Ái Tình, Vi Huân Trung

Chương 6-1




Liên tiếp vài ngày, Tô Hiểu Dị gặp một loạt vấn đề, ban ngày ở công ty đều bề bộn sứt đầu mẻ trán, cho nên tối về cậu dùng xong bữa tối lại tắm qua loa, tinh thần chịu không nổi, đi ngủ sớm.

Ước chừng mười một giờ đêm bỗng tỉnh dậy, ra khỏi phòng muốn uống chén nước, lại nghe được dưới lầu có âm thanh nói chuyện… Di, Đại Đồng ca sao còn chưa ngủ? Đại Bằng vẫn ở đây, nói chuyện phiếm a? Hảo, nhẹ chân một chút.

Đang muốn xuống lầu, lại nghe thấy tên mình xuất hiện trong lời hai người kia, cậu nhất thời tò mò, dừng lại, nhịn không được nghe lén.

Lầu hai cách mặt tiền dưới lầu một khoảng, có điều Đại Đồng Đại Bằng hai người dường như không nghĩ đến chuyện hạ giọng, thứ hai ban đêm yên ắng, có thể dễ dàng nghe rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện.

“Đại Đồng ca, nghe nói Nhược Lâm còn có mấy người có ý với Tiểu Dị, đến nhờ anh hỏi thăm giúp ý tứ cậu ta? Anh không nói với Tiểu Dị phải không?” thanh âm của Tần Đại Bằng.

“… Chuyện của Tiểu Dị còn chưa ổn thỏa, ta nghĩ đợi vài ngày sẽ nói với cậu ta.” Là Tần Đại Đồng.

“Anh cho là Tiểu Dị còn có bóng ma? Sẽ không, cậu ta giống như con gián vậy, sinh mệnh kiên cường dẻo dai vô cùng, đánh không chết, làm sao bị mấy việc nhỏ này đánh bại?”

“Sao nói Tiểu Dị là con gián? Bị cậu ta nghe được, cậu lại muốn đói một bữa.” Tần Đại Đồng nghiêm trọng cảnh cáo: “Trong tủ lạnh còn món thịt nướng độc môn của cậu ta, cậu không muốn bỏ qua đi?”

Tần Đại Bằng giật mình lỡ lời, nhanh chóng bổ cứu (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi), nghĩ: “Tiểu Dị còn đang ngủ, chỉ cần Đại Đồng ca không nói, vậy cũng chỉ có trời biết đất biết anh biết em biết, nhờ, em muốn ăn thịt nướng!”

Không còn kịp rồi, Tô Hiểu Dị tính ngày mai đem toàn bộ thịt nướng cho Tần Đại Đồng cùng Tiểu Trình, bạn thân thì thế nào? Dù sao cũng phải dạy hắn thế nào là ‘tai họa từ miệng mà ra’.

Tần Đại Đồng cười nhẹ, lập tức lo lắng hỏi: “Tiểu Dị mấy ngày nay đều mệt mỏi, trong công ti không có vấn đề gì chứ?”

“Hoàn hảo, máy móc nhà xưởng xảy ra vấn đề, khách hàng bên Mỹ muốn bọn tôi giao hàng gấp… Tiểu Dị rất lợi hại, liên lạc người quản lý bên phía khách hàng là tên suất ca tóc vàng mắt xanh nga, giải thích một chút lý do bên này, còn khóc lê hoa đái vũ, làm người ta mê mê tỉnh tỉnh, đáp ứng kéo dài thời hạn thêm hai tuần…”

“Lại có thể dùng chiêu này!” Tần Đại Đồng có vẻ không thích.

“Anh không biết chứ, Tiểu Dị mặt oa nhi rất có lợi a, nhóm chị em trong công ty đều rất thương cậu ta, có gì ngon đều nghĩ đến cậu ta, làm em ghen tỵ chết đi được… Cậu ta nếu không phải gay, đã sớm là cha của mấy đứa trẻ rồi.”

Sắc mặt Tần Đại Đồng càng thêm khó coi, khó coi đến mức người người oán trách.

Tần Đại Bằng không chú ý, nói tiếp: “Hiện công ty còn bận một thời gian, sau đó, em cùng Tiểu Dị có thể rỗi rãnh vài ngày… Em đã đáp ứng kiếm cho cậu ta một gã ưa nhìn, không thể nuốt lời được…”

“Gấp cái gì?” Tần Đại Đồng hiển nhiên cụt hứng.

“Cưỡi lừa tìm mã a, Nhược Lâm cũng không tồi, điều kiện cũng không kém tên Kiến Hiền kia… Còn có Gia Đống, tiểu tử đó tuy trẻ hơn, nhưng cũng có nhà có xe, hắn cũng nói với em muốn theo đuổi Tiểu Dị…”

“Gia Đống ăn nói tùy tiện thiếu suy nghĩ, không tốt; Nhược Lâm bạn bè hỗn độn, còn có vài thành phần hắc đạo.” Đại Đồng ca lắc đầu: “Tôi lo lắng.”

“Đại Đồng ca, anh bảo hộ quá độ, đừng nhìn Tiểu Dị ngây ngốc ngơ ngác, cậu ta tốt xấu gì cũng đã hai mươi sáu tuổi, bất cứ chuyện gì cũng có thể tự mình phán đoán, dù ra đường cũng không dễ bị lừa như vậy!”

“Ta không phải lo lắng cậu ấy bị lừa, chính là…” Tần Đại Đồng chần chờ.

“Được rồi được rồi, Đại Đồng ca, coi như là để Tiểu Dị kết giao thêm nhiều bạn một chút, anh nghĩ xem, chúng ta dù sao cũng không thể bên cậu ta cả đời, chỉ hy vọng cậu ta có thể sớm tìm được một người yêu tốt là được rồi.”

Tần Đại Đồng không nói, Tô Hiểu Dị trên lầu nghe đến đó, cũng đánh mất ý niệm xuống ngồi cùng họ, khẽ nâng chân, trở lại phòng lần thứ hai nằm ngủ.

Cách vài ngày sau, Tô Hiểu Dị mới vừa tan tầm, Tần Đại Đồng gọi cậu lại.

“Tiểu Dị, Nhược Lâm nói đêm nay muốn dẫn cậu đến quán bar bạn cậu ta mở…” Chẳng biết tại sao, Tần Đại Đồng không nhìn thẳng vào đối phương: “Cậu muốn không?”

Tô Hiểu Dị hỏi lại: “Đại Đồng ca cảm thấy thế nào?”

Trầm mặc, trầm mặc một phút, Tần Đại Đồng mới mở miệng: “Tiểu Dị còn trẻ, hẳn là nên đi chơi, kết giao nhiều một chút. Nhược Lâm này cũng không tệ lắm, sẽ không xằng bậy, cậu có thể yên tâm đi cùng hắn.”

Tô Hiểu Dị cúi đầu, một lát cậu ngửa đầu cười sang sảng: “Ân, Đại Đồng ca hi vọng tôi đi, tôi sẽ đi, ”

Tần Đại Đồng nghe xong, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, giống như người cha không nỡ nhìn con gái sắp bước về nhà chồng.

“Hôm nay cậu không cần làm bữa tối cho bọn tôi, tắm rửa rồi chuẩn bị một chút, tôi gọi điện thoại cho Nhược Lâm nói cậu đáp ứng rồi, để hắn qua đây đón cậu.” Anh nói.

Tô Hiểu Dị cười lắc đầu: “Không, tôi thích nấu cơm cho mọi người, làm vài ba món cũng không mất nhiều thời gian.”

Nói xong liền chạy vào bếp vo gạo nấu cơm, sau khi làm xong hết thảy, cậu lên lầu tắm rửa, thay bộ đồ mới hợp mốt xuống lầu chờ đợi.

Tiểu Trình nhìn thấy, thật tâm đề nghị: “Tiểu Dị ca, đừng quên mang theo giấy tờ tùy thân, anh thoạt nhìn rất giống vị thành niên, rất dễ gặp phải cảnh sát trực đêm kiểm tra, anh không thể chứng minh mình đã trưởng thành, đến lúc đó không nói lại người ta, Đại Đồng ca lại phải đến cục cảnh sát nhận người a.”

Tô Hiểu Dị nắm tay, ngay cả chân cũng không còn nhàn rỗi, rống: “Lại cười nhạo bề ngoài của ta hỉ mũi chưa sạch, Tiểu Trình tôi muốn đập chết cậu!”

Truy truy, trốn trốn, chân Tô Hiểu Dị không dài bằng Tiểu Trình, đuổi không kịp, cuối cùng bị Tần Đại Đồng cản lại.

“Đừng đùa, xem, vừa tắm xong, người lại đầy mồ hôi rồi.” Chu đáo lôi ra khăn cho cậu lau mồ hôi.

Tô Hiểu Dị thừa cơ ôm lấy tay anh cáo trạng: “Đại Đồng ca, Tiểu Trình khi dễ ta, còn cười ta trẻ con, thật đáng ghét, anh hãy giao cho cậu ta thật nhiều việc, thao cậu ta thao đến chết!”

“Tiểu Dị ca xấu, lại dùng chiêu này, Đại Đồng ca cũng không phải cha anh, anh cáo mượn oai hùm… Đại Đồng ca đừng trừng em, em không nói là được…” Tiểu Trình nói xong thực không cam lòng, vẫn trừng mắt nhìn kẻ cáo trạng kia một phen.

Tô Hiểu Dị le lưỡi, có Tần Đại Đồng làm chỗ dựa, con tôm nhỏ cũng có thể biến thành cá kình.

Tần Đại Đồng nhăn mày cười khổ: bản thân có gì khác họ sao? Thế nào mà nhân viên, người thuê nhà lẫn cậu em họ, ai cũng giống như tiểu hài tử, thích đùa giỡn ầm ĩ?

Vỗ vỗ đầu Tô Hiểu Dị, ôn nhu dặn: “Nhược Lâm lập tức sẽ tới, cậu đi chơi thoải mái đi, đừng quá loạn là được, rượu cũng uống ít thôi, tửu lượng của cậu không tốt.”

“Tôi không uống nhiều đâu, cũng không ham mấy trò đó.” Tô Hiểu Dị nhớ đến lần uống rượu trước, lòng còn sợ hãi.

“… Đừng ngủ bên ngoài, dù trễ thế nào, gọi điện, tôi sẽ mở cửa cho cậu.” Làm hết trách nhiệm một người cha.

Tô Hiểu Dị mỉm cười: “Tôi sẽ về sớm, Đại Đồng ca yên tâm.”

Lại nhìn nhau không biết nói gì, làm hại Tiểu Trình đứng một bên lẩm bẩm trong bụng: chỉ là cha cho con gái ra ngoài giao lưu, có nhất thiết phải chuyện bé xé ra to vậy không?

Nửa giờ sau Nhược Lâm cùng Phỉ Trí tới, hai người hoá trang rất đáng chú ý, Phỉ Trí vừa thấy Tô Hiểu Dị đã hưng phấn tiến lên, coi người trong nhà như cây cảnh.

“Oa, Tiểu Dị thật đáng yêu thật đáng yêu, thật muốn ăn một ngụm nha… Anh muốn tuyên bố với tất cả mọi người em là em của anh, người khác muốn đến gần em phải bước qua xác anh.” Phỉ Trí tự phong mình thành vệ sĩ.

Nhược Lâm ở một bên chảy nước miếng, Tô Hiểu Dị đáng yêu muốn chết, thật sự muốn… cắn quá… Đêm nay nhất định phải nghĩ biện pháp thân cận với cậu ta, hắn là nghiệp vụ viên siêu cấp, biết cái gì gọi là tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương áo nghĩa.

Tần Đại Đồng thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng ngũ vị tạp trần, muốn mở miệng nói Tô Hiểu Dị đừng đi, mình cũng có thể lái xe tải đưa cậu đi hóng gió, qua hết một đêm nhàm chán, bất quá ý niệm này chỉ có thể đi dạo trong đầu, anh nhiều nhất chỉ là chủ cho thuê nhà, nhiều hơn, anh tựa hồ không cấp nổi.

Biết rõ có cái gì đang khuấy động trong lồng ngực, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn Tiểu Dị đi cùng hai người kia…

Tô Hiểu Dị chào Tần Đại Đồng, Tiểu Trình, còn Tần Đại Bằng vừa mới tới ăn chực, hi hi ha ha đi theo Phỉ Trí lên xe, Nhược Lâm khởi động siêu xe trăm vạn của mình, hướng tới khu náo nhiệt nhất trong thành phố mà phóng.