Ai Sẽ Kể Cho Màn Đêm

Chương 5




Về lý luận thì bên nào phát hiện thi thể trước thì bên đó sẽ điều tra. Hôm sau quay lại đội cảnh sát hình sự, Tưởng Hạ Chi chuyển hồ sơ vụ án của Hàn Thứ tới. Hàn Thứ bị kết án mười một năm sáu tháng tù do nhận hối lộ gần ba mươi triệu nhân dân tệ, hiện tại đang bị giam giữ ở nhà tù Quang Châu. Tưởng Hạ Chi và Hà Nhứ Phi cầm công văn và những tài liệu liên quan tới trại giam Quang Châu, yêu cầu thẩm vấn Hàn Thứ đang bị giam giữ. Ai ngờ bên kia lại cho biết vì bị tăng huyết áp độ 3 và nhồi máu não nghiêm trọng, Hàn Thứ đã được cho phép thả tự do sớm, hiện giờ đang điều trị tại bệnh viện Chung Sơn được chỉ định.

Hai người tới một chuyến công toi, đành ra khỏi nhà tù Quang Châu và bàn bạc kế hoạch tiếp theo. Đội phó Hà dáo dác nhìn quanh, sau đó lại hạ giọng như thật, thầm thì truyền đạt lại ý của cục trưởng Sa: Hiện giờ cả hai bên công an và kiểm sát đều đang theo dõi vụ án này, lão Sa cho rằng, xuất phát từ tình đồng nghiệp, có bất kỳ tình huống phát sinh nào thì cũng phải báo cho bên kiểm sát trước.

“Cũng vì hai bên công an và kiểm sát đều đang theo dõi nên chúng ta mới phải khẩn trương lên.” Câu này của lão Sa đơn giản là muốn mượn vụ án để được người ta mang ơn, không tranh cướp công lao với bên kiểm sát, Tưởng Hạ Chi lại giả vờ nghe không hiểu gì. Hắn gõ nhẹ tay lên trần xe cảnh sát, mỉm cười nói, “Phóng thích vì lý do y tế là chiêu trò cũ rích được đám quan tham dùng để tránh việc ngồi tù, giờ chúng ta tới bệnh viện Chung Sơn luôn, xem vị chủ tịch quận họ Hàn này có bị bệnh thật không?”

“Thế không ổn lắm đâu, cục trưởng Sa đã đặc biệt nhắn nhủ trước khi chúng ta xuất phát…”

“Lão Hà, tôi sẽ lái xe.” Hà Nhứ Phi còn định cự nự thêm đôi câu, nhưng Tưởng Hạ Chi đã quen thói làm theo ý mình, thế là đuổi luôn người khỏi ghế lái.

Nhấn ga hết tốc lực, chỉ mất nửa tiếng là xe đã đến nơi. Bệnh viện Chung Sơn là bệnh viện đa khoa tuyến đầu có lịch sử trăm năm, với nhiều khoa lâm sàng trọng điểm quốc gia, trong đó tâm thần kinh lâm sàng là khoa có trình độ hàng đầu trên thế giới. Bất kể là ngày làm việc hay ngày nghỉ, bệnh viện Chung Sơn vẫn luôn đông đúc chật ních người, số người tới khám đủ để đẩy vỡ cổng lớn. Tưởng Hạ Chi chen vào dòng người, xuất trình giấy tờ cho y tá ở bàn hướng dẫn, yêu cầu người kia báo lại số phòng bệnh của Hàn Thứ. Chỉ chốc lát sau, nhân viên của phía bệnh viện lập tức ra đón tiếp, dẫn đường họ tới phòng bệnh cho cán bộ. Tưởng Hạ Chi nói câu “cảm ơn” rồi quay đầu đi nhanh như gió, nhưng hắn không hề biết rằng, chỉ đi được mấy bước là sau lưng đã có người gọi điện thoại tới bên phòng bệnh dành cho cán bộ, hốt hoảng thông báo: “Cảnh sát tới.”

Phòng bệnh dành cho cán bộ nằm ở khu VIP của bệnh viện Chung Sơn, nằm tách riêng với bệnh viện, đây là một tòa nhà cao tổng cộng tám tầng với kiến trúc kiểu biệt thự. Những bức tường đỏ ngói dốc với cây xanh rậm rạp bao quanh, đây là một thế giới hoàn toàn khác với những khu vực bác sĩ bệnh nhân xô bồ của bệnh viện. Tưởng Hạ Chi và Hà Nhứ Phi đi vào khu VIP, tùy ý quan sát xung quanh mà không khỏi cau mày: Phòng bệnh ở đây được trang trí rất trang nhã, đất lát đá cẩm thạch, tường ốp gỗ veneer, nhà bếp phòng tắm phòng khách cần gì có đó, tủ lạnh TV lò vi sóng không thiếu cái gì, còn hơn cả phòng deluxe trong khách sạn. Hắn lạnh lùng nói: “Chủ tịch Hàn ở phòng bệnh dành cho cán bộ, hưởng đãi ngộ của cán bộ, ngồi tù kiểu này còn sướng hơn cả đám trí thức đi làm.”

Hai người bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng bảy nơi Hàn Thứ đang ở. Khi thang máy đi lên, Hà Nhứ Phi cũng tức giận nói: “Lại chả thế, bảo sao đám quan tham đều muốn “phóng thích vì lý do y tế”, rõ ràng là đang chiếm dụng tài nguyên y tế của đất nước.”

Chẳng mấy chốc đã lên tầng bảy, hai người ra khỏi thang máy, một y tá trẻ đeo khẩu trang, mặc áo blouse trắng đi tới trước mặt họ. Khi đi qua Tưởng Hạ Chi, cô hơi cúi đầu cụp mắt, cố gắng né tránh không nhìn thẳng vào hắn.

Tưởng Hạ Chi lập tức để ý, tuy cô gái này chỉ để lộ đôi mắt nhưng lại trang điểm rất đậm, có vẻ không phù hợp với những nữ nhân viên y tế hầu như không trang điểm hoặc trang điểm rất nhạt. Cô gái này còn để lại mùi nước hoa, là một mùi hoa rất nồng và không phổ biến, hắn có thể đoán được đây là mùi hoa mơ từ một số nốt hương quen thuộc như rượu mạnh và quế. Sự nghi ngờ của Tưởng Hạ Chi lại càng tăng lên, hắn dừng chân quay lại nhìn. Ban đầu cô gái này đút hai tay vào túi, hiện tại giơ tay ra nhấn nút thang máy thì mới thấy trên móng tay có đính ngọc đính đá, rõ ràng dáng vẻ này hoàn toàn không phù hợp với quy định về trang phục của nhân viên y tế, cô gái này vốn không phải là y tá.

Tưởng Hạ Chi nhận ra điểm bất thường thì lập tức dặn Hà Nhứ Phi: “Y tá này có vấn đề, ngăn cô ta lại.”

“Tôi hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ tụ họp lại với cậu.” Hà Nhứ Phi nghe thế thì cất bước đuổi theo.

Cô gái kia đã vào thang máy, nghĩ chắc chắn người này có mà chạy đằng trời, Tưởng Hạ Chi bèn đi một mình vào phòng bệnh của Hàn Thứ.

Lúc này, chủ tịch Hàn đang nằm trên giường bệnh, mặt thì tròn nhỏ lại có lúm đồng tiền lớn, ông ta mặc quần áo bệnh nhân kẻ sọc, đeo vòng giám sát điện tử. Ông ta mập hơn hồi còn làm chủ tịch quận, ngoài đuôi mắt và ấn đường có nếp nhăn nông thì cả gương mặt mịn màng bóng loáng, như thể vừa mới đánh bóng chà láng.

Tưởng Hạ Chi chìa thẻ chứng minh ra cho Hàn Thứ trên giường bệnh, khóe miệng hắn hơi nhếch lên: “Sức khỏe của chủ tịch Hàn không tốt mà người vẫn phốp pháp mập mạp, mặt mày hồng hào thế này, xem ra cơm nước của bệnh viện Chung Sơn rất ngon.”

Trước kia Hàn Thứ là lãnh đạo, lời nói cử chỉ đều hợm hĩnh ra vẻ, giờ vào tù rồi nên mặt cũng dày hơn. Ông ta nằm ngửa trên giường với tư thế vô lại bất chấp, đảo mắt nói: “Hình như vụ án của tôi không thuộc thẩm quyền của cảnh sát nhỉ?”

Tưởng Hạ Chi không thèm vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Ông có biết rất nhiều vàng và tiền mặt đã được tìm thấy trong căn biệt thự của ông ở Dinh Thự Di Giang không?”

“Không biết.” Dù trả lời như vậy nhưng vẻ kinh ngạc không hề hiện ra trên mặt Hàn Thứ, rõ ràng là biết thừa. Ông ta nói, “Cậu phải đi hỏi bên chủ đầu tư chứ, hỏi tôi làm gì? Có khi bên chủ đầu tư đã đổi hết tiền bán nhà thành vàng rồi xây thành tường chung với gạch thì sao. Cục chống tham nhũng đã điều tra tài sản của tôi rồi, nếu có bằng chứng vô cùng xác thực thì cậu cảm thấy tôi chỉ bị phán mười một năm thôi chắc, khéo tôi bị bắn chết từ lâu rồi!”

Dù chỉ gặp “hoa khôi chống tham nhũng” kia một lần, nhưng Tưởng Hạ Chi nhìn ra được năng lực làm việc của người này, làm gì có chuyện để sót khoản tiền hối lộ lớn như vậy. Hắn ngẫm nghĩ rồi lại hỏi Hàn Thứ: “Đúng là việc tham ô tài sản và nhận hối lộ không thuộc thẩm quyền của công an chúng tôi, nhưng cái xác kẹt trong tường thì sao đây? Ông có biết người đó là ai không?”



“Thế thì tôi càng không biết.” Hàn Thứ đã quyết hỏi gì cũng nói không biết, vẫn giữ nguyên câu trả lời, “Đáng ra cậu phải tìm chủ đầu tư chứ, có khi gã là một tên sợ vợ, sợ mụ vợ trong nhà nổi điên nên đã giết chết người tình rồi chôn trong tường, cũng có khả năng đó mà.”

“Tôi chưa từng nói thi thể kẹt trong tường là phụ nữ.” Tưởng Hạ Chi nở nụ cười.

“Tôi, tôi đoán ấy mà.” Hàn Thứ lắp ba lắp bắp, nhưng ông ta phản ứng rất nhanh, “Dù sao không phải nam thì cũng là nữ, tỉ lệ năm mươi năm mươi mà. Thôi, giờ tôi đau đầu lắm, khó chịu nên phải nghỉ ngơi đây…”

Hàn Thứ giả vờ phát bệnh, muốn mời vị cảnh sát hình sự này ra ngoài bằng cách bấm chuông gọi y tá. Nhưng Tưởng Hạ Chi đã nhanh mắt ấn chặt tay ông ta lại. Hắn ghé lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta và hỏi thẳng: “Tuy nhà này do ông đứng tên nhưng thực ra ông không phải người sử dụng, đúng không?”

Chỉ một câu đã khiến cơ trên mặt Hàn Thứ đột nhiên co giật, Tưởng Hạ Chi nheo mắt lại, nắm bắt chuẩn xác vẻ hoảng sợ chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt đối phương.

“Rõ ràng là người đó còn có chức vị cao hơn ông.” Xác nhận suy đoán của mình là chính xác, Tưởng Hạ Chi tiếp tục hỏi dồn, “Thậm chí phải có quyền lực tận trời, ông im ỉm nhận tội thay cho người đó, người đó hứa với ông sẽ sắp xếp làm giả hồ sơ bệnh án để ông được cho phép chấp hành án ngoài nhà tù?”

“Tôi không làm giả hồ sơ bệnh án.” Hàn Thứ cố gắng giật tay ra khỏi tay Tưởng Hạ Chi, nhưng năm ngón tay thon dài kia vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn không thể tránh được, “Giờ tim tôi khó chịu, đầu, đầu cũng đau…”

“Ba mươi triệu tiền hối lộ thì mười một năm, giết người giấu xác thì là tội tử hình! Ông nghĩ mình có gánh được không, ông nghĩ người chống lưng cho mình có gánh được không?”

“Không có người nào hết, không có ai cả!” Hàn Thứ liên tục phủ nhận, run rẩy kêu gào.

“Chắc chắn chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng người đó có tồn tại hay không, chỉ hi vọng chủ tịch Hàn không trở thành con tốt thí vô nghĩa cho người khác, để rồi bỏ lỡ cơ hội tự cứu mình.” Ý cười nơi khóe môi Tưởng Hạ Chi sâu hơn, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, hắn nói, “Giờ ông chưa cần trả lời đâu, đáp án của ông đã viết rõ trên mặt từ sớm rồi.”

“Cậu, cậu…” Hàn Thứ tức ná thở, trợn mắt lên rồi ngã vật sang một bên.

Ông ta ngã xuống đất đánh ầm một tiếng, tay chân cứng còng, người run bần bật, bọt mép đục ngầu nhớp nháp liên tục chảy ra từ miệng, cảnh tượng kinh hoàng này cũng làm Tưởng Hạ Chi lắp ba lắp bắp, hắn vội vã gọi bác sĩ.

Nhân viên y tế của bệnh viện Chung Sơn nghe tiếng thì vọt vào phòng bệnh, không biết chuyện gì đã gào lên với Tưởng Hạ Chi: “Anh làm gì bệnh nhân đấy?” Tình trạng của Hàn Thứ đã rất nguy kịch, các bác sĩ nhanh chóng cởi cổ áo rồi đặt đầu ông ta sang một bên, để ngăn không cho ông ta mất kiểm soát cắn lưỡi, họ còn gấp gạc thành dây dài, đặt vào giữa lưỡi và hàm của ông ta.

Thịnh Ninh vào phòng bệnh thì đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Vẫn là gương mặt lạnh lùng kia, đèn bệnh viện không thể so với ánh nắng chói chang bên ngoài, sắc mặt Thịnh Ninh còn tái hơn cả lần gặp mặt trước, ánh mắt anh cũng nghiêm nghị lạnh nhạt hơn. Tưởng Hạ Chi thầm nghĩ không ổn, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ chẳng sao, hắn mỉm cười chào hỏi người kia: “Lãnh đạo, mấy cậu lại tới muộn rồi.”

Thời gian phát bệnh của Hàn Thứ kéo dài hơn năm phút, có vẻ như đã bị sốc, bác sĩ bắt đầu truyền dịch cho ông ta. Hình ảnh quen thuộc khiến trái tim Thịnh Ninh chợt căng lên, anh rời khỏi phòng bệnh, dò hỏi một bác sĩ khác: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Có lẽ là vì muốn né tránh trách nhiệm thiên vị trái pháp luật, bác sĩ này biết Thịnh Ninh là công tố viên qua quần áo thì lập tức “cáo trạng kẻ ác trước” với anh: “Đồng chí cảnh sát hình sự này vừa vào cửa đã đối xử thô bạo với người bệnh, không biết có bị coi là tra tấn ép khẩu cung không?”

Lần đầu gặp mặt đã để lại ấn tượng không tốt, giờ gặp lại thì còn tệ hơn. Thịnh Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tưởng Hạ Chi rồi hỏi: “Anh có gì muốn nói không?”

“Tôi còn nói gì được? Chẳng lẽ cậu không nhìn ra vốn Hàn Thứ chỉ giả vờ bị bệnh à?” Công an chấp pháp sẽ phải chịu sự giám sát của Viện kiểm sát đồng cấp, tất cả những hành vi tra tấn để lấy lời khai hoặc tổn thương thể xác phạm nhân đều thuộc danh sách bị kiểm soát. Tưởng Hạ Chi biết hiện giờ người đông lắm miệng, giải thích cũng chẳng để làm gì, nhưng hắn vẫn nói thẳng, “Mà mấy người này còn làm giả hồ sơ bệnh án thay cho Hàn Thứ, cùng một giuộc với nhau cả, lời khai của họ sao đủ tính trung thực.”



“Đồng chí cảnh sát hình sự kia, anh không thể ngậm máu phun người như vậy được!” Tất cả nhân viên y tế có mặt đều trăm miệng một lời, sau đó quay phắt sang nói với Thịnh Ninh, “Thưa đồng chí công tố viên, hiện giờ chúng tôi muốn tố cáo, tố cáo đồng chí cảnh sát hình sự này tra tấn ép cung, lại còn phỉ báng bịa đặt!”

“Mọi người lo việc của mình trước đi, tôi sẽ điều tra rõ ràng xem là tra tấn ép cung hay chỉ là tù trên giấy tờ*.” Thịnh Ninh đuổi những nhân viên y tế không liên quan đi, chỉ còn lại công an và kiểm sát đối diện nhau, giương cung bạt kiếm.

*Tù trên giấy tờ xuất phát từ vụ án Ba Đồ Mạnh Hòa bị kết án 15 năm tù giam do cố ý giết người, nhưng lại không bị ngồi tù một ngày nào.

Trùng hợp thay, Hà Nhứ Phi lại xuất hiện ở sau lưng. Ông ta giẫm lên sàn bệnh viện bằng đế giày cao su, lộp cà lộp cộp chạy tới, hổn hển báo với Tưởng Hạ Chi rằng vậy mà người phụ nữ kia lại có thể biến mất trong nháy mắt, ông ta hỏi những nhân viên y tế khác trong khu VIP nhưng ai cũng trả lời chưa từng nhìn thấy người này, rõ ràng là có vấn đề thật. Sự xuất hiện của Hà Nhứ Phi cũng đúng lúc nhắc nhở Thịnh Ninh, Thịnh Ninh bình thản nói với Tưởng Hạ Chi: “Dù thế nào đi nữa thì việc công an đi thẩm vấn phạm nhân một mình vẫn là sai quy định, tôi không nghi ngờ năng lực điều tra của đội trưởng Tưởng, nhưng đạo đức điều tra thì cần phải cải thiện đấy.”

“Tình huống đặc biệt, cũng chẳng thể coi là thẩm vấn chính thức được.” Tưởng Hạ Chi hơi nhíu mày, phản pháo rất nhanh, “Sau khi kiểm kê, tổng số vàng và tiền mặt được tìm thấy trong căn biệt thự ở Dinh Thự Di Giang lên tới hơn hai trăm triệu, hỏng mất năm cái máy đếm tiền, vậy mà số tiền hối lộ khiến Hàn Thứ phải ngồi tù chỉ có hơn hai mươi triệu, xem ra đạo đức phá án của Cục chống tham nhũng mấy người cũng tạm đấy, nhưng năng lực phá án lại chẳng ra gì.”

Lần này Diệp Viễn cũng đi theo trưởng phòng Thịnh nhà mình, cậu chàng trẻ tuổi xốc nổi, đã vậy trong nhà còn một ông chú là chánh án Tòa án nhân dân trung cấp Quang Châu, nghe vậy thì sồn sồn lên tại chỗ, cậu ta trừng mắt nói: “Anh nói cái kiểu gì thế? Lên được chức chủ tịch một quận thì có ai là đèn cạn dầu? Mấy nhóm thẩm vấn trước chúng tôi đều không thể cạy được miệng Hàn Thứ, cuối cùng vẫn phải do chúng tôi nắm được chứng cứ không thể chối cãi, ngày nào chúng tôi cũng làm việc không ngừng nghỉ, ngủ chưa đầy bốn tiếng…”

Tưởng Hạ Chi mỉm cười ngắt lời cậu ta: “Chẳng phải ngủ ít chứng tỏ năng lực của mấy người kém cỏi à, cần cù bù thông minh còn gì.”

“Anh…”

Diệp Viễn vốn định tranh cãi với hắn đến cùng, nhưng cục trưởng Sa lại gọi điện đến đúng lúc này, ông gọi cho Hà Nhứ Phi. Thái độ của Tưởng Hạ Chi là “Tướng ngoài trận có thể làm trái lệnh vua”, ai ngờ như đã đoán trước được việc hắn sẽ không chịu nghe điện thoại, Hà Nhứ Phi mở luôn chế độ loa ngoài.

“Lão Hà, để tôi nói hai câu với đội trưởng Tưởng.” Khi giọng nói của lão Sa vang lên, Tưởng Hạ Chi quay lại trừng mắt lườm đội phó Hà, lão này kỳ cục hết sức, không những để mất dấu đối tượng tình nghi quan trọng mà còn lén lút mách lẻo với lãnh đạo.

“Cục trưởng Sa muốn nói chuyện với cậu.” Đội phó Hà cúi gằm mặt ra vẻ thiệt thòi, ý là: Lãnh đạo thật sự yêu cầu phải báo cáo lại nếu vụ án có tiến triển, ông ta thật sự không dám trái lệnh.

“Cục trưởng Sa,” Tưởng Hạ Chi còn chưa nhận điện thoại thì Thịnh Ninh bên cạnh đã lên tiếng trước, “tôi là Thịnh Ninh của Cục chống tham nhũng.”

“Ái chà, Tiểu Thịnh cũng ở đó à, bên kiểm sát các cậu cũng đang phá án hả?” Tất nhiên Sa Hoài Lễ biết Thịnh Ninh.

“Cục trưởng Sa, cấp dưới của chú phá án không tuân thủ quy định, nói rồi còn không biết sửa.” Thịnh Ninh liếc qua Tưởng Hạ Chi, cố ý nói ngay trước mặt hắn, “Tôi đang cân nhắc xem có nên sử dụng quyền giám sát của Viện kiểm sát, gửi thẳng thông báo chấn chỉnh hành vi sai quy định đến cục thành phố các vị hay không đây.”

“Ấy chết, cần gì phải thế? Công an và kiểm sát chung một hệ thống tư pháp mà, tôi với viện trưởng Đoàn bên cậu cũng là người quen, đều phá án vì dân cả. Nếu phương thức có vấn đề thì cũng mong được thông cảm châm chước.” Mấy người làm chính trị kiểu đà điểu lười biếng này sợ nhất là gặp phiền toái, lão Sa liên tục bày tỏ quan điểm bên kia đầu dây, “Tôi sẽ gọi họ về chỉnh đốn dạy dỗ ngay… Lão Hà này, để đội trưởng Tưởng nghe máy đi.”

“Nghe rồi đây.” Để không phải tiếp tục nghe những lời lải nhải từ cục trưởng nữa, Tưởng Hạ Chi giật điện thoại của đội phó Hà rồi cúp máy luôn. Hắn nở nụ cười kiểu “xem như cậu giỏi” với vị “hoa khôi chống tham nhũng” thẳng thắn kia, sau đó lùi lại hai bước rồi quay đầu bỏ đi.

Thật ra Thịnh Ninh cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của bác sĩ. Đợi hai vị cảnh sát hình sự hục hặc rời đi, anh lập tức yêu cầu được xem hồ sơ bệnh án và báo cáo điện não đồ của Hàn Thứ, đồng thời yêu cầu trích xuất camera giám sát trong phòng bệnh của ông ta. Trong nhà Thịnh Ninh cũng có người bệnh thường xuyên lên cơn động kinh, lâu dần nên cũng hiểu bệnh như bác sĩ.

Hồ sơ bệnh án của Hàn Thứ nhìn là thấy có vấn đề, chưa kể phía viện còn nói với anh camera bị hỏng, có lẽ đã hỏng một thời gian nhưng vì họ bận rộn cứu người nên không để ý.

Dù là phóng thích vì lý do y tế thì phạm nhân cũng buộc phải chịu giám sát chặt chẽ, rõ ràng là bệnh viện và nhà tù đều có kẻ khả nghi động tay động chân. Thịnh Ninh lập tức yêu cầu xem xét lại toàn bộ tài liệu liên quan đến việc tạm tha để chữa bệnh của Hàn Thứ, đồng thời chỉ định một bệnh viện khác kiểm tra bệnh tình của ông ta. Anh biết có lẽ vụ án này còn sâu xa hơn mình nghĩ rất nhiều, có thể sau lưng chủ tịch Hàn này còn có một “thế lực” khác nữa.