Lục Nguyên Minh đặt kịch bản xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: Đọc và viết sẽ không giúp em hiểu rõ được cảm xúc của một vài việc đâu. Diễn xuất không phải là học thuộc lòng, mà là cảm nhận. Vậy nên... thử hôn môi với tôi xem nào.”
Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng khiến không gian càng thêm mấy phần tĩnh lặng. Cố Tinh Vân nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên Minh, không dám tin vào tai mình.
“A...hôn...hôn môi với anh ạ???” Giọng cậu run lên, đôi mắt mở to, cảm xúc ngạc nhiên hiện rõ trên mặt, hoàn toàn chẳng giấu lại chút gì.
Anh chủ nợ có biết mình nói cái gì không? Hai Alpha hôn hôn sao mà được. (2)
Cậu... cậu hổng có làm được đâu huhu.
Lục Nguyên Minh nhướn mày nhìn cậu, biểu cảm hắn có phần cọc cằn thúc giục: “Nhanh nào, không thì nhóc chẳng ngủ được bao nhiêu phút đâu. Mai quay từ 5 giờ sáng đấy.”
Bên ngoài là thế, nhưng trong lòng hắn lại chẳng hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Bàn tay đặt trên đùi đã rịn ra một tầng mồ hôi, tim cũng không ngừng mà đập loạn. Pheromone không tỏa ra chút nào đã là cực hạn kiềm chế hắn giành cho cậu rôi.“Nhưng... nhưng mà em... em... Nhóc Alpha luống cuống, lời nói chẳng có bao nhiêu sức lực, mặt đỏ bừng như quả cà chua chín. Cậu cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt sắc bén cùng gương mặt đẹp trai, nóng nảy của người nọ.
Lục Nguyên Minh khẽ thở dài. Trông nhóc con này luống cuống đến mức hắn cũng thấy bất lực thay cậu. Cuối cùng vẫn là để kẻ lớn tuổi hơn là hắn đây phá vỡ cái bầu không khí bế tắc này rồi.
Ảnh đế bất ngờ vươn tay, bế thốc Cố Tinh Vân lên, đặt cậu ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt.
“Anh... anh làm gì vậy ạ!” Nhóc Alpha khẽ kêu lên, nhưng cậu lại không giám giãy giụa quá mạnh, sợ sẽ đụng đổ thứ gì, không có tiền khổ tâm vậy đấy.
“Ngày mai em cũng phải diễn cảnh này thôi, hôn người khác thì được, còn hôn người định dạy em lại không được à?” Lục Nguyên Minh nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói nghiêm khắc lạ nhưng cũng kèm theo chút ý tứ khó phát hiện.
“Không phải đâu... chỉ là em thấy hơi kỳ lạ... không biết nên bắt đầu thế nào... Cố Tinh Vân lắp bắp, khuôn mặt vẫn đỏ rực: “Em...chưa hôn ai bao giờ.”Lục Nguyên Minh ngẩn người, trong lòng đột nhiên vui vẻ đến lạ, dù thừa biết bạn nhỏ ngây ngô trước mặt chắc chắn chưa từng hôn ai rồi, nhưng nghe được cậu xác nhận vui vẫn là vui.
Hắn cố nén cảm xúc của chính mình, nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt mang theo chút ý trêu chọc: “Chưa từng, nhưng chắc cũng từng thấy người ta hôn nhau rồi nhỉ? Cứ làm như em nghĩ đi, có gì tôi chỉ em thêm là được.”
Cậu khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt lảng tránh nhưng rồi đến cuối vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Cố Tinh Vân cúi người, chậm chạp như rùa nhỏ chạm nhẹ môi mình lên đôi môi nhạt màu của Lục Nguyên Minh. Động tác vụng về, ngại ngùng, đáng yêu của bạn nhỏ, thật sự là muốn mạng của hắn.
“Xong rồi.” Cậu lẩm bẩm, đỏ mặt quay đi, định ngồi dậy xuống khỏi đùi hắn, chẳng qua bàn tay Alpha nọ vẫn giữ chặt eo cậu, không cho cậu trốn đi.
“Em gọi cái này là hôn à? Nhìn chẳng khác nào cún con đang lấy lòng chủ hết.” Giọng hắn mang theo chút ý cười bảo.
“Thả em xuống!” Cố Tinh Vân xấu hổ muốn chết, cậu gạt tay hắn không, phồng má tức giận nói: “Anh bảo em hôn mà anh không nghiêm túc gì hết trơn, toàn chọc ghẹo em thôi. Mới không cần anh dạy đâu, em gọi hỏi thầy là được.”Câu nói này khiến nụ cười trên mặt Lục Nguyên Minh cứng
đờ. Hắn nghiến răng, ánh mắt tối lại: “Ai cho em đi tìm anh ta hả? Tôi ở đây mà, tìm tên kia làm gì?”
Hắn không cho cậu cơ hội phản bác, lập tức giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con, kéo sát lại gần.
Cố Tinh Vân tròn mắt nhìn hắn, chưa kịp phản ứng thì đôi môi hắn đã áp xuống. Hôn mà cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, gặm môi cậu suốt huhu.
“Ưm, khoan đã... anh” Nhóc Alpha vùng vẫy, cố đẩy hắn ra, nhưng tên Alpha cấp SSS này mạnh hơn cậu rất nhiều, hắn đã không muốn buông thì cậu làm gì chạy trốn được.
Ảnh để khẽ nhếch môi, lạnh lùng thì thầm bên tai cậu:
“Ngoan, học cho tốt vào, há miệng ra đi”
Dưới ánh mắt nghiêm khắc kia, cậu thật sự cảm thấy như người này chỉ vì muốn đơn thuần giảng bài cho cậu, nhóc Alpha bối rối, ngoan ngoãn há miệng run rẩy trong vòng tay cường thế của hắn.
Lục Nguyên Minh làm diễn viên đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đặt cảm xúc thật sự vào nụ hôn của mìnhvới một người, nhìn cậu nhóc trong ngực, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt chực trào như sắp khóc, chẳng biết sao bản tính xấu xa của hắn lại chẳng kìm được cứ muốn bắt nạt cậu mãi.
Alpha thì đã sao? Hắn không bận tâm, giờ phút này cậu là của hắn.
Pheromone bạc hà không biết từ lúc nào đã bao bọc lấy cả người Cố Tinh Vân, chỉ là cậu bị hôn đến choáng váng chẳng có tâm tư nào để ý đến nó được.
“Ưm...ưm... khó thở...quá anh.”
Đôi mắt nâu vàng lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn cậu giãy giụa, tay mới nhẹ thả lỏng kéo giãn khoảng cách giữa cả hai.
“Học được chưa? Biết hôn môi là như thế nào rồi chứ?” Hắn nói với giọng điệu ngả ngớn.
Trong mắt Cổ Tinh Vân, bộ dáng hiện tại của hắn thật sự là vô cùng, vô cùng thiếu đòn luôn.
Cơ mà cậu không dám đâu.
Nghĩ cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
“Hộc...anh xấu tính quá đi... em thở không nổi anh mới chịu buông.”
Nhóc Alpha dùng ánh mắt chê trách nhìn hắn, Lục Nguyên Minh vẫn điềm tĩnh vươn tay lau nhẹ vệt nước bên môi cậu, dỗ dành: “Tôi xin lỗi, đừng xù lông nữa nhé?”
Cố Tinh Vân định phản bác, lại phát hiện mình sớm đã bị mùi hương ngửi thấy vài lần quấn quanh, bên tai là tiếng tim đập không cách nào che giấu được của hắn. Trong nháy mắt, cậu đã quên mình định nói gì, chỉ lo lắng nghiêng đầu hỏi hắn thứ âm thanh ấy mà thôi.
“Anh ơi, tim anh đập nhanh quá! Có phải cơ thể không khỏe không ạ?”
Cánh tay ảnh đế cứng đờ giữa không trung, qua một lúc hắn mới không nhịn được bật cười, vò vò mái tóc đáng yêu của nhóc trước mặt, nhỏ giọng nói:
“Quả là đồ ngốc mà, ngốc ơi là ngốc.”
Tác giả có lời muốn nói.
Alo Alo, ở đây có kẻ lừa gạt trẻ nhỏ.