Một tháng liền xem cái cảnh sến sụa này, mắt Đại Bằng Tiểu Trình sắp loá đến nơi rồi, Tiểu Trình thậm chí còn đề nghị chuyển mắt tới siêu thị đối diện, miễn cho chết chìm trong tình yêu của hai người kia.
Mỗi ngày đều như vậy, sau khi tan việc, Tô Hiểu Dị lái motor về Đại Đồng yên, vừa vào cửa liền bị tình nhân kéo vào bếp dây dưa cả buổi, bảo muốn giải toả nỗi khổ tương tư mấy giờ không gặp.
Tiểu Trình ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, kì quái, một ngày hai mươi bốn giờ, trừ lúc đi làm, còn lại mười mấy giờ còn chưa đủ cho hai người sao? Đại Bằng nói không sai, người ta khi yêu đều thành kẻ ngốc.
Sau đó Tô Hiểu Dị đẩy Đại Đồng ca ra khỏi bếp, mình lưu lại nấu cơm, còn nói Đại Đồng ca thiệt là, hảo dính người nga, mặc kệ bất cứ chuyện gì đều phải lôi kéo mình cùng làm, như hai đứa trẻ con vậy.
Nói thì nói, người ta như vậy Tô Hiểu Dị cũng không cự tuyệt.
Nhớ lại trước kia sau khi tan việc luôn ở nhà chờ tình nhân cũ trở về, coi như may mắn thì có thể gặp được người đó trước khi ngủ gục, bất quá cũng chỉ là một câu lạnh lùng, so với tình nhân hiện tại, đi ăn máng khác quả nhiên là lựa chọn chính xác.
“Đại Đồng ca, tối nay muốn ăn cái gì?” Đến siêu thị đối diện, Tô Hiểu khác cười hỏi tình nhân bên cạnh.
Tần Đại Đồng còn chưa kịp nói, Tiểu Trình đã kích động tiếp lời: “Hey, Tiểu Dị ca, đừng làm hải sản nữa, đổi thịt heo dê bò gì đó đi?”
Tô Hiểu Dị chợt biến sắc: “Cậu không hài lòng hải vị của ta? Có biết hải sản đối với nam nhân có rất nhiều bổ dưỡng không?”
Nói xong, còn quay đầu, nhẹ giọng nói nhỏ: “Đại Đồng ca anh nói có phải không?”
Tần Đại Đồng chỉ nhiệt tình gật đầu, hai người lại nhìn nhau đắm đuối.
Khiến Tiểu Trình giận nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng Tô Hiểu Dị là kẻ hai mặt, lại có thể trong vòng một giây, không cần đạo cụ phụ trợ liền biến sắc mặt, so với diễn viên còn chuyên nghiệp hơn.
“Cho nên tôi đã nói Tiểu Dị ca chẳng hiền hậu gì, hai người bổ đến sung đi. Nhưng tôi là người độc thân a, chỉ có cái chăn bông trong nhà cùng chia sẻ? Gối đầu một mình khó ngủ…”
Tô Hiểu Dị cười hì hì, thấy Tiểu Trình nói đáng thương, hôm nay tha cậu ta một lần, cho nên tối nay trên bàn cơm, thay vì món tôm cuộn dứa đổi thành súp lưỡi.
Bị ngộ độc bởi hai người này còn một người khác, chính là thực khách Tần Đại Bằng mỗi ngày đều tới báo danh, thấy đối diện bàn ăn cảnh phong tình mật ý, một kẻ Đại Đồng ca em uy anh ăn, người kia trả lời Tiểu Dị cũng ăn nhiều một chút, quả thực tái hiện toàn bộ hình ảnh trong tiểu thuyết dì Quỳnh Dao.
Sĩ khả nhẫn bất khả nhịn, lúc sau, Tần Đại Bằng liền gắp thức ăn đầy hai bát, cho cả Tiểu Trình.
“Muốn chơi trò gì vậy?” Vô tội nhìn đồ trong bát, Tiểu Trình khó hiểu.
“Nơi này nóng như sa mạc vậy, nóng muốn chết… Ngại cái gì? Cậu cũng đi ra ngoài, còn nhìn nữa sẽ đau mắt hột đó.” Nói xong, Tần Đại Bằng nhanh chóng thêm cơm thêm đồ ăn, lamg chén của mình trông như ngọn núi nhỏ.
Tiểu Trình nghe thấy có lý, cũng đi theo Đại Bằng ra ngoài vừa ăn cơm vừa xem TV.
Đến nỗi Tần Đại Đồng cùng Tô Hiểu Dị cũng không hay hai cái bóng đèn kia rời đi lúc nào? Tóm lại vẫn tiếp tục ân ân ái ái như keo như sơn, làm trò buồn nôn.
Đương nhiên, cuộc sống hạnh phúc bao nhiêu cũng không thể tránh khỏi phong ba, ban đêm, Đại Đồng yên cũng đã đóng cửa, Tần Đại Đồng cùng Tô Hiểu Dị đang muốn đi ngủ, đột nhiên di động Tô Hiểu Dị vang lên.
Nhìn số hiện trên màn hình, Tô Hiểu Dị nhíu mày, nhận điện: “… Kiến Hiền, đã trễ thế này, có chuyện gì… Anh uống rượu đúng không… Không, quá muộn, tôi không muốn ra khỏi nhà.”
Vừa nghe là tình nhân cũ Tô Hiểu Dị gọi điện tới, Tần Đại Đồng cũng khẩn trương, mặc dù biết Tô Hiểu Dị sẽ không phản bội mình, nhưng biết cậu trước kia yêu tha thiết tên hỗn trướng kia, rộng lượng như Tần Đại Đồng cũng không bỏ được vướng mắc trong lòng.
“Muốn nói chuyện? Không có gì để nói hết, tôi với anh không có khả năng gương vỡ lại lành… Đừng, anh đừng kích động, uống rượu cũng đừng lái xe… Tôi qua là được.”
Cúp điện thoại, Tô Hiểu Dị nói với Tần Đại Đồng: “Kiến Hiền không ổn lắm, là lạ… Đang ở ngay công viên hôm trước, em đi xem…”
Tần Đại Đồng giữ tay cậu, nói: “Anh đi cùng em.”
Tô Hiểu Dị tâm như quang phong tuế nguyệt, thấy thái độ Tần Đại Đồng kiên định, liền gật đầu: “Được… Đại Đồng ca yên tâm đi, em cùng hắn sẽ không tro tàn lại cháy, có đồ cấp cao, lẽ nào lại quay lại dùng thứ thấp kém?”
Tần Đại Đồng cười, lại hôn Tô Hiểu Dị đến không thở nổi mới buông ra mới thả người.
Đi đến công viên như đang tản bộ, đêm đã khuya, không có nhiều người nhàn rỗi, chợt có con chó con mèo đi lang thang, không khí thật lạnh lẽo. Đèn chiếu rọi xuống công viên, Tô Hiểu Dị thấy Trương Kiến Hiền, hắn đang ngồi ở ghế đu lần trước Tô Hiểu Dị ngồi, đầu tóc rối bời, đầu cúi thấp, bên chân còn có bảy, tám lon bia rỗng.
Nhìn hắn tinh thần sa sút, Tô Hiểu Dị cũng thấy đau, từng yêu đậm sâu lại cùng chung chăn gối hai năm trời, nói hoàn toàn quăng người này sau ót là không thể nào, dù không thể trở lại như trước, nhưng, vẫn quan tâm đến hắn như một người bằng hữu.
Nhẹ giọng đối người bên cạnh yêu cầu: “Đại Đồng ca, em qua an ủi Kiến Hiền, hắn giống như… tâm sự rất sâu… Anh ở đây chờ em nhé.”
Tần Đại Đồng tuy rằng cảm thấy như vậy không tốt, nhưng sủng nịch Tô Hiểu Dị đã thành thói quen, nếu bị khẩn cầu, anh cái gì cũng không nói, để Tô Hiểu Dị một mình đi qua, bản thân thì ẩn thân dưới bóng cây, xem tình hình phát triển.