Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 158




Không qua bao lâu, Chu Lai Thuận và Chu phi đã được mời tới đây.

Lúc đầu, trên mặt của Chu phi không có vẻ gì là hoảng loạn cả, nàng ta vờ hỏi: “Không biết Thái Hậu gọi thần thiếp đến đây là vì chuyện gì ạ?”

Mặt mũi Thái Hậu lạnh như băng, bà ấy trầm giọng hỏi: “Cây mơ trong Ngự Hoa Viên bị người ta tiêm thuốc độc, Hướng Vãn lỡ ăn trúng cho nên đang hôn mê bất tỉnh, sau khi gặng hỏi hồi lâu, một tên nô tài trong Tước Điểu Phường đã nhận tội, khai là do người hầu trong cung của ngươi đã sai hắn ta làm thế, ngươi có biết gì về chuyện này không?”

Chu phi kinh ngạc hỏi ngược lại: “Còn có chuyện như vậy ư? Thần thiếp chỉ mới được nghe thôi đấy ạ… Xin Thái Hậu minh giám, thần thiếp và Nghê cô nương không có thù oán gì thì sao thần thiếp lại phải hại cô bé chứ?”

Thái Hậu cười lạnh: “Ai gia cũng đang thắc mắc lắm đây, rõ ràng ngươi và Hướng Vãn không oán không thù, vì sao ngươi lại muốn hại con bé? Ngươi nói ngươi không biết gì, thế ai là người đã bép xép với Lan Quân là Nghi tần có nuôi một con chim biết nói, khiến con bé một hai đòi đi tìm Nghi tần chơi?”

Ban đầu bà ấy cũng tưởng đứa cháu gái này của mình chỉ đang nói giỡn với Lan Quân thôi, nhưng bà ấy nào có ngờ nàng ta lại độc ác đến vậy.

Nghe Thái Hậu nói như thế, Chu phi lập tức chối bay chối biến: “Thần thiếp chỉ nói đùa thế thôi chứ đâu có ngờ là Lan Quân sẽ tin là thật. Chuyện này không thể đổ lên đầu của thần thiếp được, thần thiếp cũng không biết là Nghê cô nương sẽ đi cùng với Lan Quân đến tìm Nghi tần mà ạ? Đều là trùng hợp cả thôi, không thể chỉ vì sự trùng hợp này mà gán tội cho thần thiếp được, đúng chứ?”

—— Nàng ta đã cực khổ lên kế hoạch thật chu đáo, chẳng những bỏ tiền ra tìm người làm thay mà còn cho người theo dõi hai đứa nhóc kia hòng biết rõ những nơi mà bọn chúng thường tới chơi, thậm chí số độc còn lại nàng ta cũng đã cho người giấu ở gần điện Cam Lộ, chỉ cần hai đứa nó trúng độc ở ngay đó thì con ả Lý Yến Xu kia sẽ hết đường chối cãi…

Rõ ràng nàng ta đã bày mưu tính kế tỉ mỉ tới từng đường tơ kẽ tóc, kết quả không biết vì sao hai con nhóc này lại không tới điện Cam Lộ mà chuyển sang hồ Thái Dịch, hơn nữa Hoàng đế cũng có mặt ở đó!

Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng ta tuyệt đối không thể dính vào cái tội này được.

Dù sao Thái Hậu là cô ruột của mình mà, Chu phi không tin Thái Hậu sẽ giáng tội cho người nhà mẹ đẻ của bà ấy chỉ vì một đứa con nuôi của Nghê gia!

Vũ Văn Lan ngồi một bên nghe hết đầu đuôi câu chuyện thì đã hiểu ra tất cả.


Nhưng hắn không thể để một mình mình biết mà còn phải tìm cách để Thái Hậu cũng biết nữa.

Cũng may đúng lúc này, Tiểu Thuận Tử đột nhiên vội vã chạy tới bẩm báo với hắn: “Bẩm bệ hạ, Chu Lai Phúc – kẻ giấu đồ ở bên ngoài điện Cam Lộ – cũng đã nhận tội rồi ạ, hắn ta bảo là do Chu phi nương nương ra lệnh cho hắn ta làm như vậy.”

Cái gì?

Mọi người khựng lại.

Giấu đồ ở bên ngoài điện Cam Lộ?

Còn có tên Chu Lai Phúc kia nữa, hắn ta chính là em trai của Chu Lai Thuận, cả hai anh em bọn họ đều làm việc ở cung Chung Túy.

Chu phi cũng sửng sốt không kém.

Chu Lai Phúc bất ngờ mất tích từ ban nãy, thì ra là vì hắn ta đã bị người của Hoàng đế bắt lại ư?

Đáng tiếc không chờ nàng ta kịp suy nghĩ cẩn thận thì Thái Hậu đã cả giận quát to: “Mau kéo đám người này xuống, dùng những hình phạt nghiêm khắc nhất tra tấn bọn chúng cho ai gia, ai gia muốn biết rốt cuộc là kẻ nào lại có lòng dạ rắn rết đến mức bảo bọn họ ra tay tàn nhẫn như vậy!”

Mọi người vội bẩm vâng.

~~


Thái Hậu nói như thế cũng tương đương với việc bà ấy đã tỏ rõ thái độ của bản thân.

Xem ra lần này bà ấy đã giận thật rồi, thậm chí không màng tình cảm với nhà mẹ đẻ mà chỉ muốn cho Mục phu nhân một câu trả lời chính đáng.

Quả nhiên không qua bao lâu, hai anh em Chu Lai Phúc và Chu Lai Thuận đều đã nhận tội, bọn họ nói rằng là do Chu phi ra lệnh cho họ làm như thế, mục đích là vì muốn vu oan giá họa cho Nghi tần.

Nhưng cho dù chân tướng đã sáng tỏ thì Nghê cô nương – người xui xẻo bị liên lụy – lại vẫn chưa tỉnh lại.

Từ lúc tới cung Từ An là Trương Thắng Khang đã không ngừng chẩn bệnh và chữa trị cho Nghê Hướng Vãn, hết châm cứu lại tới ấn huyệt, cuối cùng cũng giúp cô bé nôn ra một ít máu đen, nhưng dù là thế thì Nghê cô nương vẫn chưa thể tỉnh lại dù đã qua bốn tiếng đồng hồ.

Thái Hậu nóng ruột không thôi, vội vàng hỏi: “Sao Hướng Vãn còn chưa tỉnh nữa?”

Trương Thắng Khang nhíu mày nói: “Nương nương không biết đó thôi, mật hoa Ô Đầu là chất kịch độc, hơn nữa từ lúc Nghê cô nương trúng độc cho tới lúc phát bệnh thì đã qua một thời gian dài, chỉ sợ chất độc đã lan đến nội tạng rồi ạ.”

Nghe ông ta nói như vậy, cho dù là người không hiểu y thuật thì cũng biết là tình hình đã rất nguy kịch rồi, Thái Hậu sốt sắng hỏi tiếp: “Thế ngươi nắm chắc được mấy phần?”

Trương Thắng Khang đáp: “Không giấu gì Thái Hậu, thần chỉ nắm chắc được năm phần thôi, nhưng cho dù có thể cứu tỉnh được Nghê cô nương thì chỉ sợ đầu óc của cô bé… sẽ bị tổn thương.”

Vừa nghe ông ta nói như thế, Mục phu nhân suýt nữa đã ngất xỉu.


Thái Hậu cũng kinh hoàng hô to: “Sao có thể!”

Lúc này bà ấy chỉ hận không thể chém con ả Chu phi đáng chết kia thành trăm mảnh!

Thấy cảnh này, Yến Xu cũng thầm thở dài, nàng không nhịn được quở trách hệ thống:【 Nè, rõ ràng cậu là một hệ thống tốt bụng mà, vậy tại sao cậu lại thấy chết mà không cứu thế hả? Cậu chỉ cần nói cho tui biết sớm hơn một tiếng thôi thì cô bé đã không phải chịu khổ như vậy rồi! 】

Hệ thống cạn lời:【??? Tui là hệ thống của bà chứ có phải hệ thống của cô bé đâu, hơn nữa mỗi ngày đều xảy ra không biết bao nhiêu vụ giết người, phóng hỏa, cướp bóc, nếu tui nói hết cho bà thì bà có lo xuể không? Với lại cho dù tui nói cho bà biết sớm thì sao nào, lúc đó Chu phi cũng đã tiêm thuốc độc vào quả mơ rồi, có câu “chưa đi mưa chưa biết lạnh”, giả sử bà đi tố giác thật thì có ai chịu tin bà không? Nếu không xảy ra chuyện này, bà nghĩ Thái Hậu sẽ nhẫn tâm xử lý cháu gái ruột của mình như bây giờ sao? 】

【 Chốn cung đình vốn là nơi tàn nhẫn như vậy đó, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, cho dù Bồ Tát có hạ phàm thì cũng không thể xử lý được hết đám sài lang hổ báo này đâu. Hơn nữa người xưa có câu “ở đời khó mà lường trước được họa phúc như thế nào”, nhiều khi nhờ chuyện này mà cô bé sẽ có thu hoạch bất ngờ khác thì sao. 】

Yến Xu tức muốn hộc máu:【 Cô bé còn chưa tỉnh lại được thì thu hoạch cái nỗi gì? 】

Nhưng vừa nghĩ tới đây, nàng bất chợt nhớ tới một chuyện ——

Đúng là Trương Thắng Khang không chữa được, nhưng chưa chắc người khác cũng thế mà!

Yến Xu vội vàng nói với Hoàng đế: “Bệ hạ, không biết vị Khương ngự y kia…”

Vũ Văn Lan cũng đang muốn cho mời ông ấy, bởi vậy lập tức gật đầu ra lệnh cho Phú Hải: “Cho mời Khương Niệm Tề đến đây.”

Phú Hải bẩm vâng, vội cho người chạy tới Thái Y Viện, không bao lâu sau đã thấy Khương ngự y nhanh chân đuổi tới nơi này.

Thật ra Thái Hậu vẫn còn bán tín bán nghi dữ lắm, bởi vì bà ấy không tin y thuật của ông ấy sẽ cao siêu hơn Trương Thắng Khang, ngặt nỗi tình hình bây giờ chỉ có thể còn nước thì còn tát, bởi vậy bà ấy vẫn để Khương ngự y chẩn trị cho Nghê cô nương.

Trương Thắng Khang thấy thế thì chỉ có thể tạm thời lui sang một bên và đứng nhìn.


—— Gần đây ông ta nghe nói trong Thái Y Viện có xuất hiện một nhân tài mới, thậm chí người nọ còn có thể giúp Trưởng công chúa loại bỏ được chất độc Nhuyễn Tình Tán còn tồn đọng trong cơ thể.

Nhưng có thể trị Nhuyễn Tình Tán là một chuyện, còn mật hoa Ô Đầu lại là một chuyện khác.

Ông ta đã sống hơn 50 năm rồi mà vẫn chưa nghe thấy có ai có thể trị khỏi loại kịch độc này.

Ông ta muốn nhìn xem cái tên họ Khương kia sẽ làm như thế nào.

Đương nhiên, không chỉ Trương Thắng Khang mà những người khác trong điện cũng đều đang nhìn chằm chằm vào mỗi động tác của Khương ngự y.

Bởi vì đây có thể là hy vọng duy nhất của Nghê cô nương.

Trước ánh nhìn của bao người, Khương ngự y lại chẳng hề nao núng, ông ấy khám cho Nghê cô nương xong thì nhanh chóng đưa ra kết luận: “Vị cô nương này trúng phải độc Ô Đầu, chỉ sợ sẽ hơi tốn công đây.”

Sẽ hơi tốn công?

Như vậy có nghĩa là vẫn có cách chữa đúng không?!

Thái Hậu lập tức hỏi: “Ngươi có biện pháp chữa khỏi cho con bé sao?”

Khương ngự y gật đầu: “Đúng là có, nhưng thần muốn hỏi một chuyện, không biết cô bé có còn người nhà nào hay không? Bởi vì thần phải dùng máu của người ấy để làm thuốc dẫn thì mới chữa được.”

Người thân?

Vừa nghe ông ấy nói như thế, Yến Xu và Vũ Văn Lan không hẹn mà cùng nhìn về phía Mục phu nhân.