Từng nghe có câu “rượu gặp bạn hiền ngàn ly thiếu, kẻ không tri kỷ nửa ly thừa”, bữa nay nói chuyện với Thường Thắng khiến cho Đàm Duy mất sạch khẩu vị, chỉ ăn lửng dạ liền đứng dậy cáo từ: “Anh hải đi rồi, sắp đến giờ dạy.”
Thường Thắng xem đồng hồ, nói: “Cũng không còn sớm, anh không giữ chú nữa, việc mà anh nhờ đừng quên đấy.”
Đàm Duy ậm ừ mấy tiếng rồi bước ra ngoài, Thường Thắng cũng chạy theo: “Chúng ta cũng đi, anh cũng phải về.”
Ra đến bên ngoài, hai người giơ tay vẫy taxi, Đàm Duy vừa vào trong xe đã thấy Thường Thắng cũng ngồi vào, anh hỏi: “Chú đi đâu? Có cùng đường không?”
“Cùng đường.” Thường Thắng nói thẳng tên Đại học B, tài xế liền khởi động xe lái đi.
Đàm Duy tưởng Thường Thắng tới Đại học B bàn công chuyện, cũng không hỏi nhiều, nhưng đến ngõ Ô Y, Thường Thắng đã nhắc tài xế dừng xe, rút tiền ra trả. Đàm Duy hỏi: “Chú xuống đây à? Không tới Đại học B sao?”
“Hôm nay không đi.”
“Vậy chú đừng lo tiền xe, đợi đến nơi anh sẽ trả.”
“Chú trả ấy hả? Chú mà trả thì trường có trả bù không? Cứ để anh!” Thường Thắng vênh váo nói. “Tiển anh tiêu đều được công ty thanh toán đấy.”
Đàm Duy đã đoán ra Thường Thắng vì sao lại tới chỗ này, nhưng vì không muốn nghĩ oan cho cậu ta nên vẫn cố hỏi: “Sao chú lại xuống đây?”
“Xe máy anh vẫn để ở chỗ Na Na.”
Anh không nhịn được lên tiếng: “Sao chú vẫn còn qua lại với cô ta? Bài học lần trước còn chưa đủ sâu sắc hả?”
“Chú nghĩ sai rồi, lần trước không liên quan đến Na Na, nhất định là do “Hắc Mẫu Đơn” kia lây cho anh, cái ả đàn bà đó lẳng lơ không để đâu cho hết.”
Anh còn chưa kịp mở miệng, láu xe đã khởi động xe.
Anh không ngờ Thường Thắng vẫn dây dưa với Na Na, còn để anh nhìn thấy nữa, thế này không phải đã làm khó anh hay sao? Vụ “thảm kịch HIV” lần trước, anh từng hạ quyết tâm, nếu tất cả còn tái diễn lần nữa, anh sẽ nói hết chuyện trăng hoa của Thường Thắng với Tạ Di Hồng. Bây giờ quả nhiên ứng nghiệm, mọi chuyện thật sự đã tái diễn, nên làm sao đây? Nói hay không nói?
May mà hôm đó Tạ Di Hồng không ở phòng thí nghiệm, chuyện nói hay không vẫn chưa trở nên gấp gáp tới độ “lửa sẽm lông mày” nên trước mắt anh vẫn đặt việc đó sang một bên, đẩy “việc riêng” lên trước. “Việc riêng” của anh chính là chuyện Tiểu Băng đã kỹ hợp đồng thành công với cô giáo Lam.
Tiểu Băngg ký được hợp đồng đương nhiên là việc tốt, cô Lam mua được bảo hiểm hẳn cũng là việc tốt. Vấn đề là tại sao Tiểu băng không nắm lấy cơ hội để tra khảo anh chuyện của cô Lam? Đây hình như không phải “tác phong phá án” của Tiểu Băng.
Anh hồi tưởng lại biểu hiện của Tiểu Băng dạo này, lập tức phát hiện nhiều điểm khả nghi. Trước kia anh không biết vụ kinh doanh giữa Tiểu băng và cô Lam nên chẳng nhận ra được điều gì, giờ thì biết được thì nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề. Chẳng trách dạo gần đây tâm trạng của Tiểu Băng dường như có chút ảm đạm, hai dịp cuối tuần đều lượn lờ đi mua sắm với Tạ Di Hồng, để mặc anh một mình ngồi ở nhà viết luận văn, đi về cũng chẳng mua thứ gì, hỏi cô đi có vui không thì chỉ nhận được câu trả lời: “Rất mệt.”
Khi đó anh còn tưởng Tiểu Băng đã đến kỳ, xem ra là vì chuyện của cô Lam. Tiểu Băng là người không thể giữ chuyện gì trong lòng, bất kể chuyện gì, nếu không nói với anh thì nhất định sẽ nói với người khác, hoặc là ba mẹ cô, hoặc là mấy cô bạn, có lúc nói cả với ba mẹ chồng. Chuyện lần này cô không nói với anh, vậy chắc chắn cô ấy đã kể cho người khác biết. Nhớ tới việc hai tuần nay cô đều đi với Tạ Di Hồng, thế thì ắt hẳn là kể với Tạ Di Hồng.
Anh gọi tới số máy của Tạ Di Hồng, xem có thể mượn “tuệ nhãn” của Tạ Di Hồng soi xem Tiểu Băng đang giấu gì trong “hồ lô” hay không?
Tạ Di Hồng nghe giọng anh, tựa hồ rất kinh ngạc. “Là cậu hả? Tìm tôi cí chuyện gì?”
Anh thực không rõ nên mở miệng thế nào, nghĩ một lát mới vòng vo đáp: “Hôm nay Thường Thắng đến khoa tìm tôi, mời tôi đi ăn cơm trưa…”
Tạ Di Hồng dường như không hứng thú với chuyện này. “À, thế thì tốt.”
“Cậu ấy…” Anh muốn kể chuyện của Thường Thắng và Na Na nhưng mấy lần đều không nói nên lời, luôn cảm thấy mình như thế này giống hệt một người đàn bà lắm điều, nhất là khi anh đang định moi tin tình báo từ Tạ Di Hồng. Cuối cùng anh chuyển mũi nhọn, nói: “Thường Thắng hôm nay nhờ vả tôi… tính kế… Nhưng mà cậu đừng hiểu lầm, không phải tính kế giúp cậu ta, là cho một tay họ Ngưu ở cùng công ty…”
“Ngưu Minh Phong?”
“Công ty cậu ta có bao nhiêu người họ Ngưu?”
“Tôi cũng không biết, tôi đoán là Ngưu Minh Phong chẳng qua vì ông ta là người đứng đầu công ty nên Thường Thắng mới có hứng giúp đỡ, chứ đổi lại là đám dân đen tầm thường thì anh ta cũng chẳng hứng thú mua dây buộc mình.”
“Thế thì chính là Ngưu Minh Phong, bởi vì Thường Thắng gọi anh ta là “Đầu Trâu” mà.”
“Lão họ Ngưu đó ngắm trúng ai rồi? Là người trong khoa chúng ta à? Sao lại nhờ cậu giúp?”
“Là… một giáo viên cũ của tôi… Giáo sư Lam…”
Người đầu dây bên kia im lặng, anh biết dự đoán ban đầu của mình không sai, Tiểu Băng đúng là đã nói với Tạ Di Hồng chuyện cô Lam, nếu không thì Tạ Di Hồng đã phải hiếu kỳ hỏi “giáo sư Lam là ai” rồi chứ?
Một lúc sau, Tạ Di Hồng hỉ hả nói: “Giáo sư nam à? Tôi chưa từng nghe nói ông chủ Ngưu lại là… đồng tính đó…”
Anh cảm thấy Tạ Di Hồng đang lấp liếm, nhưng lại lộ liễu quá. Anh giải thích: “Không phải giáo sư nam, mà đó là nữ giáo sư họ Lam. Thường Thắng chưa kể về cô ấy với cậu sao?”
“Anh ta nói chuyện này với tôi làm gì? Bây giờ tôi chẳng buồn nói chuyện với anh ta nữa, cũng chẳng muốn quản việc của anh ta…”
“Tiểu Băng không nhắc tới cô ấy với cậu à?”
Tạ Di Hồng lại im lặng một lúc lâu, anh cũng không biết nói gì, đôi bên như thể đang đọ sức kiên nhẫn mà không ngắt máy. Cuối cùng vẫn là Tạ Di Hồng đầu hàng, nói: “Thôi được, cậu đừng bẫy tôi nữa, tôi cũng không đấu với cậu, đành khai thật thôi, có phải cậu muốn hỏi chuyện của cô giáo Lam?”
“Cô giáo Lam có chuyện gì… đáng để tôi hỏi không?”
“Cậu giả vờ gì nữa? Tiểu Băng kể hết cho tôi rồi… Nhưng mà cậu đừng giận, cũng đừng trách cô ấy, cô ấy cũng chỉ là… không thể chịu đựng nổi. Việc này đúng thật là… Đổi lại là tôi, có lẽ ngay cả một nửa của Tiểu Băng cũng không bằng được… sớm đã suy sụp rồi…”
Anh trầm mặc, hỏi: “Việc gì mà lại suy sụp?”
“Đường nhiên là chuyện về con cậu.”
Anh giật mình: “Con nào cơ?”
“Chính là con của cậu… và cô giáo Lam.”
“Sao lại là con của cô ấy và tôi? Cậu đừng nói bừa… Chuyện này không thể đùa được đâu.”
Tạ Di Hồng im lặng một lúc, nói: “Tôi và Tiểu Băng cũng đoán là có thể cậu không biết chuyện này. Người như cậu, nếu biết mình có một đứa con, nhất định sẽ không bỏ rơi nó.”
Anh bị cái tin này đánh gục. “Bỏ rơi cái gì? Cậu đang nói gì thế?”
“Có điều cũng khó nói lắm… Cậu là người thông minh như thế, cũng cho là không bỏ chăng nữa thì cũng có thể làm cho Tiểu Băng không hay biết…”
“Cái gì mà biết với không biết? Vốn dĩ đây là chuyện không thể xảy ra.”
“Gì mà không thể? Lúc đó cậu có dùng biện pháp phòng tránh không? Cậu có chắc chắn là biện pháp của cậu đảm bảo trăm phần trăm không?”
Vừa nghe lời này anh hiểu ngay Tiểu Băng đã kể hết chuyện cho Tạ Di HỒng, anh thấy mình không khác gì một kẻ bị lột trần ném ra giữa thanh thiên bạch nhật để người người chỉ trỏ đàm tiếu, vừa nhục nhã vừa tức giận nhưng lại không muốn gây sự với Tạ Di HỒng, đành đáp quanh co: “Tôi không biết cậu đang nói gì.”
Tạ Di HỒng tức tối nói: “Tôi chỉ là có lòng muốn giúp câik, cậu còn định làm trò trước mặt tôi? Tốt thôi cậu không biết tôi đang nói cái gì, vậy tôi không cần nói nữa.”
“Cậu đừng giận, tôi thật sự… đang rối hết cả lên đây…”
“Nói cho cậu rõ, Tiểu Băng bảo con của cô Lam tầm sáu tuổi, trông rất giống cậu, hơn nữa… tên nó là “Duy Duy”, cậu tự đoán xem.”
Anh kinh ngạc đến ngây người, nếu tính về thời gian thì đúng là không thể loại trừ khả năng đứa trẻ đó là con anh thêm vào chuyện cô Lam chuyển đến thành phố A, Tiểu Băng còn nói đứa trẻ nhìn rất giống anh, tên của nó còn mang chữ “Duy” trong tên anh, anh không nghĩ ra bất kỳ cách giải thích nào khác.”
Có lẽ anh mãi không lên tiếng, Tạ Di Hồng cất tiếng hỏi: “Thế nào? Sợ tới mất hồn rồi à? Lúc làm thì to gan lớn mật lắm mà, bây giờ lại bị chuyện khi đó dọa cho sợ vỡ mật rồi sao? Hừ, đàn ông đều cùng một giuộc với nhau, đều là một lũ chẳng ra gì!”
Anh vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc, chỉ thấy âm thanh cứ dội ong ong trong óc, lòng tràn ngập âu sầu.
Tạ Di Hồng nói: “Tiểu băng từng dặn tôi không được kể với cậu, nhưng tôi luôn thấy không thể nhẫn tâm dối gạt cậu, nhớ tới khi cậu giấu tôi chuyện của Thường Thắng, gây ra bao phiền toái nhu thế, tôi càng thấy không nên giấu cậu. Nếu Tiểu Băng không biết chuyện này, tôi giấu cậu thì còn có lý, bây giờ ngay cả Tiểu Băng cũng biết rồi, tôi giấu giếm có ích lợi gì? Chuyện này có thể giấu được một lúc, nhưng có thể giấu được cả đời hay sao?”
Anh biết Tạ Di HỒng kể chuyện này cho anh nhưng trong lòng dang hối hận, nên anh nghĩ mọi cách để thuyết phục co rằng làm như thế là đúng. Anh an ủi: “Cậu nên nói cho tôi biết, nếu không lầm sao tôi có thể thấu hiểu được… tâm tư của Tiểu Băng?”
“Cậu không nói được với Tiểu Băng là tôi đã kể đấy, nếu không sau này cô ấy sẽ không ní với tôi chuyện gì nữa, cậu cứ nói là nghe được từ Thường Thắng.”
“THường Thắng biết chuyện này?”
“Anh ta biết tên con cô Lam nhưng có thể không biết cậu… có liên quan. Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho anh ta biết đâu.”
Anh hỏi mà giọng khàn đi: “Tiểu Băng… cô ấy… đã từng đi hỏi… cô Lam chưa?”
“Hỏi cái gì? Hỏi là đứa bé đó có phải của cậu không hả? Cô ấy có điên đâu? Sao lại hỏi chuyện đó? Nhưng chuyện này còn phải hỏi hay sao? Không phải đã rõ rành rành rồi sao? Cô ấy cũng có mắt, lẽ nào không nhìn ra được?” Thấy anh chẳng nói được tiếng nào, Tạ Di HỒng dè dặt hỏi: “Vậy cậu… định làm thế nào đây?”
Anh nôn nóng hỏi: “Cái gì… làm thế nào?”
“Thì chuyện đứa trẻ, cậu cũng phải có cách nào chứ, không thể mãi…”
Anh thực sự không biết nên làm thế nào, đầu óc hỗn loạn, chỉ biết dặn cô: “Để tôi suy nghĩ thêm chút đã… Cậu.. đừng nói chuyện này cho bất kỳ ai… Chuyện còn chưa làm rõ… để người khác biết được… sẽ không hay…”
“Cậu cứ yên tâm, tôi đâu có ngốc như thế? Còn đem những chuyện như vậy kể cho người khác?”
Anh gọi điện thoại xong, trong lòng vẫn không yên. Anh biết phụ nữ giống nhau, ngoài miệng đều nói sẽ không kể cho ai khác, thâm tâm cũng biết kể cho người khác là không đúng nhưng thoắt cái đã để lộ hết sạch. Anh quyết định tự đến Đại học C xem cô Lam có đứa con như thế thật không, rốt cuộc đứa trẻ đó có giống anh không, có tên là “Duy Duy” không? Không phải anh không tin tưởng Tiểu Băng hay Tạ Di HỒng mà là anh hy vọng họ đã nhầm lẫn, cũng giống như vụ “thảm kịch HIV” lần trước, chỉ là sợ bóng sợ gió. Mà biết đâu đứa trẻ đó chỉ là con của người thân của cô Lam, ba mẹ đi công tác nên gửi nhờ ở chỗ cô, hoặc đứa trẻ là con nuôi…
Nhưng anh không muốn trực tiếp tìm gặp cô giáo Lam, chuyện này quá đỗi hoang đường, anh không muốn làm kinh động tới cô ấy. Bất kể đưa trẻ đó có đúng là còn của anh hay không, nếu phải hai mựt một lời với cô Lam thì anh đúng là vô cùng khó xử. Anh suy nghĩ một hồi liền nghĩ ra một cách. Nếu Đầm Duy tầm sáu tuổi, vậy đứa bé hẳn là đang học mẫu giáo, rất có thể là trường mẫu giáo trực thuộc đại học C, nhất định mỗi ngày cô Lam đều tới nhà trẻ đón con, nếu anh đứng đợi ở cổng trường lúc nhà trẻ tan lớp, chắc chắn sẽ nhìn thấy cô Lam và con của cô.
Anh không đợi nổi tới ngày mai, ngay hôm đó liền bắt taxi tới Đại học C, tìm tới trường mẫu giáo. Vẫn chưa tới giờ tan học, cổng chính của trường còn khép kín nhưng trước cổng đã có không ít phụ huynh đang đứng đợi đón con. Những phụ huynh này có lẽ bình thường ít có cơ hội chạm mặt nhau, bây giờ gặp được thì đều anh một câu tôi một câu, tiếng người ồn ào xôn xao, không khí náo nhiệt không thua ngày họp chợ.
Vì không muốn người khác nhận ra, anh liền tới một quầy hàng gần cổng trường mua một cái mũ và một cặp kính không độ đeo vào. Anh đứng bên cạnh cổng trường quan sát những phụ huynh kia, xem có thể nhìn thấy cô Lam hay không.
Mới đứng được một lúc, cổng trường mẫu giáo đã mở, phụ huynh ào vào bên trong, anh cũng chẳng kịp nghĩ nhiều đã bị đám đông xô đẩy vào trong cổng trường.