Editor: chentranho
Lát sau Đoạn Di quay trở lại phòng học, Tưởng Vọng Thư vội vàng sấn tới: "Nam Dã tìm cậu làm gì thế?"
"Không phải việc của cậu."
Tưởng Vọng Thư vẫn không bỏ cuộc: "Hai ngươi nói cái gì vậy?"
Đoạn Di: "Cái gì cũng chưa nói, mà nãy tớ thấy Thịnh Vân Trạch tới phòng học rồi mà."
Tưởng Vọng Thư: "Cậu quản chồng nghiêm thế?"
Đoạn Di: "Cmn! Ai là chồng cơ?"
Tưởng Vọng thư: "Chính cậu nói cậu ta là ông xã của cậu còn gì."
Đoạn Di: "Ờ thì...... Hiện tại ly hôn rồi, cảm ơn, sau này hãy gọi cậu ta là chồng cũ."
Nghe vậy khiến Tưởng Vọng Thư "Phì" cười cả nửa ngày.
Đoạn Di héo bẹp một chỗ nằm trên bàn như một con chó con giả vờ đang ngủ, nhưng thật ra là đang trộm nhìn Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch vừa rồi bình tĩnh đi qua giữa cậu và Nam Dã, sau đó còn nhìn chằm chằm vào Đoạn Di nói: "Cậu ở chỗ này yêu sớm?"
Đoạn Di:......
"Cậu hỏi làm gì, đây chỉ coi là đã từng yêu thôi."
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng mà phun ra một hàng chữ: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu là Chương 3, Điều 48 nội quy của trường: Không được yêu đương trong trường học."
Ủa rồi như vậy có phải là hắn ghen không......
Đoạn Di "hehehe" cười ngây ngô một trận.
Ngay sau đó điện thoại của cậu rung lên, là Tưởng Vọng Thư nhắn tới: "Đoạn Di, cậu rụt rè một chút có được không."
"Đã nhếch mép khúc khích cười rồi thì thôi đi, đừng chảy nước miếng nha."
"Mà chảy nước miếng thì chảy nước miếng, chứ đừng với chồng cũ của cậu nhá."
"Ánh mắt khinh bỉ của chồng cũ cậu đã sắp thể hóa thành viên đạn thật rồi đấy."
Đọc xong Đoạn Di vội vàng ngẩng đầu lên liếc nhìn Thịnh Vân Trạch, đối phương chính là vẫn đang toàn tâm toàn ý làm đề.
Không hổ là người đứng đầu tỉnh.
Thịnh Vân Trạch thoạt nhìn có vẻ là loại con trai chỉ có học và thiên văn trong mắt, chính là cái loại mà cho dù Đoạn Di có cởi hết ngồi trên người hắn cực kỳ quyến rũ cũng đều sẽ bị hắn lạnh lùng đẩy xuống đó!
Đoạn Di rep rất nhanh: "Không nha bay, cậu ta nào có nhìn tớ đâu?"
Bất chợt cậu đứng lên kéo lấy cổ áo tên bàn trước làm cậu ta kêu la thảm thiết một tiếng: "Sắp quy tiên rồi tên kia, kéo gì mà ghê thế."
"Cho tớ xem nội quy học sinh của trường số 2, cái cuốn sổ có nội quy trường ấy."
Bàn trước lục lọi trong ngăn kéo một hồi rồi ném sổ tay học sinh cho cậu tự xem.
Đoạn Di lật vài tờ, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Sau đó lại kéo áo làm bàn trên suýt nghẹt thở lần nữa: "Ê, cái cuốn sổ tay học sinh của cậu bị thiếu này, sao không có chương 3?"
Bàn trước: "Đoạn Di, từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa tới nay trường số 2 của chúng ta đều chưa từng có chương 3 trong sổ tay học sinh!"
Đoạn Di: "Xạo chó, thế sao Thịnh Vân Trạch bảo có chương 3?"
Bàn trước: "Tâm tư đại ca mấy cậu sao tui biết trời!"
Đoạn Di bỗng nhiên sửng sốt.
Tan tiết tự học buổi tối, Thịnh Vân Trạch đang đi bộ về ký túc xá chợt dừng lại.
Đoạn Di đang ở chỗ rẽ hành lang phía trước trong tạo hình nam chính ngôn tình phiên bản shopee, ngay khi Thịnh Vân Trạch đi tới, Đoạn Di liền đem cuốn sổ tay học sinh rút ra.
"Bạn học này."
Đoạn Di quơ quơ cuốn sổ trong tay.
Thịnh Vân Trạch không khỏi nheo mắt: "Đầu óc cậu ngốc đến mức lúc ôn tập kiểm tra còn phải đem sách giáo khoa chiên ngập dầu ăn hết xong mới có thể đạt được trình độ hiểu bài sao?"
Một câu quá dài, mạch não Đoạn Di bất ngờ load không kịp.
Cơ mà mặc kệ nó, Đoạn Di bước nhanh tới, cậu so với Thịnh Vân Trạch lùn hơn nửa cái đầu, từ dưới ngẩng lên nhìn Thịnh Vân Trạch, chỉ vào sổ tay học sinh: "Sổ tay học sinh của trường chúng ta không có Chương 3."
Thịnh Vân Trạch mặt không đổi sắc: "À, phải không, là tôi nhớ lầm."
Đoạn Di ậm ừ cười: "Là cậu cố ý."
Thịnh Vân Trạch vừa đi vừa trả lời: "Cố ý cái gì?"
Đoạn Di vừa định nói không phải cậu ghen chứ thì Thịnh Vân Trạch đã dừng lại, đột nhiên vươn tay móc mép quần đi học của Đoạn Di kéo ra để lộ ra mép quần lót bông màu trắng bên trong.
Đoạn Di nháy mắt nhảy dựng lên, lui về phía sau đến năm bước.
Thịnh Vân Trạch: "Đừng lo lắng, nguyên tắc của tôi trong cuộc sống là không ra tay với quần lót gấu."
Đoạn Di: =口=!
"Cậu nhìn lén quần lót của tớ?!"
Thịnh Vân Trạch: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với đồ lót học sinh tiểu học của cậu. Tiện nhắc tới thì chiều nay chính cậu là người cởi quần để cho tôi thấy mà."
Hắn dừng một chút, lại cao thâm khó đoán nói tiếp: "Tôi thích ren đen."
Đoạn Di gương mặt đỏ bừng như bị thiêu: "Sao cậu có thể nói mấy lời như vậy chứ?"
Thịnh Vân Trạch: "Không phải tôi đang ám chỉ cậu đi mua ren đen đâu, Alpha mặc đồ ren đen là một thảm họa kinh hoàng. Tôi không muốn là người khơi mào cho thảm họa tự nhiên nhân tạo này."
Đoạn Di bốc khói mịt mù.
Thịnh Vân Trạch lại thêm dầu: "Nếu có thời gian thì cậu nên đọc thêm sách đi, đừng tốn công tới quấy rầy tôi, cái loại cốt truyện A biến thành O như thế sẽ không xuất hiện trên người tôi đâu."
...... Nhưng nhờ cậu ban tặng, cốt truyện này hiện tại thực sự đã rơi xuống trên đầu tôi rồi đấy! Đoạn Di không tiếng động gào thét.
Sau khi Thịnh Vân Trạch châm chọc mỉa mai xong liền thản nhiên về phòng ngủ.
Đoạn Di khẽ cắn môi, nhặt cuốn sổ tay học sinh trên mặt đất, vùi mặt vào cổ tay, ấm ức muốn khóc.
Làm thế nào có thể như vậy chứ...
Một nửa khuôn mặt có chút béo của cậu lộ ra, đôi mắt rũ xuống ửng hồng.
Tại sao chỉ có mình cậu là người vượt qua mười năm kia...
Tại sao tên Thịnh Vân Trạch này lại có thể đối xử tệ bạc và chán ghét cậu đến vậy.
Sau khi im lặng khóc một hồi, Đoạn Di đứng dậy, lại là một Lương Sơn hảo hán.
Mẹ nó, ly hôn thì ly hôn, độc thân thì độc thân, chia tay thì chia tay, ở vậy càng khỏe cái thân.
Anh đây chỉ cần một chút thời gian thích ứng với thế giới thực, không có Thịnh Vân Trạch anh đây vẫn sống được hô mưa gọi gió!
Huh?
Tại sao trời lại mưa rồi?
Cái thời tiết quái quỷ này là đang cố ý tạo không khí bi thảm cho sự thất tình của cậu đúng không thế?
Ngay lúc Đoạn Di vừa đứng dậy, mưa to tầm tã liền rơi xuống.
Cậu một đường chạy như điên về phòng ngủ mà lạnh đến thấu tim.
Tưởng Vọng Thư đưa cho cậu cái khăn lông lau mình, Đoạn Di cứ vậy tắm nước ấm xong ngả đầu liền rơi vào giấc ngủ.
Nửa đêm cậu bị đánh thức bởi cơn khát, trong cổ họng như có lửa đốt làm cậu phải thức dậy tìm nước uống. Kết quả là mấy tên khốn trong ký túc xá đã dùng sạch nước sôi trong cái ấm của cậu để ngâm chân lúc tối, Đoạn Di chóng mặt đến nhức đầu, đối diện với cái ấm nước không nửa ngày cuối cùng cũng từ bỏ, lựa chọn đi tới phòng nước sôi uống nước máy.
Nước uống được cung cấp ở phòng cuối cùng trong mỗi hành lang.
Đoạn Di mặc áo ngủ, đỡ lan can ban công mà đi, khi tìm được phòng nước sôi, toàn bộ sức lực đều đã cạn kiệt. Cậu dựa vào những tấm gạch men sứ lạnh băng thầm mong cho thân nhiệt chính mình có thể hạ xuống, sau đó lại bị lạnh đến run rẩy.
Trong lúc hoảng hốt, Đoạn Di ngửi thấy một mùi thơm lạnh lẽo và u ám, giống như tuyết trong mùa đông sâu thẳm.
Thân thể cậu bị người nào đó từ trên mặt đất bế lên, Đoạn Di mở mắt ra, nhìn thấy sườn mặt như khắc từ băng của Thịnh Vân Trạch thì theo bản năng mở miệng.
"Em khó chịu......"
Thịnh Vân Trạch nửa đêm đi WC ở trên hành lang liền nhặt được Đoạn Di, cái duyên phận cũng không phải ai cũng có.
Hắn vươn tay sờ soạng trán cậu, sốt khá cao, không phải là do bị hắn trào phúng hai câu sau đó khi chạy về gặp mưa nên mới bị chứ, Thịnh Vân Trạch nhướng mày, có chút chột dạ.
Tưởng Vọng Thư tỉnh dậy vào nửa đêm, thấy không có ai trên giường của Đoạn Di thì sợ chết khiếp, điên cuồng nhắn tin cho Hách San San, nói Đoạn Di mắc chứng vọng tưởng thời kì cuối sau bị Thịnh Vân Trạch đá nên chịu đựng không nổi muốn đi tự sát rồi.
Chạy đến cửa phòng nước sôi, thấy đèn phòng 306 bật sáng, cửa lại đóng chặt, liền tính thử đẩy ra xem xem, cửa vừa mở liền thấy Đoạn Di đang nằm trên giường củaThịnh Vân Trạch, còn Thịnh Vân Trạch thì đang lấy thuốc cảm.
"Anh chồng cũ, có chuyện gì vậy?" Tưởng Vọng Thư đi vào cửa.
"Anh chồng cũ?" Thịnh Vân Trạch nhướng mày.
Tưởng Vọng Thư ở trong lòng tự vả miệng mình: "Anh chồng cũ nghĩa là 'xin chào' đó ha ha." Sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: "Đoạn Di làm sao vậy? Phát sốt à?"
Hắn một bên nói một bên sờ trán cậu: "Chắc là do buổi tối gặp mưa rồi, sau khi cậu ấy gặp tai nạn xe thì thân thể yếu ớt y chang em Lâm."
Thịnh Vân Trạch: "Tai nạn xe?"
Tưởng Vọng Thư: "Đoạn Di bị tai nạn xe trong kỳ nghỉ hè, lúc đó đúng là hù chết mẹ nó, nằm một tuần trong phòng chăm sóc đặc biệt mới ra đấy."
- - mặc kệ cậu có tin hay không, nghỉ hè vừa rồi tớ đúng là đã bị tai nạn xe cộ, cùng cậu ở một thế giới song song khác kết hôn, cậu là A tớ là O, chúng ta còn có hai đứa con trai nữa.
Bất chợt trong đầu Thịnh Vân Trạch hiện lên giọng nói của Đoạn Di.
Tưởng Vọng Thư quay đầu lại: "Bí thư Thịnh, cậu ngẩn người làm gì đấy?"
"Hả?" Thịnh Vân Trạch lấy lại tinh thần. "Thuốc được rồi, cậu cho cậu ta uống rồi đưa về phòng ngủ đi."
Tưởng Vọng Thư: "Được."
Hắn cầm thuốc rồi đỡ Đoạn Di từ trên giường dậy.
Khi Đoạn Di phát sốt, gương mặt bị hun đến đỏ bừng, khuôn mặt vốn dĩ còn rất trẻ, bây giờ càng thêm non nớt. Làn da của cậu rất trắng cho dù bị nhiệt độ trong cơ thể làm cho đỏ ửng lên, màu trắng có chút trong suốt, rất mỏng manh và yếu ớt. Đôi môi mọng ướt đẫm nước, ánh nước đầm đìa.
"Chậc." Thịnh Vân Trạch kéo Tưởng Vọng Thư ra: "Để tôi."
Tưởng Vọng Thư:?
"Không cần tớ làm à?"
Thịnh Vân Trạch: "Tôi đổi ý rồi."
Đoạn Di nắm lấy bàn tay bưng cốc nước thuốc của Thịnh Vân Trạch uống, cả khuôn mặt đều nhăn lại với nhau.
Còn nửa ly chưa uống xong, Thịnh Vân Trạch lại tiếp tục đưa đến bên miệng cậu, Đoạn Di quay đầu đi lẩm bẩm: "Chồng ơi, em không uống..."
Tưởng Vọng Thư: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Sau đó nghiêm mặt chỉ vào Đoạn Di: "Cậu ta sốt mơ hồ rồi."
Thịnh Vân Trạch: - -.
Tưởng Vọng Thư: "Kỳ thật chồng ơi cũng có nghĩa là ' Hello ' đấy."
Thịnh Vân Trạch: "Cậu cảm thấy chỉ số thông minh của tôi với cậu giống nhau à?"
Tưởng Vọng Thư khom lưng 90 độ: "Thực xin lỗi."
Uống thuốc xong Tưởng Vọng Thư tính đưa Đoạn Di về phòng.
Kết quả Đoạn Di lại túm lấy góc áo Thịnh Vân Trạch sống chết không chịu buông tay, làm cho Tưởng Vọng Thư cũng toát cả mồ hôi hột: "Đoạn Di, thằng nhóc này, sao cậu lại thế, nào nào, cùng ba ba về nhà thôi."
Giằng co một hồi hắn khó xử mà nhìn Thịnh Vân Trạch: "Đứa nhỏ không nghe lời, nhìn xem, hay là để cậu ấy ngủ với cậu một đêm được không?"
Thịnh Vân Trạch không nói gì.
Thấy vậy vẻ mặt của Tưởng Vọng Thư nghiêm lại, mạnh mẽ đem Đoạn Di từ trên người Thịnh Vân Trạch kéo ra: "Đoạn Di kia, dưa hái xanh không ngọt, cậu không thèm dán vào O thì thôi, sao đến A nhà người ta lại dán như keo thế, với cả O nhà người ta còn có ngực để mà dán chứ cậu đâu có."
Thịnh Vân Trạch thở dài: "Ngủ ở đây đi."
Chỉ đợi có vậy, Tưởng Vọng Thư nháy mắt liền đem Đoạn Di ném về lại giường của Thịnh Vân Trạch, vốn dĩ hắn còn muốn bắt tay Thịnh Vân Trạch thật chặt một cái nhưng nhìn đến gương mặt than của cậu ta thì trong nháy mắt liền đánh bay luôn cái ý tưởng này.
Bắt tay với Thịnh Vân Trạch có cảm giác như bắt tay với Hawking, nhìn thế nào cũng thấy giống như khoa học viễn tưởng.
Quả nhiên mấy đại ca đều không thể được coi là những con người bình thường...
Đoạn Di ngủ cả đêm, tỉnh lại thần thanh khí sảng.
Xoay người một cái liền sờ đến mấy khối cơ bụng.
Ể? Mình có cơ bụng từ khi nào vậy ta?
Bụng nhỏ của Đoạn Di trước nay đều bằng phẳng mềm mại, căn bản là không có cơ bụng. Hơn nữa cho dù có cơ bụng thì làm sao có thể phát triển sang bên phải, không phải là nên phát triển trên bụng cậu sao?
Thế là Đoạn Di mở mắt, vừa nhìn liền thấy gương mặt đệp trai của Thịnh Vân Trạch.
Thói quen sinh hoạt hơn mười năm khiến cậu nhất thời không phản ứng kịp, mơ hồ nói: "Thịnh Minh với Thịnh Tịch đâu?"
Thịnh Vân Trạch từ trên giường ngồi dậy: "Thịnh Minh với Thịnh Tịch là ai?"
Đoạn Di nháy mắt tỉnh táo, cậu như cá chép lộn mình từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó té nhào ngã ngồi trên mặt đất.