30 phút, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nhưng trong phó bản thay đổi bằng một cái chớp mắt này thì có thể xảy ra rất nhiều chuyện.
Vốn dĩ lượng máu của Lý Mục Dương dừng ở con số 40% đã là thành tích vô cùng khả quan, chỉ cần cố gắng thêm nửa tiếng nữa là phó bản sẽ kết thúc.
Đối mặt với đám bảo vệ dũng mãnh của chung cư, các người chơi phải lấy ra tất cả vốn liếng để đối phó, nhóm ba người Dương Tuyết chọn hợp tác với bọn đầu trọc từng có hiềm khích kia.
Hai bên lùi một bước: “Bọn mày cử ra một người đuổi theo Lý Mục Dương đi, bọn tao sẽ ở lại cầm chân đám bảo vệ.”
Tất nhiên Dương Tuyết sẽ không khách khí với gã, cô và áo hoodie nhanh chóng rời khỏi trận chiến với bảo vệ. Hai người đuổi theo gia đình ba người kia, nhưng vẫn không kịp. Bọn họ bị chặn trước cửa thang máy, sau lưng đã có hai tên bảo vệ đuổi tới.
Áo hoodie nói với Dương Tuyết: “Dương Tuyết, bà leo cầu thang đi, tôi sẽ chặn bảo vệ!”
Dương Tuyết không nói nhiều lập tức vọt vào cầu thang.
Trong lúc người chơi khác phấn đấu vì Lý Mục Dương, Nhan Ký Vân phải cố giữ cho bản thân tỉnh táo. Cậu đang nghĩ xem nên làm thế nào để phá vỡ cục diện hiện tại?
Mục tiêu của ba Lý và mẹ Lý giống nhau, là lôi Lý Mục Dương về nhà, mà cậu cũng đã bị họ khống chế, cả mèo lẫn người đồng bệnh tương lân.
Thang máy đi từ lầu một tới lầu sáu chỉ cần mấy giây, nhưng Nhan Ký Vân có thể cảm nhận được toàn thân đang toát mồ hôi lạnh.
Nếu như mẹ Lý thật sự dùng khí gas để tự sát, vậy cậu cũng sẽ không thể may mắn thoát khỏi, sẽ phải chết theo bọn họ!
Nhan Ký Vân chưa từng cảm thấy mình gần cái chết tới như vậy, thần chết đang kêu tên cậu, ngoắc ngón tay với cậu.
Mẹ Lý xách túi đồ ăn bị đặt trước cửa vào trong, nói với Lý Mục Dương: “Vào phòng làm bài tập đi.”
Lý Mục Dương nhìn về phía mèo đen trong tay ba Lý: “Ba, có thể cho Hạt Vừng vào làm bài với con không?”
Ba Lý đã thu hồi sự ôn hòa xã giao với người lạ, lạnh lùng nói: “Không. Làm bài tập xong đi rồi chơi với nó.”
Vừa dứt lời, ba Lý đã nhét Nhan Ký Vân vào cái lồng vận chuyển tối qua.
Lý Mục Dương bị mẹ Lý đẩy vào phòng: “Làm xong bài tập đi còn luyện đàn.”
Ba Lý vẫn như mọi ngày, đặt cặp công văn xuống, thay bộ đồ vét ra, cầm một chai coca bắt đầu ngồi ì trên ghế sô pha xem bóng rổ.
Nhan Ký Vân phát hiện mẹ Lý nhốt Lý Mục Dương vào phòng rồi trở lại bếp.
Mùi gas lan tràn khắp nhà, càng lúc càng nồng.
Ba Lý chỉ để ý trận bóng, không thèm quan tâm tới con mèo đen. Nhan Ký Vân duỗi móng vuốt gảy gảy then cửa lồng. Cậu tỉnh táo bình tĩnh gảy cái then cửa ra từng chút. Chân trước của động vật không linh hoạt bằng ngón tay của con người, Nhan Ký Vân xòe móng giấu dưới đệm thịt, từng chút đẩy cái then cửa sang bên kia.
Cạch một tiếng, cửa lồng vận chuyển được mở ra, lúc này trên TV vẫn đang chiếu trận đấu bóng rổ.
Ba Lý hô lên: “Hay lắm!”
Nhan Ký Vân cân nhắc vị trí của mình, giờ cậu đang ở giữa phòng ăn và phòng khách, chếch bên mé trái là phòng ăn, bên phải là phòng khách, đằng sau là hành lang. Chỉ cần ba Lý nhìn xuống thôi là cậu sẽ bị phát hiện.
Ba Lý không phải mẹ Lý. Mẹ Lý dễ bị chọc giận, tất cả cảm xúc đều viết lên mặt, nhưng tính cách của ba Lý thiên về u ám lạnh lùng hơn, suy nghĩ trong nội tâm gã chắc chắn cũng không mấy tốt đẹp, tuy là gã sẽ không trực tiếp thể hiện chúng ra ngoài.
Từ giờ đến lúc kết thúc phó bản còn 25 phút.
Càng đến cuối càng không thể thả lỏng, Nhan Ký Vân cảnh giác cao độ, cậu nhất định phải đưa Lý Mục Dương ra khỏi đây.
Mùi gas trong phòng ngày một nồng, cậu quan sát xung quanh, phát hiện tất cả cửa sổ trong nhà đều bị đóng kín, mẹ Lý đang ngâm nga rửa gạo nấu cơm trong bếp.
Nhan Ký Vân men theo chân tường đi vào trong bếp.
Mùi thức ăn thừa hư thối vẫn sặc sụa như cũ, nhưng phòng bếp đủ lớn, mẹ Lý đưa lưng về phía Nhan Ký Vân xử lý nguyên liệu nấu ăn, không nhận ra mèo đen vừa nhảy lên bếp lò ở chỗ rẽ.
Nhan Ký Vân nhìn bếp gas, hai cái trái phải đều đang đóng, trông không giống như là mẹ Lý cố ý mở ra. Chẳng lẽ là bình gas bị hư?
Quá kì quái.
Mẹ Lý vẫn chưa mở lửa, mụ ta đang dùng lò vi sóng rã đông, lát nữa mới bắt đầu đun nấu, chắc chắn sẽ dùng đến lửa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Nhan Ký Vân không thể dùng công cụ kiểm tra như con người, đành phải từ bỏ con đường khóa van bình gas. Cậu nhảy xuống khỏi bếp, quyết định đi tìm Lý Mục Dương, cậu phải đưa Lý Mục Dương ra khỏi đây.
Ánh mắt Nhan Ký Vân lướt qua bàn ăn, trên đó có một cuốn tiểu thuyết trinh thám gay cấn. Cậu bèn nhảy lên xem, thấy trang bìa và giới thiệu vắn tắt nội dung cuốn truyện, đại khái là có một vị cảnh sát phát hiện nhà bà Vương hàng xóm bị nổ khí gas, người chết là chồng bà Vương, thế là cảnh sát bắt đầu điều tra chân tướng đằng sau.
Trọng điểm chú ý của Nhan Ký Vân đương nhiên không phải ở cuốn tiểu thuyết, mà là chuyện nổ khí gas.
Quyển sách này là mẹ Lý mua sao?
Cậu mang theo nghi hoặc chuồn tới chỗ phòng Lý Mục Dương. Cửa phòng hơi hé, Nhan Ký Vân đứng lên, dùng sức ở nửa người trên đẩy cửa ra, bước vào.
Lý Mục Dương nhìn thấy Nhan Ký Vân thì cười, khẽ khàng khép cửa lại, nhỏ giọng nói: “Hạt Vừng, cậu giỏi thật đấy, biết tự mở cửa lồng.”
Cậu nhóc mở hé cửa là để có thể lặng lẽ theo dõi tình huống của mèo đen, và phòng ngừa mẹ tấn công bất ngờ. Lý Mục Dương trở lại chỗ ngồi của mình.
Nhan Ký Vân thấy cuốn vở bài tập đang mở trên bàn Lý Mục Dương, cậu muốn nhắc nhở thằng bé rời khỏi đây, bèn nhảy lên bàn đẩy sách và vở bài tập xuống đất, sau đó lại nhảy xuống, quay đầu nhìn Lý Mục Dương. Nhan Ký Vân cho rằng sau một ngày đồng hành, đứa nhỏ này hẳn sẽ hiểu cậu đang muốn biểu đạt cái gì.
Thế nhưng Lý Mục Dương lại lẳng lặng thu dọn đống sách vở bị Nhan Ký Vân gạt xuống đất, thản nhiên nói với Nhan Ký Vân: “Hạt Vừng, không được đẩy sách bài tập của tớ xuống, tớ phải làm bài tập. Không làm bài tập, mẹ biết sẽ mắng tớ.”
Nhóc cũng biết mụ ta sẽ đánh mắng nhóc, mà không nghĩ là con mụ đó điên rồi sao?
Nhan Ký Vân có cảm giác hận sắt không thành thép, nhưng đây chỉ là suy nghĩ của cậu. Lý Mục Dương vẫn là một đứa bé, với kinh nghiệm ít ỏi trong cuộc sống, cậu nhóc sẽ không nghĩ được nhiều như vậy.
Lý Mục Dương cũng không giận khi Nhan Ký Vân gạt sách của mình xuống, khiến Nhan Ký Vân thật sự không biết làm sao.
[Hệ thống: Còn 15 phút nữa phó bản sẽ đóng cửa.]
Hệ thống game này giỏi tâm lý học thật đấy, cứ 10 phút lại báo một lần thời gian còn lại, ép người chơi phải lo lắng.
Nhan Ký Vân thấy may mắn mình không dựa dẫm vào người khác, từ lúc đi lên đây đã trôi qua 15 phút mà người khác cũng chưa chạy tới gõ cửa, xem ra giá trị vũ lực của bảo vệ khu này cũng không thấp, có thể giữ chân bọn họ.
Hiện giờ bếp gas là một quả bom hẹn giờ, chỉ cần mẹ Lý bật bếp là sẽ cả căn nhà sẽ phát nổ, hơn nữa còn không biết chừng nào mụ ta sẽ làm vậy.
Dẫn mẹ Lý ra ngoài? Nhưng lỡ ba Lý cũng tới bắt cậu thì sẽ rất phiền phức, có thể sẽ còn đẩy nhanh thời gian tử vong của họ.
Thời gian càng trôi đi, Nhan Ký Vân cảm nhận được bản thân càng lúc càng căng thẳng, bốn cái chân của cậu đều đang đổ mồ hôi.
Nhan Ký Vân cũng không biết liệu mình nên tiếp tục ở đây chờ chết, hay là nhảy cửa sổ ra ngoài.
Cậu lại nhảy lên bàn học của Lý Mục Dương, chỉ là lần này không gạt sách của thằng bé xuống nữa, là mà dùng chân khều chúng lên.
Nhan Ký Vân khều mấy cái thì thấy máy tính bảng ở dưới, đật chân lên màn hình.
Máy tính bảng vẫn đầy pin, hơn nữa còn không cài mật mã, Nhan Ký Vân nhấn cái là mở. Cậu không biết cái máy tính bảng này là của riêng Lý Mục Dương hay cả nhà dùng chung, màn hình vừa mở lên đã là hóa đơn của một đơn đặt hàng, mà chình ình trên đơn đặt hàng đó chính là cuốn tiểu thuyết kia.
Lý Mục Dương giải cứu máy tính bảng khỏi chân Nhan Ký Vân, thằng bé bấm tắt hóa đơn, màn hình lại hiện giao diện video buổi học tiếng Anh. Bởi vậy có thể thấy được, Lý Mục Dương đang sử dụng cái máy tính bảng này.
Trước khi bị ốm, thằng bé rất thông minh, chỉ sau khi phẫu thuật thành tích mới bắt đầu đi xuống. Ai là người mua cuốn tiểu thuyết đó?
Nhan Ký Vân không thể dùng tiếng mèo chất vấn Lý Mục Dương, vì cậu đã hiểu.
Nhan Ký Vân cúi xuống nhìn cuốn vở bài tập đang mở của Lý Mục Dương, không có một chữ, sách giáo khoa Ngữ Văn đang mở một trang vẽ minh họa gia đình ba người, họ đang vui vẻ tham quan vườn bách thú.
Ngón tay Lý Mục Dương cậy mép trang, thằng bé nằm ra bàn, nhìn Nhan Ký Vân: “Hạt Vừng, để tớ kể cho cậu nghe một bí mật.”
Đôi mắt xanh biếc của mèo đen nhìn đứa nhỏ, bác sĩ Trì có bí mật, Lý Mục Dương cũng có bí mật, nhân vật trong cái phó bản này của mấy người đều không đơn giản.
Lý Mục Dương là nhân vật chính của phó bản, đương nhiên thằng bé không đơn giản, nếu không thì tại sao người chơi chỉ cần bảo vệ Lý Mục Dương mà không bảo vệ thêm mẹ Lý hay ba Lý.
Nhan Ký Vân: “…” Cậu cũng nằm xuống bàn, ra vẻ không hiểu Lý Mục Dương đang nói gì.
Cặp mắt to tròn xinh đẹp của Nhan Ký Vân khiến Lý Mục Dương muốn tâm sự hết mọi thứ trong lòng: “Trước kia thành tích học tập của tớ rất xuất sắc, mỗi lần thi được 100 điểm, mẹ tớ lại yêu cầu lần sau tớ cũng phải thi được 100 điểm, còn đăng kí cho tớ học đủ các môn. Học dương cầm, học vĩ cầm, học vẽ, tớ cảm thấy rất mệt mỏi. Các bạn khác thỉnh thoảng sẽ bị điểm kém, ba mẹ họ đều không mắng họ, lần này thi không tốt thì lần sau cố gắng thi tốt. Ba mẹ họ sẽ còn thưởng cho họ, dẫn họ đi công viên, dẫn họ đi ăn McDonald.”
“Tớ cũng muốn giống các bạn ấy, nhưng mẹ tớ lại nói McDonald là thực phẩm rác. Tớ muốn được thưởng, mẹ lại nói đồ chơi đều là thứ hủy hoại ý chí con người, khiến mọi người trở nên ham chơi mê muội. Tớ muốn ra ngoài chơi cùng các bạn hàng xóm, mẹ lại bảo như thế là phí thời gian. Lúc tớ bị bệnh phải nằm viện, giường bên có một bạn nữ bằng tuổi tớ, mẹ cậu ấy ngày nào cũng sẽ làm rất nhiều món ngon cho cậu ấy, còn mua đồ chơi cho cậu ấy. Nhưng mỗi lần mẹ tớ đến thăm tớ, bà ấy sẽ chỉ mang cái máy tính bảng này với một đống video học tập.”
“Về sau trở lại trường, thành tích của tớ kém hơn, mẹ cũng thay đổi. Bà ấy trở nên rất đáng sợ, giống như người xấu. Bà ấy không còn là người mẹ hiền dịu trước kia nữa, mà như một con quỷ vậy.”
“Mẹ nói ba có gia đình mới ở bên ngoài, bọn họ sẽ không còn là người nhà của tớ nữa. Tớ thấy hai người họ không phải cha mẹ tớ.”
“Hạt Vừng à, họ thành ác ma rồi. Tớ không có ý nghĩa gì với họ, mẹ chỉ quan tâm thành tích và ánh mắt của người khác, còn ba chỉ biết em trai bên ngoài. Cậu nói đi, tớ nên làm gì đây?”
Nhan Ký Vân nghe rõ từng lời, thái độ của Lý Mục Dương với ba mẹ cũng chưa hoàn toàn định hình, thằng bé vẫn còn rất hoang mang.
[Hệ thống: Thời gian của phó bản còn 5 phút.]
Nhan Ký Vân lại nghe được nhắc nhở của hệ thống.
Cậu đã rút ra được chân tướng từ lời tâm sự và hành vi của Lý Mục Dương.
Ban đầu Lý Mục Dương cũng chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống máy móc này, nhưng ai mà ngờ được, về sau cuộc sống của thằng bé còn tàn khốc hơn. Dục vọng của người trưởng thành sẽ không dừng lại. Thật ra Lý Mục Dương có thể học giỏi trở lại, chỉ là mẹ Lý đã dùng sai cách, mụ quá chú tâm vào thành tích, tạo thành áp lực lớn với Lý Mục Dương. Thằng bé không có được tình thương, dù là ở trường hay ở nhà đều bị bạo hành, một đứa nhỏ cô đơn và bất lực, Nhan Ký Vân rất thông cảm cho thằng bé.
Cậu lại đẩy sách bài tập của Lý Mục Dương xuống đất, há miệng khẽ cắn lên cổ tay đứa nhỏ, sau đó buông miệng ra chạy tới cửa, đợi Lý Mục Dương mở cửa cho mình.
Gia đình bất hạnh không phải lỗi của con trẻ, chúng chỉ là đối tượng bị động tiếp nhận, cậu không muốn Lý Mục Dương bị hai vợ chồng đó kéo xuống vực sâu, cậu muốn đưa đứa trẻ này về lại bờ.
Cuối cùng ở lần thứ ba bị Nhan Ký Vân hất sách bài tập xuống, Lý Mục Dương cũng đứng dậy mở cửa phòng cho mèo đen. Nhan Ký Vân vọt tới cửa chính, đứng lên giơ chân trước dùng sức cào cửa!
Lý Mục Dương theo sau, thuận theo ý cậu mở cửa ra.
Ba Lý nhìn sang, tay gã còn cầm bật lửa chuẩn bị châm thuốc: “Dương Dương, con đi đâu đấy?”
Mắt Nhan Ký Vân đã trợn tròn, ba Lý lại còn định châm lửa, muốn chết hả!
Cậu ra sức dùng chân đẩy cửa, Lý Mục Dương nhìn dáng vẻ mèo đen đẩy cửa, thấy đáng yêu vô cùng, những hồi ức không vui vừa rồi cũng im bặt.
Cậu nhóc nghĩ, hóa ra trên thế giới này còn có sinh vật đáng yêu như vậy, Hạt Vừng thật sự rất đáng yêu.
Để tránh mèo đen bị phát hiện, cậu nhóc dùng cửa che cho bản thân và Hạt Vừng. Lý Mục Dương quay đầu lại nhìn ba Lý, thấy gã chuẩn bị châm thuốc thì xé cổ họng gào lên: “Ba, đừng châm lửa!”
Nhưng ba Lý như thể không nghe thấy, tách một tiếng, ngón cái của gã nhẹ nhàng nhấn xuống nút đánh lửa.
Đoàng!!!
Tiếng nổ chôn vùi tất cả.
[Phòng phát sóng]
“Aaaaaaaaaa, đừng màaaaaa, mèo của tui mèo của tui!!!!”
“Aaaa, cuối cùng phó bản cũng kết thúc, kết quả thì Lý Mục Dương vẫn chết.”
“U hu hu hu, streamer mèo quá khổ, một phó bản cũng không hoàn thành!”
“Meo Meo cứ như vậy chết trong biển lửa sao? Sau này có còn streamer mèo nào không, chó cũng được nha.”
“Mèo của tui đâu mèo của tui đâu?? Đừng nói là bị nổ chết thật nhé!!! Tui vừa mới thành fan thui mà, đáng yêu như vậy sao lại chết được!! Đau khổ!!!”
“Thôi, thôi, lại một streamer đáng yêu biến mất.”