Ái Phi Tìm Được Em Rồi!!!

Chương 8: 8: Anh Bớt Tự Cao Được Không




"Diễn viên đến chưa?" Giai Hạ gạt bỏ ý nghĩ đó, vì cô biết mãi mãi sẽ không bao giờ được gặp lại anh ấy lần nào nữa.

"Sắp đến rồi" Vương Lệ Thành nhìn vào đôi mắt của cô, cô đang ở trước mặt của anh muốn tới và chạm vào cô nhưng cơ thể anh cứng đờ, làm ơn!! Hãy để Vương Lệ Thành được chạm vào người con gái ấy.

"Cô Hạ đây rất giống một người quen của tôi, khi ở trước mặt cô tôi lại có cảm xúc bồi hồi khó tả"Vương Lệ Thành trầm mặt nói, giọng nói có phần bất lực đầy đau thương.

"Anh.... cũng rất giống một người quen của tôi, liệu có phải là trùng hợp không? Anh ấy... là người mà tôi rất yêu, nhưng chúng tôi kết thúc lâu rồi" Giai Hạ cũng đau khổ vô cùng, trái tim cô co thắc lại mỗi khi nhắc đến anh ấy.

"Cô Hạ... cô... có thể ôm tôi một cái được không?" Vương Lệ Thành giọng nói run run lo lắng không biết cô có đồng ý hay không.

"Được" Giai Hạ mỉm cười vui vẻ đứng dậy bước sang chỗ của anh, anh không thể ôm cô nhưng cô có thể, Giai Hạ đưa tay ôm lấy anh, tay của Vương Lệ Thành cứng lại anh không thể đưa tay ôm lấy cô.

"Làm ơn!! Xin cậu đấy, hãy để tôi ôm cô ấy!!" Vương Lệ Thành nhắm chặc mắt lại cầu xin thân xác này.

"Làm ơn đi!! Chỉ một chút thôi!!" Tay của anh lúc này có thể cử động được, anh vui vẻ hạnh phúc vô cùng ôm chặc lấy eo của cô, cảm xúc của cả hai lúc này chỉ mong thời gian dừng lại cả hai đều muốn mãi mãi trong tư thế này và không bao giờ rời xa nhau nữa.

Cốc.... cốc.... cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ khung cảnh hạnh phúc này, Giai Hạ liền buông Vương Lệ Thành ra quay về chỗ ngồi rất bình thản và xem như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Vương Lệ Thành thầm mắng chửi người nào đó phá vỡ không gian hạnh phúc này của mình, khó khăn lắm anh mới van xin được cái thân xác lì lợm này để được ôm cô một cái.

"Giám đốc, diễn viên đã đến và đang chờ ở phòng cast ạ" người trợ lý của Vương Lệ Thành thấy anh mở cửa nhưng ánh mắt có vẻ như sắp thiêu chết cậu ta, cả người co rúm lại sợ sệt, hình như cậu vừa làm một chuyện gì đó sai rồi phải không, thầm cầu nguyện cho qua con trăng này thôi.



"Được, bảo họ chờ tôi!!" Vương Lệ Thành cất giọng lạnh như băng làm cho người trợ lý đó như đang ở bắc cực vậy, cơ thể run cả lên cúi đầu rồi rời đi, may mắn còn giữ được cái xác để về với vợ con.

Cả hai cùng nhau xuống phòng cast, Giai Hạ vừa bước vào thì một giọng nói quen thuộc vang lên, Giai Hạ cũng nhận ra người này, là tên tự cao hôm qua cứ nghĩ mình là nổi tiếng lắm đây mà.

"Cô!!! Sao cô lại ở đây?" Triệu Gia Thông thấy cô liền trừng mắt đi đến chống hông ánh mắt nghi ngờ.

"Anh là người cast diễn viên chính sao?" Giai Hạ lướt ngang qua chỗ anh ta rồi ngồi xuống ghế.

"Thì sao?? Cô đừng nói với tôi cô làm giám đốc truyền hình đấy nhé" Triệu Gia Thông ngồi xuống đối diện cô vẻ mặt khó chịu.

"Không phải, tôi là tác giả của bộ truyện"

"Mà tôi hỏi thật cô nhé, cô thực sự không biết tôi sao? Tôi nổi tiếng lắm mà!!" Triệu Gia Thông cứ bàn về vấn đề ấy, anh sinh ra trong một gia đình giàu có, một thiếu gia tự cao tự đại luôn cho mình là nhất, nên khi làm minh tinh rồi mặc dù có nổi tiếng đấy nhưng đâu phải ai cũng phải biết đến anh, nhưng anh thật sự thất vọng khi nghe có người nói không biết đến mình, và cả đêm hôm qua anh đã ngủ không được.

"Anh có thể bớt tự cao được không? Mà chuyện tôi biết anh hay không quan trọng lắm sao?" Giai Hạ nheo mắt nói.

"Quan trọng lắm đó!!!" Triệu Gia Thông buồn bả nói.

"Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là anh nên làm tròn phần cast của mình đi!! Bây giờ tôi biết đến anh rồi đó, hãy cho tôi thấy tài năng của anh đi!! Có giống như lời anh quảng cáo hay không?" Giai Hạ nhẹ nở nụ cười.

"Giám đốc tới rồi kìa!!" Giai Hạ nhìn ra cửa thấy Vương Lệ Thành đi vào cô liền vỗ vai của Triệu Gia Thông.

"Tôi sẽ cho cô thấy tài năng của tôi" Triệu Gia Thông nhếch môi cười, vỗ ngực tự tin vô cùng.