Ái Phi, Nàng Không Được Trốn

Chương 6: Ghét nữ nhân




Nhàn nhạt nhìn vào gương đồng. Mặc dù kiếp trước nàng cũng là một đại mỹ nữ đi. Nhưng gương mặt kia thật xinh đẹp quá đi.

Đột nhiên đầu đâu dữ dội, trí nhớ của thân thể tràn vào trí óc nàng.

Cơn đâu đầu khiến Nhan Thiên Nguyệt Ngọc vô cùng khó chịu, kí ức của thân thể này cương quyết tiến vào trí óc như muốn hòa cùng với linh hồn nàng. Những hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc cứ như thủy triều tràn về như muốn nàng hiểu tất cả, những chuyện đã xảy ra, thân phận, triều đại mà nàng đang ở.

Cơn đau dần qua đi. Toàn bộ kí ức kia cũng đã dung nhập vào trí não nàng. Nhan Thiên Nguyệt Ngọc bình tĩnh bắt đầu sắp xếp từng mảng kí ức lại với nhau.

Đây là một triều đại chưa từng xuất hiện trong lịch sử, cả thiên hạ đang trong thơi cục hỗn loạn. Một nghìn năm trước, nước Đại Đô bị diệt vong, từ đó giang sơn bị thiên hạ chia năm xẻ bảy hình thành rất nhiều quốc gia lớn nhỏ. Trong thời kỳ này, hôm nay quốc gia này bị tiêu diệt thì hôm sau sẽ có một nước khác được thành lập, nếu quốc gia không có quyền lực hay sức mạnh thì mãi mãi không là gì. Tất cả tất cả đều sẽ chẳng biết trước được điều gì.

Nơi nàng đang sống là một nước tên là Sơn Bắc. Nhìn xiêm y đang mặc trên người nàng rõ ràng đây chính là trang phục thời Đường.

Nhưng tên nước này nàng còn chưa nghe qua, rõ ràng là không có trong lịch sử. Nước này chính là một nước lớn, trải qua nhiều lần chiến tranh, loạn lạc xảy ra, thắng nhiều bại ít, hàng năm đều được các nước khác cống nạp vào vô số đất đai, vàng bạc chau báu, nô lệ và tỳ nữ nhiều không đếm xuể. Cho nên, so với các nước xung quanh thì Sơn Bắc chính là một cường quốc.

Quan trọng nhất, nữ nhân thời đại này đa số chính là món đồ chơi bị nam nhân khinh dễ. Nhan Thiên Nguyệt Ngọc nhíu nhíu mày giây lát, nàng tiếp tục chuyển hóa kí ức.

Thân phận của nàng chính là tam tiểu thư nhà tể tướng. Khuê danh là Nhan Thiên Nguyệt Ngọc, tuổi mới 16.

Một tháng trước nàng tham gia hội tuyển tú. Nàng được chọn làm thái tử phi. Lần đầu nàng gặp thái tử Bách Tử Hiên đã trúng tiếng sét ái tình. Nhan Thiên Nguyệt Ngọc ở thân thể cũ cũng mê trai quá đi, nàng thầm phỉ nhổ.

Nhưng từ khi vào đông cung Nhan Thiên Nguyệt Ngọc cũng chưa từng được Bách Tử Hiên để mắt tới, nàng ta cũng rất ngu ngốc lại vì Bách Tử Hiên mà đi tìm mỹ nữ, nạp thiếp cho hắn. Nhưng dù nàng có làm mọi cách thì vẫn không được Bách Tử Hiên để ý dù chỉ một lần. Hắn còn chưa từng nhìn thẳng vào mặt nàng, ngay cả khuê phòng của nàng, hắn cũng chưa từng một lần bước chân vào.

Nghĩ đến đây nàng liền lắc đầu, không biết là nữ nhân thời này ngu ngốc hay là Nhan Thiên Nguyệt Ngọc vì yêu nên mụ mị đầu óc đây. Tên nam nhân kia còn chưa từng nhìn chính diện nàng, chứ đưng nói đến chuyện hắn sẽ tỏ ra yêu nàng, thật quá ngây thơ mà, nàng ta vẫn yêu hắn, tin tưởng vào một ngày nào đó hắn sẽ thay đổi đi yêu nàng.

Nàng lại thở dài, nàng tiếp tục tiếp nhận thêm rất nhiều trí nhớ của thân thể này. Nàng đem nhưng đặc điểm đó chốt thành ba điểm nổi bật

Thứ nhất Nhan Thiên Nguyệt Ngọc là tiểu thư trốn khuê phòng, yểu điệu xinh đẹp nhưng lại không rành rọt về cầm kỳ thi họa.

Thứ hai nàng ta rất đơn thuần, lương thiện không biết một chút kiến thức nào về giành quyền tiến chức, nhìn vào mặt nạp thêm thiếp cho tên nam nhân kia thì liền hiểu.

Thứ ba rất rất rất yếu đuối nhu nhược, cần có sự bảo vệ, nếu không phải nàng xuyên vào thân thể này thì có lẽ nàng thân thể này coi như đã chết rồi.

Một mỹ nữ không có chút tâm cơ nào như vậy làm sao có thể tồn tại trong phủ tể tướng như vậy, chắn chắn lúc sống ở đó phải chịu rất nhiều uất ức còn chưa kể để tồn tại trong chốn thâm cung âm đầy rẫy những tính toán và cạm bẫy luôn rình rập như vậy.

Nhan Thiên Nguyệt Ngọc bỗng nghĩ ra điều gì đó. Chính là thái tử Bách Tử Hiên.

Trong trí nhớ của nàng nàng thấy hiện ra một bóng dáng quen thuộc chắc vì thân thể này có tình cảm sâu đậm nên khi nghĩ đến thân thể mày có chút rung động.

Hình dáng kia có chút mờ nhạt nhưng vẫn có thể thấy được vài nét dung mạo của hắn, làn da trắng như bảo thạch. Vóc dáng cân đối thẳng như tùng, hắn mặc bộ trường bào màu xanh ngọc, tóc đen xõa trên vai, hắn tuy không rõ mặt nhưng vẫn thấy được dáng người tuấn dật phiêu bồng, chắc chắn là một đại mỹ nam tử.

Càng nghĩ lại càng thấy bóng dáng ấy rất quen thuộc, thật sự rất quen thuộc, như vừa mới gặp.

Trong lúc nàng đang đăm chiêu suy nghĩ thì tiếng nói lanh lảnh của nha hoang cũng cắt đứt đi dòng suy nghĩ của nàng:

"Nương nương, mười mau chuẩn bị, thái tử sắp tới qua thăm người."

Nha hoàn tên Bích Đào niềm nở đi vào cười vô cùng vui sướng: "Nương nương, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, nương nương, đây là cơ hội của người, mau mau chuẩn bị thôi."

Qua thăm nàng sao. Hừ, Nhan Thiên Nguyệt Ngọc thầm hừ lạnh, hắn ta ghét nàng như vậy, thăm nàng hay xem nàng đã chết hay chưa.

Bích Đào đưa nàng vào thùng tắm có dải nhiều cánh hoa hồng, tỏa ra mùi hương thơm nhàn nhạt, mấy cũng nữ nhẹ nhàng xoa bóp, rất dễ chịu, rất muốn ngủ.

Tắm xong Bích Đào mặc cho nàng xiêm y màu vàng nhạt. Vạt áo thêu chim phượng, tay áo thêu hao văn chìm tinh xảo. Tóc vấn kiểu Vân Mai*. Cài đầu châm phượng hoàng. Tai đeo bông tai hoa mai bằng phỉ thúy.

*ta không biết miêu tả mấy cái trang phục này đâu nên cho bừa thôi, đừng ném gạch ==|||||||||

Bích đào trang điểm cho nàng, nhìn vào trong gương Nhan Thiên Nguyệt Ngọc suýt thì phát cáu, nha hoàn này rốt cục có bkết trang điểm không vậy, muốn biến nàng thành ma sao.

Gương mặt vốn đã trắng lại chát thêm một lớp phấn liền trở nên trắng bệch như người bị bệnh, má hồng đỏ như cà chua, mắt có màu quá đậm, đôi môi nhỏ chúm chính khia cũng bị nha hoàn kia biến thành cái dạng gì không biết. Thảm họa mà.

Xấu như này thì nghĩ sao có người yêu thích nàng ta cho được, xấu quá bà đây còn không chịu được.

Nhan Thiên Nguyệt Ngọc khẽ cụp mắt. Giọng lạnh lùng: " Lau mặt ngay cho ta!"

Bính Đào ở bên cạnh tròn mắt nhìn nàng: " Nương nương, thường ngày không phải người thường rất thích trang điểm như vậy sao."

"Thật nhiều lời, ta nói người lau mặt ngay cho ta!"

Nha hoàn kia bỗng sợ hãi luống cuống lấy khăn lau bỏ lớp phấn trên mặt Nhan Thiên Nguyệt Ngọc đi, nàng ta sống với Nhan Thiên Nguyệt Ngọc từ nhỏ chưa bao giờ thấy Nhan Thiên Nguyệt Ngọc như vậy, Bích Đào thấy có chút kỳ lạ nhưng vì sợ hãi nên không dám hỏi.

Nhan Thiên Nguyệt Ngọc tự trang điểm, làn da của nàng vốn rất trắng nên nàng không dùng phấn, môi đánh màu hồng anh đào dịu nhẹ, phấn mắt màu hồng dịu, mắt phượng kẻ viền mỏng kết hớp với mi dài cong cong nhìn hơi sắc bén.

Bích Đào ở một bên nhìn nàng khẽ tặc lưỡi, chủ tử nhà nàng từ khi nào biết trang điểm vậy, đã thế, nhìn nàng xem trang điểm rất xinh đẹp nha.

"Oa, nương nương, người rất đẹp đó, chắc chắn thái tử nhìn thấy người sẽ sủng ái người."

"Ngươi nhiều lời!" Nàng ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, thấy ánh trăng sáng yếu ớt màu bàng bạc, lòng vẫn thấy có chút chua xót, mẹ nàng mong đừng quá đau lòng.

"Nương nương, thái tử sắp qua phòng người rồi"

Nàng không trả lời, kẽ cụp mắt. Hắn đến thù ai quan tâm chứ, không cần thông báo thính lực của nàng cũng tự cảm nhận được tiếng bước chân từ xa.

Bách Tử Hiên lạnh lùng bước vào phòng, nhìn thấy Nhan Thiên Nguyệt Ngọc đang nhắm mắt, ánh trăng bàng bạc dịu dàng tỏa vào người nàng, có chút thất thần, nàng ta không vì hắn đến mà trang điểm diêm dúa như mọi khi sao, hôm nay nàng ta rất bình tĩnh, ngồi hòa mình vào trong ánh trăng kia thực sự xinh đẹp như một nữ thần. Nàng ta hôm nay thật kỳ lạ, hay vì vừa khỏi bệnh nên mới kỳ lạ như vậy.

Khống chế dòng suy nghĩ miên man, Bách Tử Hiên tiêu sái bước vào phòng Nhan Thiên Nguyệt Ngọc, quan sát phòng một chút, có chút kỳ lạ khuê phong của nữ nhân thường rất rực rỡ, nhưng phòng của nàng ta thật đơn giản.

Nhan Thiên Nguyệt Ngọc khẽ mở mắt phượng quan sát Bách Tử Hiên có hơi mất bình tĩnh, hắn chính là tên thái giám khi nãy nàng gặp mà, sao lại biến thành thái tử được.

Trong lòng nàng ngạc nhiên nhưng biểu hiện bên ngoài rất bình tĩnh. Khẽ nhếch khóe miệng nàng hơi nở nụ cười: "Cơn gió nào đã mang thái tử đến phòng ta vậy."

Bách Tử Hiên thấy nàng ta thực sự kỳ lạ hắn đến phòng nàng không phải nàng ta rất vui sao, nữ nhân thủ đoạn thích dùng kế, chắc chắn nàng ta lại có âm mưu. Nghĩ xong Bách Tử Hiên hừ lạnh một tiếng:

"Phụ hoàng nói ta mang người vào cung, hoàng hậu rất muốn gặp ngươi"

Nàng rót một chén trà lên nhâm nhi, mùi hoa thoang thoảng nhẹ nhàng thơm ngát còn đọng lại trong khoang miệng.

Khẽ nở nụ cười duyên dáng: " Cảm ơn thái tử đã đến đây thông báo cho ta, người mau về phòng trước đi, ta sẽ tự đến đó thỉnh an hoàng thượng và hoàng hậu"

Nghe câu này của Nhan Thiên Nguyệt Ngọc hắn cũng khẽ nở nụ cười hài lòng hắn thực sự không chịu nổi khi đi cùng nàng ta, ngoại trừ nẫu hậu của hắn và cô bé ngày xưa đã kêu cứu người giúp hắn thì hắn rất ghét nữ nhân.

Nhớ khi nhỏ, lúc hắn mới mười tuổi hắn rất thích Lan Thục Phi, vì lúc đó nàng ta rất hiền, dịu dàng y như người mẫu hậu của hắn, nên hắn coi Lan Thục Phi như người mẹ thứ hai của hắn. Vào một ngày giữa tháng ba, hắn cùng Lan Thục Phi đi đến Mai Lâm đi dạo, đến khi đi trên hồ nước Lan Thục Phi nhân lúc không ai để ý đẩy hắn xuống nước, hắn cũng rất bất ngờ, vùng vẫy trên nước nhìn Lan Thục Phi đang điên cuồng cười. Nàng ta nói chỉ vầng hắn chết đi thì con của ả sẽ thành thái tử. Lúc đó hắn rất tuyệt vọng, rất muốn kêu cứu, vì lúc đó hắn không biết bơi, rồi lúc hắn sắp mất đi ý thức liền có giọng trẻ con kêu lên hắn cảm nhận mình không còn ở trên nước nữa, rồi hắn dùng nốt ý thức cuối cùng mở mắt thấy một cô bé khuôn mặt bầu bĩnh rất đáng yêu đang mắt tròn nhìn hắn, đôi tay trắng ngần vì lay hắn dậy mà lộ ra bông hoa bỉ ngạn đỏ rực xinh đẹp ở cánh tay, giọng nói non nớt hét lên rằng hắn không được nhắm mắt. Một lúc sau hắn thấy rất nhiều người đến, cùng lúc đó hắn ghi nhớ khi khuôn mặt đáng yêu, bông hoa xinh đẹp kia vào trong trí nhớ rồi mất đi ý thức và ngất đi.

Từ sau lần đó hắn rất ghét tiếp xúc với nữ nhân, để tránh sai phạm như lần trước hắn không còn tiếp xúc với bất cứ phi tần nào của hoàng thượng trừ mẫu hậu hắn ra. Hắn cũng đi tìm cô bé lần trước đã giúp hắn nhưng lại không có chút tin tức nào, phụ hoàng hắn nói hôm đó có rất nhiều con gái của quan thần vào nên không biết, nhiều lần tìm kiếm vẫn không có chút thông tin nào hắn có chút thất vọng nhưng hắn vẫn không từ bỏ. Từ lúc hắn tìm kiếm cô bé đó cũng đã được tám năm, tám năm hắn vẫn ghi nhớ khuôn mặt đó, hăn rất nhớ cô bé đó nhớ rằng nàng có một bông hoa đỏ rực nói cánh tay là dấu ấn riêng để hắn nhận ra nàng, sau này hắn làm hoàng đế nếu còn có dịp kỳ nhộ hắn chắc chắn sẽ cưới nàng, phong nàng làm hoàng hậu.