“Mày lâu quá đấy Koko”
Inui quay người hướng về chàng trai với mái tóc cạo một bên mà lên tiếng trách móc
“Lúc đi đến đây tao thấy một bà cụ không thể qua đường được nên là tao dừng lại giúp cụ tí”
Cái lí do củ chuối gì đây? Inui nhíu mày liếc nhìn cậu bạn của mình thở dài một tiếng rồi chỉ tay ra dấu cho Koko đi làm thủ tục, thấy vậy Koko cũng không nói gì mà lẳng lặng đi theo y tá. Sau khi Koko rời đi Inui cũng nhanh chóng đi tới phòng hồi sức, đứng trước cửa phòng hắn cố gắng giữ bình tĩnh, hắn liên tục hít thở điều chỉnh tâm trạng của bản thân rồi mở cửa bước vào, thế nhưng sự bình tĩnh của hắn nhanh chóng biến mất khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt mình. Một chàng trai khắp người đều là băng gạc, nhắm nghiền mắt nằm trên giường bệnh, xung quanh liên tục vang lên những tiếng tít tít của máy móc. Inui nghiến chặt răng, tay nắm thành quyền, gương mặt sớm đã xuất hiện những đường gân xanh mà tức giận mắng chửi
“Lũ Touman khốn kiếp!”
Hắn lặng lẽ bước đến bên giường bệnh mà ngắm nhìn chàng trai đáng thương kia, hắn đưa tay lên vuốt lấy gò má hao gầy của cậu rồi lại nắm chặt lấy bàn tay gầy gò kia mà lòng đau như cắt. Hắn thương cậu, thương cậu rất nhiều nhưng hắn lại nghĩ bản thân không thể bảo vệ được cho cậu nên đã giao cậu lại cho những người bên Touman với mong muốn cậu sẽ được hạnh phúc, thế nhưng những gì hắn nhìn thấy trên khuôn mặt của cậu giờ đây chỉ là sự đau khổ, ánh mắt hắn đượm buồn, lời nói có chút run rẩy mà thốt lên
“Tao xin lỗi...là do tao không tốt...tao không bảo vệ được mày...tao thật sự xin lỗi”
Bỗng nhiên cánh cửa phòng mở ra phá tan bầu không khí nặng nề bên trong, Koko nhìn thấy cậu bạn của mình đang nắm lấy tay của Takemichi nói ra những lời kia mà thở dài lên tiếng
“Tao làm thủ tục xong rồi, tao cũng vừa đăng kí phòng VIP cho cậu ấy, một lát nữa họ sẽ tới chuyển phòng cho Takemichi với cả mày ra ngoài một xíu đi tao muốn nói chuyện với mày”
Koko nói xong liền quay người bước ra khỏi phòng, Inui nghe vậy cũng nhẹ nhàng đặt tay Takemichi xuống mà hướng về phía cửa, bên ngoài phòng bệnh Koko liền tục thở dài rồi lại ngước nhìn bạn mình, Inui cũng không nói gì, đôi mắt hắn cứ nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, những người xung quanh đều cảm nhận được sự nặng nề phía trước căn phòng ấy, ai ai cũng sợ hãi mà nhanh chóng bước qua, cuối cùng thì Koko cũng lên tiếng phá tan bầu không khí ấy
“Mày tìm thấy cậu ấy ở đâu?”
Inui nghe câu hỏi ấy liền gục mặt xuống, lấy hai tay xoa xoa mà nặng nề lên tiếng
“Tao đang trên đường tới nhà bọn Touman để tìm cậu ấy thì thấy cậu ấy sợ hãi chạy đến, chưa nói được gì thì Takemichi đã ngất xỉu nên tao mới nhanh chóng đưa cậu ấy đến đây rồi báo tin cho mày”
“Bác sĩ bảo tình trạng cậu ấy thế nào?”
Nghe Koko hỏi vậy y ngày càng trầm tư hơn rồi lên tiếng trả lời
“Bác sĩ bảo cậu ấy hiện đang sốt cao, thiếu chất dinh dưỡng nghiêm trọng, các mô mềm đều bị thương, còn phía dưới vùиɠ ҡíи thì...”
Nói đến đây y bất giác run lên vì tức giận mà ngắt quãng làm Koko càng thêm lo lắng mà gặn hỏi
“Vùиɠ ҡíи cậu ấy làm sao?”
Inui nắm chặt lấy hai tay trả lời
“Vùиɠ ҡíи cậu ấy bị tụ máu sâu ở giữa mô sợi và màng tinh hoàn cần phải ở lại theo dõi thêm”
Koko vừa nghe xong gương mặt hắn lộ rõ sự tức giận, hắn vì tin tưởng Touman nên mới giao lại Takemichi cho họ chăm sóc vậy mà họ lại biến một cậu nhóc lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ trở thành một người gầy gò, vết thương chi chít người, ngay cả vùиɠ ҡíи của cậu cũng bị tụ máu. Hiện tại hắn rất muốn gϊếŧ hết những tên khốn kia, nắm chặt tay lại, hắn nghiến răng cố kiềm chế cơn giận của mình rồi lại rơi vào trầm tư, Inui cũng vậy, cả hai đứng trước phòng bệnh đắm chìm vào những dòng suy nghĩ riêng của mình cho tới khi các y tá đến và chuyển phòng cho Takemichi
Bên phía Touman sau khi đưa ả ta vào bệnh viện thì cả bọn ở bên ngoài mà tức giận mắng chửi, Draken người vốn giữ được bình tĩnh trong hầu hết các tình huống nay lại trở thành một con người khác mà nhào tới nắm lấy áo của Mitsuya quát tháo
“Mấy ngày nay mày bị cái quái gì vậy hả Mitsuya?!! Tại sao khi nãy mày không ngăn thằng khốn kia lại?!!”
Mitsuya cũng chẳng nói gì, trong đầu hắn hiện tại chỉ có hình ảnh một cậu bé cố gắng chạy trốn với hàng mi ướt đẫm, hắn gạt tay Draken đang nắm lấy áo của mình điều này vô tình khiến cho “con sói hoang” kia thêm điên cuồng, Draken nhào tới định đấm Mitsuya thì Baji và Chifuyu nhanh tay đến can ngăn hắn lại
“Thôi nào dù đang ở trong khuôn viên nhưng đây vẫn là bệnh viện đấy, đừng có làm ồn”
Baji khổ sở giữ chặt tay Draken mà lên tiếng, Chifuyu cũng hùa theo cố gắng can ngăn tên điên này
“Mày bình tĩnh lại đi, có gì thì về nhà rồi giải quyết”
Những lời can ngăn ấy cũng đã góp phần giúp Draken bình tĩnh hơn được chút ít, hắn liếc nhìn Mitsuya rồi bước vào trong, những người khác cũng lẳng lặng bước theo Draken, bên ngoài giờ chỉ còn Mikey và Mitsuya, từ nãy đến giờ Mikey vẫn chưa hề lên tiếng nhưng Mitsuya hiểu rõ nếu hắn ở lại lâu hơn thì sẽ có thêm phiền phức nên hắn nhanh chóng hướng về phía nhà xe mà bỏ lại Mikey vẫn còn đang ngồi trầm ngâm trên phiến đá. Bên trong phòng bệnh của Moe, ả ngước nhìn vị bác sĩ rồi lại bắt đầu mưu kế dơ bẩn của ả, cô ta lên tiếng đưa ra một lời đề nghị với vị bác sĩ trẻ
“Này, anh làm giúp tôi một chuyện được không? Tôi sẽ trả hậu hĩnh”
Bác sĩ khó hiểu mà nghiêng đầu nhìn cô ta, lúc nãy y đã nhìn thấy ả được những thành viên cốt cán của bang Tokyo Manji đưa vào đây nên bản thân y cũng có chút sợ hãi mà lên tiếng trả lời
“Giúp cô chuyện gì?”
Moe nghe được câu trả lời đúng ý mình liền nở một nụ cười quỷ dị rồi nói với vị bác sĩ
“Chẳng có gì lớn đâu, chỉ là anh giúp tôi nghiêm trọng hóa tình trạng của tôi, được chứ?”
Vẫn chưa hiểu được cô ta đang nói gì, vị bác sĩ lại lên tiếng hỏi
“Ý cô là sao?”
Cô ta ngán ngẩm ngước nhìn bác sĩ trước mặt mình thầm chửi
‘Thằng này làm bác sĩ mà sao nó ngu thế không biết’
Ả liếc nhìn y rồi lại chậm rãi nói
“Tức là thay vì anh nói với họ tôi chỉ bị gãy chân thì anh nói thêm gì đó nghiêm trọng hơn về tình trạng của tôi được chứ?”
Nghe đến đây vị bác sĩ bắt đầu trở nên e dè, hắn không muốn nói dối với người khác về tình trạng của người bệnh đã vậy còn bắt hắn nói dối với một băng đảng tội phạm, làm sao hắn có thể chứ. Như nhìn thấu được suy nghĩ của y, Moe lại lần nữa lên tiếng
“30 triệu yên?”
30 triệu? Vị bác sĩ nghe đến số tiền ấy đột nhiên khựng lại, hắn chỉ mới là một bác sĩ trẻ chập chững bước vào nghề nên vẫn chưa có được thu nhập lớn, ngay khi nghe đến “tiền công” cho chuyện này hắn liền trở nên trầm mặc một lúc rồi lại nhìn ả mà gật gù đồng ý
‘Đúng là đồ ngu’
Ả thầm đắc chí vì sự ngu ngốc của vị bác sĩ đã góp phần giúp cho mưu kế của ả thêm thành công. Trước khi bác sĩ bước ra khỏi phòng cô ta còn nhờ y tiêm cho mình một mũi thuốc mê để tăng lòng tin từ lũ người kia. Ngay khi thấy bác sĩ bước ra tất cả những tên kia chạy ngay đến mà hỏi tới tấp
“Em ấy sao rồi bác sĩ, em ấy vẫn ổn chứ?”
Chifuyu vừa lắc lắc vai bác sĩ vừa hỏi, thấy vậy Baji tức giận cóc đầu hắn một cái rồi kéo hắn ra lắng nghe những lời nói của bác sĩ, vị bác sĩ lấy lại bình tĩnh rồi từ từ lên tiếng
“Cô ấy bị gãy chân nhưng đã được chúng tôi bó bột lại rồi, còn một vấn đề khác là-”
Y còn chưa nói hết liền bị Chifuyu nắm chặt lấy đôi vai mà lắc lắc lần nữa
“Em ấy còn vấn đề gì nữa hả, mau nói nhanh lên”
Đến lúc này Draken không chịu được nữa mà bước tới túm cổ Chifuyu lên giúp vị bác sĩ bình tĩnh lại mà tiếp tục lời nói của mình
“Tâm lý của cô ấy có vẻ đã bị tác động mạnh, mọi người nên chú ý đến cô ấy nhiều hơn nếu không thì cô ấy có thể sẽ nghĩ quẩn”
Nói rồi y liền ngay lập tức rời khỏi nơi đáng sợ đó để lại một đám người đang bừng bừng lửa giận. Bên trong phòng bệnh ả nghe được những lời ấy của bác sĩ liền nhếch môi cười nhạt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Sau khi bác sĩ đã rời khỏi cả bọn ngay lập tức đi vào phòng bệnh của ả ta, riêng Mikey nãy giờ vẫn cứ lầm lì mà ngồi một góc, hắn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó rồi lên lạnh nhạt lên tiếng
“Nó trốn rồi”
Đầu dây bên kia hừ lạnh một tiếng rồi trả lời
“Bọn tao về ngay”