Ở trong nhà Cố Quân Hi gần một tuần, vết thương của Thẩm Chi Khản đã không còn gì đáng ngại. Cậu đề nghị với Cố Quân Hi thứ hai tuần tới mình sẽ trở về nhà. Thế nhưng sau khi gọi cho mẹ mình xong, cậu lại đồng ý thứ bảy sẽ về nhà ăn một bữa cơm cùng mẹ.
Trưa thứ bảy, Thẩm Chi Khản dẫn theo Cố Quân Hi xuất hiện trước cửa nhà.
Người bên cạnh hình như hơi căng thẳng, môi mím chặt. Thẩm Chi Khản cười cười nắm lấy tay nhóc.
“Đừng lo lắng, mẹ anh vẫn mong em tới nhà”.
Cửa mở ra, Thẩm Chi Khản liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Người trong bếp hình như cũng nghe thấy tiếng động, tắt lửa vội vàng chạy ra.
Uyển Sơ Vãn nở nụ cười hiền hòa: “Lạc Lạc về rồi à? Các con mau vào nhà đi, rửa tay rồi ăn cơm nào”.
Trên bàn cơm, Thẩm Chi Khản định gắp thức ăn cho Cố Quân Hi, lại phát hiện có người còn nhanh hơn cậu một bước.
Thẩm Chi Khản: “…Mẹ, mẹ cứ ăn đi ạ”.
Bạn trai con cứ để con chăm sóc.
Uyển Sơ Vãn cười rạng rỡ: “Ôi chao, mẹ vừa gặp bạn nhỏ này đã thích. Quân Hi à, ăn nhiều một chút nhé, đừng khách khí với cô”.
Cố Quân Hi: “Con cảm ơn cô”.
Uyển Sơ Vãn: “Lạc Lạc ở bên đấy chắc gây nhiều rắc rối cho con lắm nhỉ? Nếu nó dám bắt nạt con, con cứ nói với cô. Con đừng chiều nó, làm cho nó có thói hư tật xấu. Thằng nhóc này từ bé đã hay khiến người ta phiền lòng…”
Thẩm Chi Khản vội vàng gắp thức ăn cho Uyển Sơ Vãn: “Mẹ, để lại cho con chút mặt mũi đi mà”.
Thẩm Chi Khản bất đắc dĩ nhìn ánh mắt mẹ đầy nỗi lòng hóng chuyện, thầm thở dài trong lòng. Thôi quên đi, từ nhỏ đến giờ hình tượng của cậu trong lòng Cố Quân Hi cũng có sáng sủa gì đâu.
Nghe mẹ kể mấy chuyện thú vị trong quá khứ, Thẩm Chi Khản dần dần quên ngượng ngùng, bởi vì người ngồi bên cạnh sau khi mẹ cậu kể chuyện vẫn luôn nở nụ cười.
Gương mặt ngoan ngoãn nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng cười nói phụ họa hai câu.
Rất ngoan.
Mất mặt thì kệ mất mặt.
Uyển Sơ Vãn: “Hay là hai đứa về bên nhà mình ở đi? Con nói xem, hai đứa nhóc các con ở với nhau làm gì có ai chăm sóc”.
Thẩm Chi Khản: “Mẹ, con lớn rồi, con có thể chăm sóc bản thân, tuần sau con sẽ về nhà với mẹ.”
Hai người lấy học hành làm lý do, thành công rời khỏi nhà Thẩm Chi Khản sau khi bữa cơm tối kết thúc.
Ở bên mẹ cả chiều, tâm trạng Thẩm Chi Khản không tồi.
Xe bus gần khuya không còn người nào, Thẩm Chi Khản nhẹ nhàng nắm tay người bên cạnh đặt lên đùi.
Không phản đối chứng tỏ đồng ý cho cậu nắm.
Tâm trạng lại càng tốt hơn.
Lúc quay về nhà Cố Quân Hi, Thẩm Chi Khản tắm giặt xong, ra phòng khách ngồi xuống ghế sô pha.
Vết thương trên cánh tay đã gần như hoàn toàn khép miệng, vết máu ứ đọng trên vai cũng phai nhạt không ít lần, không ảnh hưởng mấy đến hành động thường ngày nữa.
Thấy Cố Quân Hi cầm thuốc đi về phía cậu, Thẩm Chi Khản chết lặng cởi áo ra. Dù sao cũng nhìn nhiều lần lắm rồi, còn ngượng ngùng nữa sẽ thành ra giả bộ.
Nhưng mà gần đây cậu phát hiện, mùi hương trên người Cố Quân Hi vào mỗi buổi tối hình như lại càng nồng hơn.
Người bên cạnh đang thay thuốc cho cậu, không ở quá gần nhưng hương trà hoa quả vẫn quẩn quanh chóp mũi.
Thẩm Chi Khản thích mùi hương này, hoặc là nói, cậu rất thích con người mang mùi hương này.
Cố Quân Hi: “Chi Khản”.
Vết thương trên tay đã thay thuốc xong, Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn nhóc, đột nhiên, một mảng ấm áp phủ lên đôi môi.
Từ lần hôn chúc ngủ ngon lần trước, một nụ hôn đơn giản đã trở thành chuyện phải làm mỗi ngày. Nhưng cả hai bên vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, hoàn toàn không bước thêm một bước nào. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là Cố Quân Hi ngày càng thích chủ động.
Yết hầu Thẩm Chi Khản lăn lăn, trái tim vẫn không thể khống chế được như trước. Cậu thích Cố Quân Hi chủ động.
Người trước mặt nhẹ nhàng nhếch đôi môi mỏng, cong cong mắt nhìn cậu, dường như vì có thể hôn thành công mà cảm thấy vui sướng.
Thẩm Chi Khản không nhịn nổi nữa, bật cười.
Cố Quân Hi: “Ngày mai được nghỉ… Chúng mình cùng ra ngoài chơi nhé?”
… Hẹn hò?
Hơi thở nóng rực còn vương trên má, Thẩm Chi Khản áp sát nhóc, chậm rãi dán môi mình lên môi nhóc.
“Được, em muốn đi đâu”.
Cố Quân Hi: “Em chưa quen thuộc nơi này, nghe Cố Tư Lâm kể, bên trung tâm thương mại có một khu trải nghiệm không tồi, tên là… Spiritual Markers”.
Trái tim Thẩm Chi Khản đập thình thịch, một ngọn lửa nóng bốc thẳng lên đầu, nhìn cậu nhóc đơn thuần trước mặt, chỉ cảm thấy mình sắp phát nổ.
Mợ nó… Cố Tư Lâm kia đã nói những gì với Cố Quân Hi vậy?
Thẩm Chi Khản đã từng nghe đám anh em bạn bè nói về Spiritual Markers, nói chính xác hơn thì đám bạn bè cùng lớp hay chơi với cậu đều biết qua lời kể của một Alpha có người yêu.
Đó là một khu trải nghiệm sức mạnh tinh thần, còn trải nghiệm thứ gì, cái tên của nó đã nói rõ, đánh dấu.
Không giống pheromone, mỗi con người đều có sức mạnh tinh thần, chỉ khác ở độ mạnh yếu cho nên không có yêu cầu về giới tính đối với người được vào khu trải nghiệm.
Đương nhiên, thiết bị trong đó rất tiên tiến, cũng đủ bí mật, là thánh địa hẹn hò của không ít cặp tình nhân.
Cố Quân Hi: “Chi Khản?”
Thẩm Chi Khản tỉnh táo lại, lập tức nâng tay che kín đôi mắt trong veo kia. Ngứa ngáy truyền tới lòng bàn tay, làm cậu phải nhanh chóng tránh xa một chút.
Cố Quân Hi: “Sao vậy?”
Thẩm Chi Khản: “… Tống Gia nói chỗ đó không ra sao, chúng ta đi tới nơi khác nhé”.
Người bị che mắt cười khẽ. Đợi sau khi nhóc gật đầu, Thẩm Chi Khản mới thả tay xuống, nhẹ nhõm thở phào.
Cố Quân Hi: “Thế thì đi bắn súng được không? Nhưng mà em không biết dùng súng”.
Thẩm Chi Khản: “… Hình như anh nhớ em không thích bắn súng mà? Đừng chiều theo sở thích của anh”.
Cố Quân Hi: “Em chưa tiếp xúc với nó bao giờ, nhưng vì anh thích nên em cũng muốn thử xem”.
Thẩm Chi Khản bị ánh mắt chờ đợi của nhóc nhìn thẳng, cố giữ hơi thở mình đều đặn: “Anh dạy cho em.”
Cố Quân Hi: “Được”.
Bầu không khí trong phòng khách dần dần mập mờ, như thể nó đang nóng lên.
Thẩm Chi Khản cảm thấy mình không nên ở lại thêm nữa, cậu dỗ dành Cố Quân Hi quay về phòng nghỉ ngơi.
Ngày chủ nhật, cả hai người họ tới tiệm bắn súng. Có lẽ vì hôm nay là ngày nghỉ nên người ở bên trong khá đông.