Ải Tình Vị Đắng Trên Đầu Môi

Chương 46






"Đừng mà...!Anh đừng đi, đừng bỏ em..."
"Đừng mà..."
Lam Hải Như giật mình bừng tỉnh khi đồng hồ điểm đến hai giờ sáng.

Lồ ng ngực phập phồng liên tục vì vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi, nhiệt độ thì lạnh, nhưng trên người cô lại ướt đẫm mồ hôi.
"Tất cả chỉ là mơ thôi sao?" Cô tự hỏi chính mình, rồi lại đảo mắt xem lại thực tại.
Nơi cô đang ở là phòng ngủ tại nhà, không phải bệnh viện.

Chỉ có một mình, không có thêm ai khác.
Vậy còn Ngụy Tần Khôn thì sao? Anh vẫn bình an, vì tất cả cảnh tượng hãi hùng, chia xa âm dương cách biệt kia đều là mơ, đúng không?
Lam Hải Như tự đặt cho mình thật nhiều nghi vấn, rồi lại lật đật tìm điện thoại, gọi ngay cho Kiều Lãng.
Cô phải xác định, mọi thứ vừa hiện ra trong ký ức chỉ là mơ.
Từng hồi chuông vang lên, rồi lại tắt.

Lam Hải Như gọi hơn năm cuộc, ở đầu dây bên kia mới chịu trả lời.

[Anh nghe!] Kiều Lãng trả lời trong điệu giọng ngái ngủ.
"Tần Khôn vẫn ổn đúng không anh?"
Nghe xong câu hỏi bằng chất giọng khẩn trương của cô em gái, Kiều Lãng liền lập tức tỉnh ngủ.
Đang yên đang lành, hai giờ sáng cô gọi cho người này nhưng mở miệng hỏi thăm người kia, thật khiến người ta hoang mang tột độ.
[Em bị hâm à Như? Nửa đêm nửa hôm em gọi cho anh, để hỏi về Ngụy Tần Khôn là sao? Anh có ngủ chung với cậu ta đâu mà biết ổn hay không.]
"Vậy thì anh tìm cách liên lạc, hỏi thăm tình hình của anh ấy giúp em đi.

Em muốn biết ngay bây giờ.

Còn bằng không, anh tới đây đưa em về Thủ đô Y cũng được."
Bên kia, Kiều Lãng đã bắt đầu chau mày.
[Cái con bé này, em đang bị sao vậy hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới được?]
"Tóm lại là em muốn biết hiện giờ Tần Khôn đang thế nào, anh có chịu giúp em không?" Lam Hải Như khẩn trương tới sắp khóc mất rồi.
Thật sự cô đang rất sợ.

Sợ mọi chuyện không phải mơ, sợ điều kinh khủng kia lại là sự thật.
[Thôi được rồi, để anh gọi điện hỏi giúp em! Chờ một chút anh gọi lại.]
Kiều Lãng thỏa hiệp.

Tắt máy xong, anh liền gọi điện cho ai đó.
Lam Hải Như ở bên này lại sốt ruột tới mức đứng ngồi không yên.

Trên gương mặt cô vẫn còn đó nỗi lo âu chưa nguôi.
Chờ một lúc, Kiều Lãng cũng gọi lại, cô lập tức nghe máy.
"Sao rồi anh?"
[Trốn viện về nhà rồi.]
Có được câu trả lời, Lam Hải Như liền nhẹ lòng hẳn bảy phần, nhưng vẫn tiếp tục làm phiền giấc ngủ của người bên kia, cô lại hỏi:
"Vậy anh biết anh ấy bị bệnh gì không?"
[Mấy hôm trước thì bị sốt gì đó rồi khỏi, mới hôm qua lại nhập viện, rồi được chuyển về bệnh viện bên Thủ đô Y.

Còn tình hình sức khỏe cụ thể thế nào thì anh không biết.

Mà này Lam Hải Như, cô có lòng quan tâm người như vậy, sao không đích thân chạy đi thăm hỏi đi, anh có phải bồ câu truyền tin của cô đâu.] Kiều Lãng báo tin, không quên kèm theo mấy lời bất mãn kêu ca.
"Rồi rồi, không phá rối giấc ngủ ngàn vàng của anh nữa.


Ngủ tiếp đi ha, anh họ ngủ ngon! Tạm biệt!"
Sau khi đạt được mục đích, Lam Hải Như liền trở mặt.

Xong câu là cúp máy cái rụp, cảm thấy nỗi lo lắng kia dường như đã tan biết.

"Thật may khi đó chỉ là mơ!"
Cô ngồi xuống giường, không còn lo chuyện nọ, nhưng lúc này lại vướng bận chuyện khác.
Vừa rồi trong mơ, cô thấy Ngụy Tần Khôn gặp tai nạn không thể qua khỏi.

Trước lúc nhắm mắt, anh đã chúc phúc cho cô, nhưng chính khoảnh khắc vụt mất bàn tay anh, cô lại cảm thấy bản thân vừa đánh mất một hạnh phúc to lớn, một người vô cùng quan trọng.
Cảm giác đó, hệt như ai cầm trái tim cô, rồi bóp nát.

Đau đến tê tâm liệt phế, nhận ra tiếc nuối trong muôn vàn bất lực mà chỉ biết gào thét cùng tuyệt vọng.
Ngay lúc này thật muốn biết, nếu đổi lại người đó là Đặng Thành Khiêm, cô có đau đến vậy hay không?
Cô yêu Đặng Thành Khiêm, nhưng sao lại từ chối nụ hôn của anh, trước lúc tạm biệt?
Cô yêu Đặng Thành Khiêm, nhưng tại sao lúc thấy Ngụy Tần Khôn cận kề bên cái chết, dù chỉ là trong mơ vẫn sợ hãi đến thế?
Nói cho cùng, Lam Hải Như lại rơi vào hoàn cảnh tương tự Ngụy Tần Khôn đã từng.

Đứng giữa hai người, hai sự lựa chọn, chỉ cần trái tim lệch một nhịp đập, sẽ lầm lỡ cả đoạn đường dài.
Một vòng lẩn quẩn, liệu phải chấm dứt từ đâu?
...----------------...
Ngụy gia...
"Khụ...khụ..."
Bà Ngụy vửa mở cửa bước vào, đã nghe thấy tiếng ho của Ngụy Tần Khôn.

Từ tai nạn một năm trước, sức khỏe anh cũng không còn được như xưa, lại thêm tâm trạng cứ u uất, buồn sầu, khiến một người lạnh lùng, bỗng trở nên nội tâm, khó gần gũi.
Thấy anh, bà liền cất tiếng cằn nhằn:
"Đã khỏe đâu mà lại vùi đầu vào công việc rồi? Trời lạnh, cũng chẳng thèm mặc thêm áo, con chán sống hay sao vậy tiểu Tần?"
"Do mẹ lo lắng quá mức thôi, chứ thật ra con vẫn ổn mà." Ngụy Tần Khôn tỏ ra vui vẻ, vừa làm việc, vừa trả lời.
Nói gì nói, bà Ngụy vẫn đích thân lấy áo, mang tới choàng cho anh, rồi mới nói:
"Con là do mẹ sinh ra, nuôi dưỡng đến chừng này tuổi, lẽ nào nhìn con mẹ không biết có ổn thật hay không? Sức khỏe không tốt, tự ý trốn viện đã đành, giờ lại cắm mặt vào công việc.

Con làm như vậy, thật ra là để cố gắng quên đi nỗi đau đang ăn mòn trong lòng mình thôi."

"Tiểu Tần à, nếu con đã thật tâm muốn chúc phúc cho người ta, thì con cũng phải nghĩ cho bản thân mình, cũng phải sống sao cho vui vẻ chứ.

Con còn có ba mẹ mà, sao cứ nhất thiết phải tự làm khổ mình như thế?"
Là một người mẹ, ai không đau lòng khi thấy con mình suốt ngày buồn bã.

Huống chi Ngụy Tần Khôn còn không thiết tha chăm sóc bản thân, thì thử hỏi sao bà Ngụy không xót xa.
Vậy mà, người đàn ông ấy vẫn xem như chẳng có gì to tát.

Anh chỉ nhìn mẹ mình, hơi cười, rồi an ủi:
"Con đâu có tự làm khổ mình.

Chẳng qua con không thích bệnh viện, càng ghét vị đắng của thuốc, nên để chút bệnh vặt đó tự khỏi thôi.

Mẹ yên tâm đi, con không chết sớm đâu mà mẹ lo."
Hai mắt bà Ngụy đỏ au.

Anh làm mẹ mình rưng rưng nước mắt, nhưng lại không biết nên nói gì thêm...
"Con ghét thuốc, vì vị nó đắng, nhưng lại thích vị mặn của nước mắt, nên cứ khi không thể chịu được cảm xúc, lại âm thầm nhỏ lệ.

Vậy thôi, mẹ không quan tâm nữa.

Con cứ làm theo ý mình đi."
Nghẹn ngào nói xong, bà Ngụy liền quay lưng, thì Ngụy Tần Khôn lại lên tiếng:
"Mẹ đừng tìm cô ấy."
"Con không muốn bị người khác thương hại.

Hãy để cô ấy hạnh phúc với lựa chọn của mình, như vậy con sẽ ít cảm thấy dằn vặt hơn."