Hoàn Nhan Viên Hạo cắn răng, tay nắm thành quyền, có thể nghe được tanh mặn nơi cổ họng dâng trào. Hắn vung cương, một đường bụi hồng mờ mịt kinh kỳ, đầu không ngoảnh lại. Đúng như y đêm đó đã nói, chỉ vì hắn là Thành Vương, y không thể không tuân theo. Hắn chưa từng nghĩ đến ngôi vị cửu ngũ chí tôn, chưa từng muốn lâm vào tranh đấu, chưa từng có ý định đoạt đích, nhưng hiện tại, vì y, hắn không thể không thay đổi.
Chỉ mong rằng nhiều năm sau nơi kinh sư chứa đầy hồi ức này, cố nhân vẫn còn lưu lại một mảnh tình!
Năm năm xuân thu lặng lẽ trôi, hơn một ngàn tám trăm ngày cô độc bi ai.
Đại quân Thành Vương từ Mi Châu tiến công kinh thành, quân lâm thiên hạ. Hoàn Nhan Viên Hạo một thân một bạch mã hoàng kim giáp phục ngắm nhìn Thần Hà trong yên hoa tháng ba thấm đẫm thê lương, sóng nước lưu tình gột sạch bụi hồng.
Phụ hoàng lâm trọng bệnh, Thái tử chuyên quyền hạ sát trung lương, giết hại thủ túc, khuấy loạn triều cương, khiến bách tính oán thán, trăm họ lầm than. Nay Hoàn Nhan Viên Hạo vạn binh vây hãm Cấm Thành, người người ca ngợi minh quân cứu thế, nào ai biết rằng, hắn một đời cố gắng tất cả chỉ vì y.
Bên kia sông, binh kỳ Đông cung phấp phới bay trong gió lộng, phía trước là trận tử chiến cuối cùng.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt nhìn thủ hạ bên cạnh:
-
Chủ soái Đông cung phái đến lần này là ai?Người kia ấp úng rất lâu mới miễn cưỡng trả lời:
-
Chủ nhân, nghe nói một Tướng quân họ Triệu đích thân ra trận...Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay cho hạ nhân lui, phượng mâu nhắm hờ, lệ nam nhi không thể giấu nổi, lăn dài trên gò má đã quen chinh chiến phong hoa.
Cách một dòng thanh thủy tĩnh lặng, giữa đỏ thắm cờ hiệu khắc huyết liên, Triệu Tử Đoạn hướng mắt đến bờ đối diện. Y đợi chờ hắn đã năm năm, không quá ngắn, không quá dài, càng không thể đủ để quên một người. Triệu Tử Đoạn hơi lùi cương ngựa, mặc kệ xuân vũ giăng giăng, y vẫn kiên trì tìm kiếm hắn trong hàng vạn bóng dáng nghĩa quân xa xa. Ngày hôm nay đối mặt nhau nơi chiến trường tanh máu, sinh tử bất cần, y tuy thật sự không muốn, nhưng cũng đã đoán định được từ lâu.
Hoàng hôn buông, thiên địa hỗn độn.
Hoàn Nhan Viên Hạo vừa châm nến chuẩn bị sa bàn liền nghe ầm ầm binh mã vượt sông, đoán chừng quân địch tiến công, nghiêm lệnh toàn doanh chuẩn bị ứng phó.
Triệu Tử Đoạn bờ bên kia đứng trên vọng gác cao, đuốc phừng phực cháy sáng một góc trời, y biết rất rõ hiện tại tiến công sẽ thất bại. Cờ hiệu trên tay y dưới lửa đỏ càng như máu tươi, rờn rợn thê lương. Chỉ cần Hoàn Nhan Viên Hạo thắng trận, còn lại, y đều không quan trọng, kể cả sinh mệnh bản thân. Năm đó, nếu y cùng hắn rời kinh sư ra biên quan, phải hay không sẽ khiến chí hướng hắn phai nhạt, nam tử không nên si tình, càng không được si tình với một nam tử khác.
Triệu Tử Đoạn phát quân lệnh, kỵ binh đạp thủy ngang dòng Thần Hà giữa thủy triều hạ. Y ngoảnh mặt, không dám nhìn binh kỳ gãy, máu nhuộm huyết hà. Hi sinh vạn cốt vì người trong lòng, y vốn không còn là Triệu Tử Đoạn an an tĩnh tĩnh Tiêu Dao điện năm xưa. Y nay, tâm đã hóa ma!
Một đêm, Đông cung đại bại, Triệu Tử Đoạn rút những tàn binh cuối cùng hồi Cấm Thành bảo vệ Thái tử. Hiện tại toàn Thần Đô đều đã bị nghĩa quân Thành Vương bao vây, ngoại trừ có thể khiến hắn nghĩ đến chút tình huynh đệ, chính là không còn cách nào khác để Thái tử thoát thân.
Tháng ba trời phương Bắc bi ai giăng sầu. Nghĩa quân công thành, nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ kinh sư. Hoàn Nhan Viên Hạo từng bước một hướng về hoàng cung.
Điệu cầm năm cũ lay động càn khôn, Đông cung liên trì vạn niên lặng lẽ trôi, chỉ một lần trông thấy y, tâm hắn đã thành chấp niệm. Dựng nên cơ đồ, đập tan cương thường, vốn chính vì y.
Hỏa chiến khinh cuồng, hắn kim giáp bạch mã, tay siết trường thương dẫm qua bao tinh phong huyết vũ, một đường tiến vào kinh kỳ, nhìn nam tử xích y lặng lẽ bên cổ cầm, lãnh đạm ngón tay lướt trên dây đàn vương máu.
Đông cung còn đó, cố nhân còn đây!
Triệu Tử Đoạn giữa chính điện, thản nhiên tấu khúc đàn xưa. Đã rất lâu Hoàn Nhan Viên Hạo không còn được nghe, những ngày tháng mai lâm Tiêu Nhã điện, nay điện đã mất, người cũng đổi thay.
Hoàn Nhan Viên Hạo nén đi bi thống đáy lòng, vạn quân lục tung khắp hoàng cung, tìm kiếm hạ sát những kẻ từng ủng hộ Thái tử. Thế mà Triệu Tử Đoạn không có ý thoát thân, y vẫn trước mặt hắn chăm chú một điệu cầm.
Mê muội đầy mộng mị!