Lòng đã chuẩn bị sẵn sẽ phải đối phó với sự im lặng, Thẩm Chi Khản bất ngờ khi chạm phải ánh mắt kinh ngạc khi nhận được lời mời của đối phương, trái tim bỗng chốc trầm xuống.
Đáy mắt Cố Quân Hi dịu dàng đi một chút, khóe môi mang theo nụ cười yếu ớt, trái tim của Thẩm Chi Khản lại nhanh thêm mấy nhịp.
Cố Quân Hi: “Cảm ơn”.
Thẩm Chi Khản đối mặt với ánh mắt của người ta, mất tự nhiên mở miệng nói: “Đừng khách khí, chăm sóc bạn học mới là chuyện đương nhiên.”
Nhưng một giây sau, cổ họng của cậu lại như bị chặn ngang. Bởi vì thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn cậu bỗng nhiên ngẩn người, đôi môi mím lại, đầu cúi xuống.
Làm sao bây giờ? Hình như cậu lại nói sai rồi.
Nhóm người vừa ra tới cổng trường học liền bắt gặp một chiếc xe thể thao cực kỳ thu hút tầm mắt dừng ở bên vỉa hè đối diện. Người trên ghế lái thấy bọn họ liền nở nụ cười nhiệt tình, giơ tay vén tóc, lại vẫy vẫy tay về phía bọn họ.
Tống Gia: “… Ôi đờ mờ? Lớp trưởng, người ta đến đón cậu đấy hả?”
Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn hàng lông mày cau chặt của người ở bên, dường như nhóc không hề hài lòng với tình huống hiện tại, thế nhưng vẫn gật gật đầu.
Người ở trên xe tự tin thả xích sức hấp dẫn của mình đối với những người đi ngang qua. Có vài bạn học to gan, thực sự đi tới xin phương thức liên lạc, nhưng hình như người kia đã từ chối họ.
Tống Gia: “Ôi mẹ ơi… Người này là ai thế, lần đầu tiên tôi gặp được người quyến rũ thế này”.
Cố Quân Hi: “…Không quen”.
Tống Gia: “Hả? Không phải người đó tới đón cậu à?”
Thẩm Chi Khản thấy sắc mặt Cố Quân Hi không muốn nhiều lời, mở miệng cắt ngang lời hỏi thăm của Tống Gia: “Chậm thêm chút nữa chú Tống sẽ không để dành cơm cho mày đâu đấy”.
Tống Gia: “Mẹ kiếp, tao quên mất. Vậy tao đi trước nha”.
Ba người nhanh chóng chỉ còn hai. Thẩm Chi Khản kéo lại quai cặp trên vai: “Vậy tôi cũng về đây, chiều gặp lại”.
Cố Quân Hi: “Ừ, tạm biệt”.
Trước khi quay người đi, cậu thiếu niên vẫn mang theo dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt không thèm dừng trên người cậu.
Không vui cho lắm.
Trên chiếc gương đặt ở góc rẽ ven đường, người trên ghế lái bước xuống xe.
Vóc dáng hình như cao hơn Cố Quân Hi, tới bên người đón chào cậu nhóc, ân cần đi bên cạnh lải nhải lời gì đó, còn đưa tay mở cửa ghế phụ lái cho thiếu niên ngồi vào.
Quan tâm chu đáo đến vậy, là Alpha sao? Có quan hệ gì với Quân Hi? Nhìn qua có vẻ rất thân mật…
Thẩm Chi Khản tỉnh táo lại nhìn chiếc xe dần dần rời xa, lúc này mới phát hiện mình đã đi chậm lại từ lúc nào.
Cậu nên về nhà thôi.
Về đến nhà, Thẩm Chi Khản đem cặp sách đặt vào phòng khách, rửa tay đi vào nhà bếp giúp đỡ như thường lệ.
Uyển Sơ Vãn: “Lạc Lạc, sao thế? Hôm nay ở trường gặp chuyện không vui hả?”
Thẩm Chi Khản đang bê đĩa đi ra ngoài bỗng dừng lại, than thở: “Rõ như thế hả mẹ?”
Uyển Sơ Vãn: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Chi Khản bê đồ ăn đặt lên bàn, ngồi xuống, hơi uể oái nhìn về phía mẹ.
“Mẹ còn nhớ Cố Quân Hi không?”
Uyển Sơ Vãn: “Bé trai nhà chú Cố ấy hả? Mẹ nhớ, hồi nhỏ hai đứa rất thân với nhau. Cậu bé ấy sao rồi?”
Thẩm Chi Khản nhìn đồ ăn gắp vào trong bát, không hiểu tại sao chẳng có khẩu vị gì.
Nhiều năm không gặp mới gặp lại ngày đầu tiên đã bị người ta ảnh hưởng đến mức độ này, thật không có tiền đồ.
Thẩm Chi Khản: “Cậu ấy chuyển tới trường con, bây giờ học cùng lớp với con”.
Uyển Sơ Vãn: “Không phải rất tốt sao? Nhưng mà sao nó lại đến đây? Chắc là đã phân hóa rồi nhỉ, chẳng lẽ là một Beta?”
Thẩm Chi Khản lắc đầu, sửa sang lại mạch suy nghĩ: “Hẳn là cậu ấy vẫn đang ở trong nhà họ Cố, con cũng không biết sao cậu ấy lại tới đây…”
Uyển Sơ Vãn: “… Vậy con thích người ta hả?”
Thức ăn nuốt xuống sặc lên mũi, Thẩm Chi Khản nghiêng đầu ho khẽ hai tiếng, vành tai hơi nóng lên, ngẩng đầu đối mặt với nét mặt hóng dưa từ mẹ.
Uyển Sơ Vãn: “Không sao không sao, tuổi dậy thì ngây thơ có người thích là chuyện bình thường. Mẹ sẽ ủng hộ con trai mẹ”.
Thẩm Chi Khản ho đến độ cổ cũng hơi hồng hồng: “Còn chưa tới mức đó…”
Uyển Sơ Vãn: “Vậy sao con lại không vui?”
Uyển Sơ Vãn nghiêm mặt lại, bỏ bát đĩa xuống chăm chú nhìn cậu.
“Lạc Lạc, cuộc sống của con còn rất dài, nơi đây chưa chắc đã là điểm đến cuối cùng của con. Nếu như thích con cứ thử theo đuổi một lần xem, đừng lo lắng nhiều quá. Mẹ không hi vọng cuộc đời của con sẽ còn lại những điều tiếc nuối”.
Trái tim ấm áp, Thẩm Chi Khản cười cười: “Mẹ, chưa chắc cậu ấy đã thích con…”
Mặc dù nhìn qua cậu nhóc kia có vẻ rất thích cậu, nhưng nhóc chưa từng nói thành lời, lỡ đâu…
Uyển Sơ Vãn: “Lạc Lạc của chúng ta giỏi giang như vậy, chắc chắn đủ sức hấp dẫn để người ta thích mình. Mẹ nhớ cậu bé kia từ nhỏ đã rất ngoan, một mực bám theo con mãi đấy”.
Đúng là rất dính người.
Luôn luôn kéo áo gọi anh ơi.
Thẩm Chi Khản: “… Nhưng mà, hình như con đã làm hỏng chuyện rồi”.
Kể lại toàn bộ câu chuyện giả vờ không quen biết Cố Quân Hi ngày hôm nay, khó có khi Thẩm Chi Khản được chứng kiến biểu cảm ghét bỏ từ mẹ.
Uyển Sơ Vãn: “Thế con có muốn thử chủ động một chút, từ từ tấn công người ta không?”
Thẩm Chi Khản nghe mẹ bày kế, nghiêm túc ghi nhớ, gật gật đầu.
Buổi chiều, Thẩm Chi Khản đi vào con ngõ nhỏ dẫn đến trường học như thường lệ.
Ngay lúc gần đến cổng trường, tiếng gậy gỗ gõ vào mặt tường vang lên khiến cậu dừng bước.
Cậu xóa bỏ mấy tin nhắn quấy rối liên tục được gửi đến trong máy, cất kỹ điện thoại di động.
Trước mặt có một ngã ba, cậu nhớ bên tay trái là một con ngõ cụt. Giờ phút này, phía bên đó đang vang lên những tiếng thảo luận nho nhỏ.
Ý thức được có lẽ mình đã đụng trúng một hiện trường bạo lực nào đó, Thẩm Chi Khản do dự một lát, vẫn quyết định không thể khoanh tay đứng nhìn, cẩn thận đi sát vào tường, tới gần chỗ rẽ.
Trong con ngõ cụt dài khoảng hai mươi mét chất đầy những tấm ván gỗ bị vứt bỏ cùng gậy sắt, tàn thuốc rải rác khắp nơi, tường vây bốn phía cao vời vợi, là một địa điểm hẹn quyết đấu cực kỳ tuyệt vời.
Mấy cậu thanh niên ăn mặc tùy tiện, để lộ cánh tay xăm đầy hoa đang vây quanh một người nào đó. Thẩm Chi Khản nấp rất kỹ, không nghe thấy được cuộc đối thoại của nhóm người, có lẽ hai bên chưa đến độ ầm ĩ.
“Đm! Mày nghĩ mày là ai chứ?”