Thật ra cũng không phải là khác biệt gì quá lớn, nhưng nó lại như sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ tĩnh lặng vậy, cho nên mới khiến hắn lấy làm kinh ngạc.
Vũ Văn Lan ngây ngẩn cả người.
Chuyện này đã rời xa hắn gần ba năm, thế mà hôm nay nó lại tái hiện?
Đương nhiên, đây chỉ là trạng thái bình thường của nam giới mỗi sáng mà thôi, sau khi tỉnh lại thì nó cũng nhanh chóng trở về như thường.
Nhưng dù đã qua thật lâu, hắn vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh.
Ngoài màn đột nhiên truyền đến giọng của Phú Hải: “Bệ hạ, đến lúc phải dậy rồi ạ.”
Hôm nay có buổi chầu sáng, nếu còn không dậy thì các đại thần sẽ phải chờ hắn mất.
Vũ Văn Lan lên tiếng tỏ ý đã biết, hắn đứng dậy đi xuống giường, theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô gái kia vẫn còn đang ngủ, mái tóc dài hơi rối, đôi gò má ửng hồng, chân thì vẫn cứ đạp chăn, vạt áo thì vẫn xộc xệch.
Vũ Văn Lan: “…”
Thói quen ngủ kỳ lạ gì không biết nữa.
Hắn nhẹ nhàng đắp chăn lại cho nàng, sau đó khép màn giường, không có định đánh thức nàng ấy dậy.
~~
Vũ Văn Lan không để lộ ra điều gì khác thường, hắn trở lại cung Càn Minh rửa mặt và thay quần áo, sau đó lại sang điện Cần Chính mở buổi chầu sáng, tuy là tai đang nghe các quan viên bẩm báo sự vụ, nhưng trong đầu hắn lại đang nhớ về chuyện ban sáng.
Đương nhiên là hắn rất vui, nhưng hắn càng muốn biết lý do nào dẫn tới sự biến hóa lúc sáng nay?.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||
Vũ Văn Lan thử nhớ lại, hôm qua hắn vẫn xem tấu chương và xử lý chuyện quan trọng như thường lệ, sau đó gặp mấy vị đại thần và hoàng tộc vừa hồi kinh, hành trình không khác gì so với bình thường, ngay cả chuyện ăn uống cũng thế, chỉ trừ việc qua ngủ ở điện Cam Lộ.
Đúng rồi, là điện Cam Lộ.
Hắn giật mình ngẫm lại, đúng là từ khi gặp gỡ Lý Yến Xu, mỗi ngày của hắn đều dần dần xảy ra biến hóa.
Trước kia hắn rất bình tĩnh, như một chiếc hồ sâu không thể dấy lên gợn sóng, nhưng mỗi khi đối mặt với nàng, hắn lại luôn có chút mất kiểm soát.
Nàng làm hắn cảnh giác, làm hắn tức giận, làm hắn bất đắc dĩ, làm hắn buồn cười, thậm chí còn làm hắn… rơi vào mê ly.
Đúng vậy, mỗi khi thân thiết với nàng, hắn luôn khó khống chế sự rung động của bản thân.
Cho nên, chẳng lẽ là nàng ấy?
Hắn còn nhớ rõ đêm đầu tiên khi hắn tới điện Cam Lộ, nàng ấy còn định chữa trị cho hắn… Lần đầu là chủ động hôn hắn, đêm qua thì tự dưng lại chui vào trong lồng ngực hắn…
Chẳng lẽ…
Những hành động đó chính là biện pháp của nàng?
…
Ngày hôm nay, các đại thần trong triều kinh ngạc phát hiện, quân vương thế mà lại mất tập trung, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên từ khi hắn đăng cơ cho tới nay.
~~
Mới sáng sớm, Chu quý phi đã tới cung Từ An.
Thấy cung nữ bưng chén thuốc vừa được sắc xong vào trong điện, nàng ta chủ động xin làm thay: “Để thần thiếp tới hầu hạ Thái Hậu uống thuốc cho ạ.”
Ai ngờ Thái Hậu lại bảo: “Để các nàng làm là được, ngươi cũng không cần tới đây mỗi ngày làm cái gì, tự lo cho bản thân đi.”
Con nhóc này được nuông chiều từ bé, có bao giờ phải hầu hạ người khác đâu? Mỗi lần đút thuốc, nếu không phải làm bà ta bị phỏng thì cũng làm bà ta bị sặc, khiến người cô ruột như bà ta cũng phải xin kiếu.
Thái Hậu vừa nói xong, Chu quý phi lập tức ỉu xìu: “Thần thiếp cũng không có việc gì làm, còn không bằng lại đây trò chuyện với ngài.”
Chu quý phi dừng một chút rồi nói tiếp: “Mấy ngày nay bệ hạ chỉ toàn đến điện Cam Lộ, thần thiếp muốn gặp bệ hạ một lần cũng khó… Nghe nói hôm qua Lý quý nghi bị bệnh, thế mà bệ hạ vẫn qua đêm ở đó…”
Thái Hậu không kiên nhẫn cắt ngang: “Làm việc gì cũng phải biết tự xem lại mình trước, suy nghĩ xem mình còn thiếu sót chỗ nào.”
Chu quý phi càng cảm thấy tủi thân: “Nghe nói sáng nay bệ hạ còn mất tập trung trong buổi chầu nữa, chẳng lẽ là bị Lý quý nghi mê…”
“Câm miệng.”
Còn chưa kịp nói xong đã bị quát ngang, Chu quý phi giật nảy mình, mà Thái Hậu thì nghiêm mặt nói: “Thấy chuyện xảy ra trong buổi biểu diễn băng mà còn chưa biết khôn ra à? Ngươi là hậu phi, hỏi thăm chuyện trong triều là có mưu đồ gì, hả?”
Chu quý phi hoảng sợ, vội quỳ trên mặt đất nói: “Xin Thái Hậu bớt giận, không phải thần thiếp cố ý hỏi thăm đâu ạ, sáng nay những ai đi chầu đều phát hiện chuyện này, lời đồn truyền tới trong cung cho nên thần thiếp mới biết…”
Thái Hậu lại mắng tiếp: “Có hai ví dụ là Ninh phi và Trưởng công chúa rồi mà ngươi còn chưa biết rút kinh nghiệm! Chẳng lẽ ngươi nhất định phải tự mình nếm thử để biết sự lợi hại của nó hay sao?”
Chu quý phi khóc ròng: “Đều do thần thiếp không tốt, xin Thái Hậu bớt giận, thần thiếp chỉ lo lắng bệ hạ bị con ả kia mê hoặc…”
“Còn không mau câm miệng lại cho ta!” Thái Hậu giận đến mức muốn đá nàng ta một cú: “Những ngày kế đừng có vác mặt tới gặp ai gia nữa, lo trở về tự suy xét lại bản thân mình đi, nếu ngươi có được một nửa trí thông minh của An tần thì hiện tại cũng không đến mức như thế này!”
“Vâng ạ.”
Chu quý phi bụm mặt rời đi.