Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 25-4: Đi theo ái phi là có thể ăn dưa bất cứ lúc nào




Rốt cuộc cũng chờ được đến lúc cơm nước xong xuôi, Yến Xu nghĩ tới chuyện quan trọng, thế là vội hỏi: “Bệ hạ, chuyện tiểu thuyết sao rồi ạ? Bao giờ bọn họ mới có thể xuất bản được?”

Vũ Văn Lan nói: “Nhanh nhất là ngày mai.”

Thật ra theo hắn được biết thì hôm nay chuyện này cũng đã được lan truyền trong nội bộ giữa các đại thần rồi.

Ánh mắt của Yến Xu sáng rực lên, nàng vô cùng vui vẻ nói: “Không hổ là bệ hạ! Trước đây thần thiếp nghe nói tiểu thuyết thường rất khó xuất bản, chủ yếu là vì mấy tiệm sách đó chỉ coi trọng độ nổi tiếng của tác giả mà thôi, nếu tác giả là kẻ vô danh thì bọn họ chẳng thèm đoái hoài tới đâu.”

Vũ Văn Lan ‘ừ’ một tiếng, xem như nhận lấy lời khen của nàng.

Kế đó, hắn lại nghe thấy nàng ấy thì thầm trong lòng: 【 Quả nhiên ôm đùi vàng có tác dụng thật đấy, phải nỗ lực ôm tiếp thôi. 】

Hắn không khỏi có chút tò mò, nàng còn muốn cố gắng thế nào đây?

Bữa tối kết thúc, các cung nhân tiến vào dọn chén đĩa xuống, Yến Xu ho khan hai tiếng gây sự chú ý rồi mới nói với Vũ Văn Lan: “Hiện tại vẫn còn sớm, không bằng để thần thiếp chơi trò chơi gì đó với bệ hạ để tiêu cơm nhé? Trò ném mũi tên vào bình thì thế nào ạ?”

Vũ Văn Lan nhướng mày nhìn nàng: “Nàng lại muốn thắng tiền à? Nhưng lần này Trẫm sẽ không dễ dàng thua như lần trước đâu đấy.”

Yến Xu: “…”

Cũng phải ha, kỹ năng chơi trò ném mũi tên vào bình của hắn quá đỉnh rồi còn gì.

Lần trước xem như nàng ăn may mới thắng được một ván, lần này muốn thắng chỉ sợ là vô cùng khó khăn.

Chậc, chơi mà toàn thua thì còn gì là vui, cho nên nàng đảo đảo tròng mắt, quyết định nói: “Đúng rồi, hôm nay trong cung có nghi lễ thắp đèn đấy ạ, không bằng thần thiếp bầu bạn với bệ hạ đi ngắm đèn nhé?”

Ngắm đèn?

Nói thật Vũ Văn Lan không có hứng thú với việc này cho lắm.

Hắn lớn lên ở trong cung, cho nên từ nhỏ đến lớn hắn đã ngắm chán chê những chiếc đèn cung đình đó rồi.

Nghĩ tới đây, hắn lại nghe được lời nài nỉ của nàng trong đầu: 【 Đi nha, đi nha! Trước kia dù ta muốn xem cũng không dám tùy ý ra cửa, lần này có ngươi mở đường là khỏe rồi, đi nha! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Nàng nói nghe đáng thương thế không biết, đi ngắm cái đèn thôi mà cũng không dám ư?

Lòng Vũ Văn Lan mềm nhũn, thế là hắn gật đầu nói: “Cũng được, chúng ta đi xem đèn năm nay có kiểu dáng nào mới lạ không.” Nói xong lập tức đứng dậy.

Yến Xu mừng như mở cờ trong bụng, vội vàng hầu hạ hắn khoác thêm áo gấm, sau đó cũng tự mình mặc áo choàng vào rồi cùng nhau ra cửa.

~~

Trong điện vốn ấm áp,  lại thêm hôm nay nàng cũng không ra ngoài lần nào, bởi thế mãi đến khi bước ra khỏi cửa điện, Yến Xu mới phát hiện thời tiết hôm nay cực kỳ lạnh, hơn nữa gió cũng rất lớn!

Gió lạnh quất vào mặt không khác gì lưỡi dao cứa vào da thịt, mỗi lần hít sâu cũng sẽ bị sặc bởi không khí lạnh tràn vào trong phổi.

Thấy cả người Yến Xu đều rúc vào trong áo choàng, khuôn mặt nhỏ bị lạnh đến mức đỏ bừng, Vũ Văn Lan định hỏi xem nàng có muốn quay về hay không, ai ngờ chưa kịp mở miệng, hắn lại nghe thấy tiếng lòng của nàng: 【 Chậc chậc, gió hôm nay lạnh khiếp thế, quả thực giống hệt như cái ngày mà sư phụ của Trương Thắng Khang bị ông ta làm cho tức chết vậy! 】

Vũ Văn Lan: “???”

Trương Thắng Khang?

Là Trương viện phán của Thái Y Viện đó sao?

Sao lại nói là sư phụ của ông ta bị ông ta làm cho tức chết?

Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?

Lại nghe nàng thở dài: 【 Đáng thương cho một vị thần y, tuy đã cứu vô  số người nhưng lại không nhìn thấu được lòng dạ của người khác, đi thu một kẻ lòng lang dạ sói như thế làm đồ đệ, giao hết kiến thức cả đời của mình cho người này, kết quả lại bị chính người đệ tử đó đuổi ra khỏi kinh thành! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Lại còn có chuyện như vậy ư? Đây là lần đầu hắn được nghe đấy.

Không chờ hắn kịp hoàn hồn, nàng lại nói tiếp: 【 Ôi chao, nếu ông lão ấy mà còn sống thì nói không chừng còn có thể trị hết bệnh cho hoàng đế ấy chứ! Nghe nói ông ấy có một phương pháp châm cứu rất hay, chuyên trị vô sinh. 】

Vũ Văn Lan: “…”

Thật, thật hả?

Hắn cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là đã từng nghe nói qua có một vị thần y ở kinh thành, có điều sau này lại không còn tung tích gì của ông ấy nữa.

Trước đây hắn cũng có phái người đi tìm qua nhưng lại không thu hoạch được gì, chẳng lẽ người này chính là sư phụ của Trương Thắng Khang?

“Í, bệ hạ ngài mau xem, đó chẳng phải là đèn ‘tám vị tiên vượt biển’ sao?”

Yến Xu bỗng nhiên chỉ vào một chiếc đèn dưới mái hiên bảo hắn xem.

Vũ Văn Lan lấy lại tinh thần, hắn liếc sang chiếc đèn kia một cái, nói: “Đều là mấy mẫu đèn cũ ấy mà, trước giờ đều có.”

Yến Xu lại nói: “Nhưng đây là lần đầu tiên thần thiếp thấy đó ạ”

Nói xong lại chạy tới bên dưới đèn ngắm nghía cả buổi.

Chờ xem đủ rồi, nàng lại đi về phía trước, không bao lâu sau hắn lại nghe nàng hô to: “Oa, chiếc đèn lẵng hoa này làm công phu thật đấy, hoa mẫu đơn bên trong đó nhìn y như thật luôn!”

Vũ Văn Lan cũng đi tới nhìn, sau đó thuận miệng nói: “Đúng là thế thật.”

Chiếc đèn này vẫn chỉ là mấy mẫu cũ thôi, hiện tại trong lòng hắn đang có tâm sự, cho nên càng thêm không có tâm tình thưởng thức.

Chưa đi được mấy bước, hắn lại thấy nàng kích động chạy tới bên dưới một chiếc đèn khác: “Bệ hạ mau xem nè, đây là đèn kéo quân đúng không? Nó thật sự đang quay kìa, thần kỳ quá!”

Vũ Văn Lan cảm thấy có chút buồn cười: “Nàng chưa thấy qua đèn kéo quân bao giờ à?”

Yến Xu gật đầu: “Không có ai làm loại đèn này ở một nơi xa xôi như huyện An Đức đâu ạ, thần thiếp còn nhớ khi còn nhỏ, có một lần con gái của huyện lệnh mua được một chiếc đèn kéo quân từ nơi khác về, thần thiếp muốn ghé sát vào xem mà nàng ta cũng không cho.”

Câu này nghe tội nghiệp kinh khủng, Vũ Văn Lan nghe xong lập tức ra lệnh cho Phú Hải: “Gỡ chiếc đèn này xuống tặng cho Lý quý nghi đi.”

Phú Hải bẩm vâng, vội vàng cho người dọn cây thang tới gỡ chiếc đèn xuống.

Yến Xu ngớ người.

Nàng cầm lấy chiếc đèn kéo quân vừa được hái từ mái hiên xuống, có phần khó tin hỏi: “Ngài tặng chiếc đèn này cho thần thiếp thật ạ?”

Không phải nói sau khi treo đèn hôm nay xong thì phải sau Tết Nguyên Tiêu mới được gỡ xuống sao?

Vũ Văn Lan nở nụ cười: “Cứ xem như đây là khen thưởng cho nàng vì đã hết lòng hầu hạ Trẫm hôm nay đi.”

Ồ, là vậy sao?

Yến Xu đờ đẫn nói tiếng ‘cám ơn bệ hạ’, trong trái tim chợt nảy lên một cảm xúc phức tạp nào đó.

Như thể…

Như thể nàng được cưng chiều vậy.

Chính là cái kiểu muốn gì là được nấy á.

Vũ Văn Lan âm thầm khụ khụ hai tiếng trong lòng, thật ra nếu nguyện vọng của nàng ấy đều là những chuyện đơn giản như việc ‘muốn có một chiếc đèn lồng’ như thế này thì thỏa mãn nàng ấy cũng không sao.

Vừa nghĩ như vậy, hắn lại nghe nàng ấy than thở trong lòng: 【 Đó thấy chưa, quả nhiên có làm thì mới có ăn mà, thật không uổng công hôm nay mình vừa phải dậy sớm hầu hạ hắn mặc quần áo lại vừa phải nhịn đói chia thức ăn cho hắn, xem đi, hiệu quả hiện rõ luôn! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Hình như nàng ấy… hiểu sai mất rồi.