Mặc dù tôi có thể đang trở trong một tình huống xấu nhưng ít nhất là trong 17 năm, tôi không phải dè chừng hay sợ hãi về cha. Tôi thầm hi vọng rằng một ngày nào đấy ông ấy sẽ tìm được một người có thể chăm sóc mình những ngày tháng về sau.
Thực sự mà nói thì tôi không muốn trở thành một người như ông ấy, một Người Sói mang đầy thù hận. Kể cả 1 000 000 năm sau cũng không. Mặc dù một mặt nào đấy trường hợp của tôi tốt hơn ông ấy nhiều, dù sao tôi vẫn còn trẻ và có nhiều lợi thế hơn. Còn thời hoàng kim của ông ấy, chúng đã qua lâu rồi.
Khi xe bus dừng lại, tôi bước lên xe và ngồi vào một ghế trống. Xe sẽ rời đi trong vòng 5 phút nữa, tôi vẫn chìm trong dòng suy nghĩ cho tới khi nghe thấy ai đó nói:
" Cô có phải là Bane? "
" Phải... Tôi có thể giúp gì cho anh không? "
" Mau đi cùng tôi. Beta không thích phải chờ đợi. "
" Tôi xin lỗi, nhưng mà gì cơ? " Tôi hỏi với một ngữ điệu ngờ vực. Người đàn ông đấy không hề trả lời tôi. Anh ta chỉ tóm lấy tay tôi và kéo tôi đi đến chiếc SUV màu đen đang đỗ gần đấy. Tôi muốn hét lên nhưng tôi không thể mở miệng, anh ta trông rất đáng sợ. Anh ta có thể đánh tôi ngay nếu tôi có ý định phản đối, tôi nghĩ vậy.
Anh ta nhanh chóng đẩy tôi vào trong xe rồi đóng cửa lại. Sau đấy anh ta ngồi lên ghế lái và bắt đầu khởi động xe. Đây sẽ là một chuyến đi dài đây, tôi khẽ thở dài.
Đúng như tôi dự đoán, chiếc xe đã chạy suốt 2 giờ đồng hồ mà không dừng lại. Người đàn ông kia - Mike đã mở rất nhiều bài hát khác nhau, tôi không thể không thừa nhận, các bài hát làm sự căng thẳng của tôi giảm đi rất nhiều. Tôi biết được tên anh ta lúc đi được nửa đường, anh ta thỉnh thoảng sẽ hỏi một điều gì đó, và tôi đáp lại. Sau đấy chiếc xe lại chìm vào sự im lặng.
Những lúc như vậy tôi lại nghịch ngợm với những ngón tay mình bằng cách đan chúng vào nhau, xếp thành những hình thù mà chỉ mình tôi hiểu. Hoặc là tôi sẽ ngắm nhìn khu rừng thông qua cửa sổ của xe. Chuyến đi càng lúc càng trở nên tẻ nhạt, nên tôi quyết định sẽ ngả đầu vào ghế và nghỉ ngơi một chút.
Tôi không biết tôi đã ngủ bao lâu, nhưng khi tôi tỉnh giấc chiếc xe đã dừng lại. Tôi ngồi dậy chỉnh sửa lại đầu tóc và trang phục, sau đấy mở cửa xe và bước xuống.
" Chúng ta đến nơi rồi. " Mike dập điếu thuốc đang hút dở, dường như anh ta đang định vào xe đánh thức tôi.
" Wow. Nơi này lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. " Tôi nói với giọng điệu kinh ngạc.
Mike cười rộ lên phía sau lưng tôi, anh ta xách giúp tôi chiếc vali và dắt tôi vào bên trong Biệt Thự.
" Nói cho tôi biết đi nào, tại sao cô là một sói cái mạnh nhất còn sống, mà tôi lại không thể ngửi được mùi của cô? "
" Xin lỗi, anh nói vậy có ý gì? "
" Uhm Beta của Black Forest nói rằng cô là sói cái mạnh nhất trong đàn, nhưng tôi không thể ngửi được mùi sói của cô. Cô đã che giấu mùi bằng cách nào vậy? "
" Tôi không che giấu mùi. Tôi là một con người. " Tôi đáp
" Một con người? Ôi không. Alpha sẽ không thích điều này. " Giọng Mike trầm xuống, anh ta gần như nói thầm.
Tôi khá bất ngờ đối với chuyện này, nhưng bỗng nhiên một sói cái bước tới và ngay lập tức tung một cú đánh vào sau đầu tôi. Thường xuyên bị đánh ở nhà dường như biến thành thế mạnh của tôi, tôi ngay lập tức giữ được thăng bằng.
" Đi với tao nào " con người ". " Cô ấy phát âm từ " con người " với một ngữ điệu khinh thường, giống như tôi là một mầm bệnh làm kinh tởm lưỡi của cô ấy khi nói vậy. Trước khi tôi kjp bước tới cô ấy đã cầm vào vai tôi và kéo tôi đi một cách thô bạo. Cô ấy kéo tôi qua sảnh và đến một cầu thang nhỏ đi xuống dưới tầm hầm, tôi đoán vậy. Tôi cố gắng cử động để kháng nghị còn cô ấy thì có vẻ đang dần bực mình hơn. Sau rất nhiều cú đấm vào đầu và bụng, tôi không cố gắng thoát ra nữa. Tôi để mặc cô ấy kéo tôi lê xuống từng bậc cầu thang.
Đáng ra tôi phải biết rằng mọi chuyện sẽ chẳng có gì thay đổi...
Tôi cố gắng để không khóc. Tôi nghĩ rằng bây giờ tôi cần phải chấp nhận hiện thực rằng cha tôi đã bán tôi, đàn của tôi đã phản bội tôi và bây giờ dù tôi đã chuyển sang một đàn mới nhưng có vẻ họ sẽ tống tôi vào nhà ngục. Chuyện này thật sự vượt quá sức chịu đựng của tôi. Tôi nuốt nước mắt vào trong và chờ cô ấy đưa tôi vào phòng giam của mình.
Nancy - Người Sói lúc nãy đã đưa tôi về phòng giam và đã đánh tôi vài lần. Tôi, đương nhiên, không làm gì nhiều để né tránh điều đấy. Tôi đã mệt vì bị đánh quá nhiều và sớm nhận ra cô ấy cũng không quá khỏe để có thể thật sự làm tôi bị thương. Tôi nghĩ rằng tôi đã trở nên rắn rỏi hơn nhờ những trận đòn của cha.
Mỗi lần Nancy đánh tôi, tôi sẽ cười và hỏi rằng liệu có phải cô ta đang gãi ngứa cho tôi. Cô ấy có vẻ rất tức giận. Chúng tôi làm thế trong một vài phút đến khi toàn thân tôi tê dại và các vết thương chảy máu dọc theo cơ thể tôi xuống sàn nhà. Nancy đã dừng lại. Cô ấy đã thấm mệt khi phải đánh tôi và tôi cũng đã quá mệt mỏi khi phải chế nhạo cô ấy.
Cô ấy rời đi sau vài phút và khóa chặt cửa phòng giam lại. Tôi cố gắng dùng chút sức lực còn lại lết vào một góc tối. Tôi co mình lại và mỉm cười. Ôi bóng đêm, ta thật nhớ ngươi làm sao. Lối thoát duy nhất của ta.