Cô Triệu chủ nhiệm lớp rất nghiêm khắc, hành vi của bà cũng giống như bề ngoài cứng nhắc tẻ nhạt của bà, nguyên tiết truy bài đầu giờ đều để Lý Mục Dương đứng ngoài hành lang, không có chút gì gọi là cảm thông.
Các giáo viên khác đi ngang qua lớp 4(6) cũng không cảm thấy ngạc nhiên trước cảnh Lý Mục Dương đứng ngoài cửa, không ai vươn tay giúp đỡ thằng bé.
Lý Mục Dương đợi hết tiết mới có thể vào lớp.
Nhan Ký Vân không định nằm trong cặp sách cả ngày, cậu nhân lúc không có ai thò đầu ra khỏi cặp.
Lý Mục Dương phát hiện mèo đen muốn chui ra, vội vàng ấn đầu cậu về, thì thầm: “Hạt Vừng, đừng ra ngoài, cô giáo, không cho bọn tớ mang động vật nhỏ tới trường.”
Nhan Ký Vân còn muốn cố gắng chui ra, chủ nhiệm lớp vừa đi, đây là thời cơ tốt nhất để cậu ra ngoài. Sức lực của đứa nhỏ không bì được với mèo đen, muốn tránh cũng không phải chuyện khó, nhưng đúng lúc này bên ngoài cặp sách truyền tới giọng của những đứa trẻ khác.
Góc nhìn của cậu vừa hay thấy được một đứa bé to béo hơn hẳn độ tuổi của nó, thằng bé chặn trước chỗ ngồi của Lý Mục Dương.
Nhóc béo ngang ngược giằng lấy cặp của Lý Mục Dương: “Lý Mục Dương, trong cặp mày giấu gì thế, mau lấy ra cho tao xem!”
Nhan Ký Vân nghe thằng oắt này nói mà nắm đấm ngứa ngáy, từ bé cậu đã ghét nhất cái kiểu bạn học bắt nạt người khác như này, gặp đứa nào đánh đứa đó!
Phó bản này thế mà còn có cả bạo lực học đường.
Nhưng từ tên phó bản đã có thể thấy rất rõ, vấn đề mà một học sinh tiểu học như Lý Mục Dương gặp phải nhiều nhất ở trường chắc chắn là bạo lực học đường. Lý Mục Dương có thanh máu chứng tỏ hôm nay thằng bé sẽ gặp nhiều khó khăn hơn hẳn mọi ngày, nếu như HP về 0, chẳng khác nào tử vong. Mà đứa nhỏ này chết, phó bản cũng sẽ kết thúc, người chơi bọn họ sẽ có kết cục ra sao thì còn chưa rõ, hệ thống cũng không giải thích.
Dựa trên dữ kiện này cùng với đống chuyện gặp phải sáng nay, có thể đoán tiếp theo sẽ xảy ra từng sự kiện tiêu hao cột máu của Lý Mục Dương.
Lý Mục Dương vươn tay giành lại cặp sách của mình, Kẹo Vừng vẫn còn ở bên trong.
Mỗi lần ăn hiếp Lý Mục Dương, nhóc béo chưa bao giờ thấy thằng bé phản kháng, lần này lại bị lấy mất cặp sách. Nó còn chưa kịp phản ứng, cho là quyền uy của mình bị khiêu khích, thế là lại hung hăng giật cái cặp nặng trịch của Lý Mục Dương. Thậm chí còn cho hai nhóc đàn em một gầy một lùn đứng sau giữ cậu bé lại.
“Xem ra trong cặp mày có thứ gì đó không thể để cho bọn tao biết.” Nhóc béo bạo lực mở khóa cặp, dốc ngược xuống, muốn đổ hết toàn bộ đồ trong cặp Lý Mục Dương ra.
Nhưng khi thằng oắt thỏa mãn cho rằng có thể lấy được món đồ quý giá của Lý Mục Dương, một thứ màu đen nhảy ra khỏi cặp, hung hăng cào lên cái tay cầm cặp của nó. Thứ màu đen đó tiếp tục mượn lực từ bàn học, một vuốt hung ác cào lên cái mặt béo mập, mấy vết máu đỏ lập tức xuất hiện.
Ý tưởng của Nhan Ký Vân rất rõ ràng, cậu muốn thay Lý Mục Dương dạy cho thằng ranh này một bài học.
Nhóc béo bị cào cho ngu người: “Cái quái gì thế hả!”
Có học sinh kêu: “Mèo, một con mèo đen!”
Đại khái là do quá béo, cảm giác đau từ bộ phận bị cào tới hơi chậm, đến lúc nó thấy đau thì Nhan Ký Vân đã nhảy trên mấy cái bàn chạy tới cửa lớp.
Nhóc béo gào ầm lên: “A, đau chết mất, mau, mau chặn nó, bắt nó lại. Ai bắt được con mèo đen kia tao thưởng 500 đồng, chuyển khoản luôn!”
Nó còn quay lại quát Lý Mục Dương: “Lý Mục Dương, tao tính tội con mèo này cho mày, tan học ở lại cho tao!”
Nhóc béo dẫn theo đám tùy tùng của nó xông ra khỏi lớp, mấy đứa con trai bị 500 đồng dụ dỗ cũng chạy theo.
“Vương Kỳ Kỳ, lát nữa bọn tôi bắt được con mèo kia cậu phải giữ lời đó.”
Nhóc béo Vương Kỳ Kỳ ôm mặt hét: “Đương nhiên rồi, nhớ phải bắt sống, tức chết tao rồi!”
Sau khi chạy ra khỏi phòng học, Nhan Ký Vân luồn lách dưới chân một đám nhỏ đi vệ sinh trong giờ nghỉ, nhanh chóng xuyên qua dòng người, tiến vào hành lang.
Cùng lúc đó, hệ thống từ tối qua đến sáng nay im ắng lạ thường đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ.
[Người chơi Nhan Ký Vân kích hoạt nhiệm vụ ẩn “Vương Kỳ Kỳ treo thưởng”: Bắt được Nhan Ký Vân.]
[Nội dung nhiệm vụ: Mời các người chơi trong vòng mười phút bắt được Nhan Ký Vân, đồng thời đưa tới trước mặt Vương Kỳ Kỳ. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng 500 điểm tích lũy, nhiệm vụ thất bại không trừ điểm nhưng cấm dùng thẻ đạo cụ một tiếng, bắt đầu tính giờ.]
Người chơi khác hoặc vừa leo tường vào, hoặc vừa mới cải trang thành nhân viên trong trường, bị nhiệm vụ đột nhiên kích hoạt này làm cho ngơ ngác.
Thanh niên mặc hoodie vừa mặc vào trang phục của ông chú nấu bếp: “Bắt Nhan Ký Vân, tên này là người chơi mà, sao lại có nhiệm vụ này?”
Thiếu nữ tóc ngắn đeo tạp dề của bác gái rửa rau, tay còn cầm một đôi găng nhựa.
Cô cũng rất nghi hoặc: “Nhan Ký Vân chẳng phải là người chơi nhận được điểm thiện cảm của Lý Mục Dương sao? Bắt kiểu gì giờ, chúng ta đâu có biết Nhan Ký Vân trông như nào.”
Gã đàn ông tóc đỏ: “Đi, xem xem rốt cuộc là chuyện gì, pthưởng 500 điểm tích lũy cũng không ít đâu. Chúng ta chơi ba phó bản cũng chưa từng thấy loại nhiệm vụ ẩn này!”
Thanh niên mặc hoodie gãi cằm: “Người này hành động một mình hẳn là rất dễ bại lộ mới đúng. Sáng nay trên đường đi, gần như tất cả người chơi đều chạy ra bảo vệ Lý Mục Dương, nhưng không hề thấy bóng dáng tên này, trong nhóm người leo tường vừa nãy cũng không có, nấp kĩ thật.”
Thiếu nữ tóc ngắn: “Có khi nào tên đó đã vào trường trước rồi không, kiểu đến từ trước khi vào học ấy, nên chúng ta mới không phát hiện ra hắn.”
Thanh niên mặc hoddie vỗ đùi: “Có lí, hắn biết người chơi khác chắc chắn sẽ bảo vệ Lý Mục Dương bình an vào trường, thế nên hắn đến đây sớm cải trang thành nhân viên trong trường. Không chỉ thuận lợi tách ra khỏi những người chơi khác, mà còn khiến NPC không để ý đến hắn.”
Gã đàn ông tóc đỏ: “Ông nói đúng, chúng ta phải mau tìm Nhan Ký Vân, chỉ có mười phút thôi, nếu hắn kịp trốn thì chúng ta sẽ không tìm được!”
Thiếu nữ tóc ngắn: “Nhưng chúng ta không biết ngoại hình của hắn, muốn bắt người trong vòng mười phút thì hơi khó.”
Thanh niên mặc hoddie đột nhiên hăng máu: “Nhưng là 500 điểm đó.”
Gã đàn ông tóc đỏ: “Đi thôi.”
Thiếu nữ tóc ngắn: “Được rồi, xuất phát nào.”
Những người chơi có cùng suy nghĩ với họ đều rục rịch di chuyển, có thể lấy được 500 điểm từ tay NPC thật sự quá khó. Trước kia họ chỉ có thể làm nhiệm vụ liên quan tới NPC, nhưng giờ là đối phó với người chơi, biết đâu sẽ đơn giản hơn thì sao?
Khác với đám người chơi kia, nhiệm vụ mà hệ thống giao cho Nhan Ký Vân khó gấp mấy, cậu hung hăng chửi thầm trong đầu, thật sự là cảm ơn cả lò nhà hệ thống!
[Ngài đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn “Vương Kỳ Kỳ treo thưởng”, xin hãy trốn thật kĩ, đảm bảo không bị người chơi khác bắt được trong 10 phút. Nếu như bị người chơi bắt được, ngài sẽ bị cấm dùng thẻ đạo cụ trong một tiếng. Thành công hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng là 500 điểm tích lũy.]
Tình hình hiện giờ của Nhan Ký Vân là trước có NPC, sau có người chơi.
Nhưng hệ thống đã nhắc nhở cậu, cái trò chơi này thật sự rất nguy hiểm, thế mà còn có cả thẻ đạo cụ.
Nhan Ký Vân đã thành công thoát khỏi đám NPC đuổi theo đằng sau chạy xuống tầng một, cậu quyết định lẩn vào trong bồn hoa dưới chân tòa nhà. Chung quanh không có chỗ nào để trốn, ngay cả vườn cây cũng không có.
Cậu chỉ cần sống qua 10 phút dài đằng đẵng này là được, trước hết tìm nơi để trốn đã.
Nhan Ký Vân trốn trong bồn hoa, NPC cũng có đầu óc, biết lục tìm bồn hoa. Cậu mới ngồi trong đó được một lát đã bị một đứa nhỏ tinh mắt phát hiện.
“Nó ở đây này!”
Bây giờ Nhan Ký Vân ở thế gọng kìm, tuyệt đối không thể để cho NPC bắt được cậu.
Có điều, thu hút được sự chú ý của Vương Kỳ Kỳ đồng nghĩa với việc hôm nay thằng oắt này sẽ không thể gây hại cho Lý Mục Dương nữa, chỉ là tổn thương đó giờ chuyển lên người cậu, cậu phải gánh phần áp lực này thay cho Lý Mục Dương. Trong bồn hoa thật sự không an toàn, phải tranh thủ thời gian đổi chỗ trốn!
Cậu xác định tuyến đường tiếp theo phải chạy, xông ra khỏi bồn hoa, phi về phía tòa Cầu Chân ở đối diện tòa Sùng Thực.
Tốc độ của Nhan Ký Vân cực nhanh, chỉ vài giây đã biến mất khỏi tầm mắt của lũ trẻ đang đuổi theo.
Cậu một hơi chạy lên tầng ba, từ khúc cua nhìn thấy một căn phòng để mở, thấy không có ai thì lặng lẽ lỉnh vào, nhanh chóng chui xuống gầm bàn. Chỗ này vừa hay có mấy cái túi in logo, xếp thành một vòng, cậu ngồi trong này khó bị người ta phát hiện.
Nhan Ký Vân vừa vào, sau lưng đã có người, nghe cuộc đối thoại của họ thì có vẻ là hai gã người chơi.
Gã đàn ông trẻ tuổi: “Anh Cường, anh chắc là có thể tìm được Nhan Ký Vân trong phòng giám sát chứ?”
Anh Cường: “Sao lại không, máy quay tồn tại thì chắc chắn phải có lí do của nó. Đừng tưởng đây là trò chơi mà nhầm, có cái nào không giống hệt ngoài đời không?”
Gã đàn ông trẻ tuổi: “Anh nói đúng. Nhưng tìm kiểu gì bây giờ, nhiều màn hình như vậy, vả lại chúng ta cũng không biết ai là Nhan Ký Vân.”
Anh Cường: “Tên đó không xuất hiện bảo vệ Lý Mục Dương trên đường đến trường, vậy chắc chắn hắn vào trường sớm hơn chúng ta, mà còn không phải là đường hoàng vào cửa.”
Gã đàn ông trẻ tuổi: “Nhưng nếu xét theo tên thì hắn có thể là nữ, cũng có thể là nam mà.”
Anh Cường: “Trước hết kiểm tra máy quay đoạn tường chúng ta leo vào đi, lại kiểm tra xem hiện giờ trong nhóm người hoạt động quanh trường, tên nào trông lén lút nhất. Chỉ có mười phút thôi, không có nhiều thời gian đâu.”
Bọn họ bắt đầu kiểm tra, sau đó lại nghe được tiếng một đám học sinh chạy lên tầng.
Gã đàn ông trẻ tuổi có hơi căng thẳng: “Mấy đứa con nít chạy đến đây làm gì? Có vẻ không phải là đám lớp 1 lớp 2.”
Anh Cường: “Chắc là đang tìm gì đó.”
Gã đàn ông trẻ tuổi: “Có khi nào liên quan tới nhiệm vụ tìm Nhan Ký Vân không?”
Anh Cường: “Để tao giả làm lãnh đạo trường ra hỏi.”
Gã đàn ông trẻ tuổi: “Anh Cường, đừng để bảo vệ phát hiện.”
Chỉ chốc lát sau, anh Cường trở về.
Anh Cường: “Không liên quan tới Nhan Ký Vân, chúng nó đang tìm một con mèo đen.”
Mà Nhan Ký Vân lúc này đang trốn dưới gầm bàn tiếp tục ngồi im. Chắc họ sẽ không ngờ được rằng Nhan Ký Vân chính là con mèo đen được truy tìm kia, có điều, nếu bọn họ phát hiện ra cậu thì cũng không phải chuyện tốt.
Nếu như bọn họ nghĩ ra mối quan hệ của cậu và Vương Kỳ Kỳ, có thể sẽ có người chơi thông minh đoán được mèo đen và Nhan Ký Vân có liên quan tới nhau.
Giờ biện pháp tốt nhất chính là trốn, Nhan Ký Vân thoáng liếc lên thời gian đang đếm ngược trên góc phải màn hình.
Còn 7 phút 18 giây.
Nhan Ký Vân mới nghỉ ngơi vài phút, còn chưa yên được bao lâu, ngoài phòng giám sát đã truyền tới tiếng động. Đội trưởng an ninh ở ngoài lầm bầm rõ ràng cửa không khóa, sao giờ lại khóa. Hắn leng keng tìm chìa, hai người chơi cũng nghe được, vội vàng tìm chỗ trốn.
Gã đàn ông trẻ tuổi: “Đáng lẽ lúc này ông ta phải đi huấn luyện bảo vệ chứ? Sao tự dưng lại chạy về?”
Anh Cường: “Chịu, trốn trước rồi tính.”
Anh Cường có thân hình tương đối vạm vỡ trốn ra sau tủ điện, mà gã đàn ông trẻ tuổi thì chui xuống gầm bàn nơi Nhan Ký Vân đang trốn. Gã xê dịch túi giấy ở dưới để có thể tiện nhích vào hơn, đột nhiên đối diện với một cặp mắt màu xanh nhạt.
Gã sợ tới nỗi vội vàng bụm miệng: “…” Má ơi má ơi! Cái quái gì vậy!
Lúc này, khóa được mở, đội trưởng đội bảo vệ đẩy cửa bước vào.
Nhan Ký Vân nhanh trí đẩy cái túi trước mặt, chui ra ngoài.
Gã đàn ông trẻ tuổi cũng không kịp túm cậu lại.
Đội trưởng an ninh bị con mèo đen nhảy ra từ gầm bàn làm giật mình, sau đó hắn thấy được tên đàn ông trẻ tuổi trốn ở dưới.
“Cậu là ai! Ở đây làm gì?”
“Vãi chưởng!” Bị phát hiện, gã đàn ông chui ra khỏi bàn, gã cảm thấy hình như mình trúng kế mèo đen rồi.
Đội trưởng an ninh bỏ qua mèo đen, tập trung vào người chơi trẻ tuổi trước mắt.
[Phòng phát sóng]
“Hô, Meo Meo thoát rồi, mạo hiểm thật đấy, quá kích thích!”
“Tôi cười chết, mèo nhỏ đúng là siêu thông minh, giờ mọi người sẽ chỉ tập trung vào người chơi mà quên mất vụ bắt mèo.”
“Ai mà ngờ được mèo cũng là người chơi chứ? Tôi cá 100 vận mệnh tệ bọn họ không thể bắt được mèo nhỏ.”
“Mục tiêu ở ngay trước mắt cũng không biết, đây là streamer tôi thấy chơi tốt nhất trong nhóm này, mấy người kia quá rập khuôn.”
“Mèo nhỏ thông minh quá đi mất, thật đáng yêu, hi vọng mèo nhỏ có thể vượt qua thật nhiều phó bản, khen thưởng!”
“Đám người chơi này không thể dốc sức hơn sao? Mau bắt nó đi!”
“Xem cái phó bản này không biết bao nhiêu lần, đây lại là lần đầu tiên biết còn có nhiệm vụ ẩn.”
“Ơ, sao tự dưng góc nhìn của mèo không tiếp tục leo lên tầng nữa?”
Đương nhiên Nhan Ký Vân không thể tiếp tục leo cầu thang, bởi vì trong lúc cậu tìm chỗ trốn, hệ thống đột nhiên bắn ra nhắc nhở.
[HP của Lý Mục Dương giảm xuống còn 88%.]
[HP của Lý Mục Dương giảm xuống còn 86%.]
[HP của Lý Mục Dương giảm xuống còn 84%.]
…
Không biết vì sao, HP của Lý Mục Dương không ngừng tụt xuống.