Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 185




Rạng sáng. Như đã hẹn từ trước, ta và y gặp nhau ở trước cửa phủ. Cả hai đều ăn vận rất kín đáo, đặc biệt phải che kín mặt. Bởi lẻ hôm qua trên phố gây náo loạn một phen, bây giờ nếu để người khác bắt gặp chắc chắn sẽ còn có nhiều chuyện phiền phức.

" Trưởng môn!" - Sơ Mạn chủ động chào hỏi.

Y không đáp, dáng vẻ thanh thoát tựa cửa chờ đợi cũng dần biến mất. Hạ Thất Phượng đã bước đi trước, không còn là người sẽ tỉ mẩn dắt tay Sơ Mạn nữa.

Đúng là đối xử như người chưa từng quen biết. Với một người như vậy, mới hiểu rõ y càng vô tình, càng lạnh lùng đến cỡ nào. Trước kia khi mới gặp y, xem ra lúc đó y vẫn là đối xử với cô còn đôi chút ôn hòa.

Hai người vừa đi vừa giữ khoảng cách nhất định. Không ai nói với ai lời nào, cứ thế mà đi qua mấy con phố. Nhưng rồi bổng nhiên y lại dừng hẳn lại, đứng yên tại chỗ.

" Có việc gì ạ?" - Sơ Mạn liền thắc mắc.

" Dáng vẻ của ngươi! Có thể kiểm soát được rồi thì tự mình điều tiết một chút!" - Y lạnh lùng nói rồi tiếp tục bước đi.

Cũng phải. Mấy hôm nay ở trong dáng vẻ trưởng thành suýt thì quên mất. Bây giờ quay về sẽ là về hoàng cung, ở đình viện nếu bị người khác bắt gặp thì không hay lắm. Dù sao ở nhân gian họ chỉ biết một Tiểu Sơ Mạn mới hơn 5 tuổi một chút.

Cô liền lập tức xoay người biến về dáng vẻ trẻ con... Ở quỷ vực, linh lực của cô bị hạn chế rất nhiều nhưng mà động một chút để biến đổi thì không phải không thể.

Aiya. Con người kia cũng quá bắt nạt người khác rồi. Dáng vẻ kia ta đã đi không lại y, hiện tại càng không thể. Đúng là ức hiếp người chân ngắn.

" Sư phụ chờ con với!" - Sơ Mạn liền nắm lấu gấu váy lon ton chạy đến.

Y nghe gọi cũng hơi khựng lại. Theo thói quen mà bản thân cũng không rõ là quen từ khi nào, quay lại nhìn con bé một cái. Dáng dấp này của Sơ Mạn vốn không cần che mặt làm gì, cũng sẽ ít ai có thể nhận ra được. Cho nên cứ vậy mà một mạch không sợ sệt mà tiến đến.

Y nhìn thoáng qua nhưng vẫn là nhanh chóng định thần lại, thở dài một tiếng rồi cau mày nhắm mắt quay đi.

Sơ Mạn vừa tới nhìn thấy biểu tình này liền hiểu đôi chút. Lập tức đứng vững vàng lại cúi người cũng cúi đầu thể hiện sự cung kính.

" Thất lễ rồi, trưởng môn!"

Y không đáp chỉ là vẫn nghe đâu đó tiếng hơi thở khó khăn. Cứ thế mà tiếp tục cất bước về phía trước không do dự.

Xem ra, những gì y nói đều là thật. Trước giờ vẫn là không làm trái. Nhưng mà lẽ nào cứ để không khí giữa hai người bọn ta như vầy mãi sao?

" Trưởng môn... Người biết chuyện Cát Tỷ đã... qua đời rồi chưa?" - Sơ Mạn đánh liều cất lời.

Y lúc nào biểu tình khẽ dao động. Đầu mày suýt thì dính chặt, ánh mắt mang ba phần là sát khí bảy phần là nghi hoặc mà nhìn qua cô. Sau đó liền kéo tay áo bản thân lên xem.

Y khẽ ra một chút âm tiết như thể không tin được. Nơi cổ tay gần nơi chính điểm hiện lên một đoạn trắng mờ, gần tệp với màu da khiến y suýt không phân biệt nổi. Thật sự phải cố tình nhìn kĩ mới rõ được.

Tay y thả xuống, ánh mắt khẽ chút bi thương. Như thể là mất đi một người thân thiết.

" Ngươi làm sao biết được?" - Hạ Thất Phượng lạnh lùng cứng nhắc hỏi.

" Hôm qua, Cát Tỷ giả làm nô tỳ hầu tắm vào phòng con. Tỷ ấy nói, mệnh đã hết, đã không còn có ích cho người. Cho nên rời đi rồi." - Sơ Mạn nhỏ giọng giải thích.

" Ta không muốn liên lụy kẻ vô tội...nhưng vẫn là để cô phải dùng mạng sống để kéo dài mạng sống cho ta." - Y mất mát nói.

Kéo dài mạng sống... Cát Tỷ của nhân gian yêu Hạ Thất Phượng sống chết, can tâm tình nguyện hi sinh vì y cũng là điều đáng làm. Chỉ là ta không hiểu, họ xem xem cũng tạm coi là thanh mai với nhau, Cát Tỷ còn nói là hai người là bằng hữu. Nếu như đã là bằng hữu thiên cung sao lại có thể chuyển sinh theo cách này? À đúng rồi vẫn còn điều khác không rõ vẫn là nên hỏi.

" Ờ... Cát Tỷ còn có nói... Phượng Yêu thượng cổ và cả của kiếp trước có dung mạo giống con. Hôm qua cũng nghe loáng thoáng vài tiểu quỷ nói con và người giống hai người nào đó. Còn có mấy bức..."

" Ngươi sống cho kiếp này là đủ rồi. Đừng nghĩ nhiều nữa!" - Y liền vội ngắt ngang nói.

" Nhưng mà hình như theo lời Cát Tỷ nói thì... Con mới là người phải buông bỏ hận thù?... Theo như tỷ ấy nói thì không phải là con mới là Phượng Yêu sao? Con thật sự không hiểu?"

" Cuối cùng là ngươi biết được bao nhiêu?"

" Con... Con...cũng không được bao nhiêu, chỉ là..."



" Quay về, đến lúc thích hợp ngươi sẽ tự nhiên biết cả thôi... Nhanh đi đi, không lại không thể về nữa!" - Y thở dài nói rồi một mạch rời đi.

Vậy là hẹn ta dịp khác sao? Như vậy có tốt không? Mà thôi cũng được.

" Đợi con với!"

Cứ đi rồi lại đi. Ẩn ẩn nấp nấp bởi lẻ không dùng linh lực cho nên mọi chuyện khó mà lường trước được. Không thể manh động.

Đi được một lúc, chân Sơ Mạn dần mỏi bước từng bước khó khăn. Không biết vô tình hay cố ý, y ở phía trước bỗng nhiên cũng bước chậm lại như thể là đợi nhưng rõ ràng từ nãy đến giờ chưa một lần quay đầu lại nhìn xem.

" Đứng gần ta!" - Hạ Thất Phượng lạnh nhạt nói rồi hất tay áo ta phía sau.

Là nói mình nắm lấy nó sao?

Sơ Mạn không rõ nhưng vẫn là nắm lấy. Dù sao ở đây quỷ quỷ quái quái như vậy, có chỗ dựa dẫm vẫn tốt hơn.

Lại đi thêm một đoạn. Nơi đây vùng trời sáng hơn cũng không có ma quỷ chỉ là một vùng hoa hoa thảo thảo, vô cùng xinh đẹp. Vẻ đẹp ma mị lại câu dẫn giống như ở nơi Mộng giới. Quả thật là một nơi rất lãng mạn.

" Sao người không đi nữa?" - Sơ Mạn ngây ngô hỏi.

" Đến rồi!" - Y thở dài đáp.

Dáng người y vẫn ngay thẳng không chút lộ ra sự suy nhược. Thần khí lạnh lạnh băng băng càng nồng đậm hơn so với lúc lần đầu gặp.

Quên mất... Nãy giờ luôn nắm lấy tay áo y, không khác đĩa đeo chân hạc là mấy.

" Ờ..à... Xin lỗi con quên mất!" - Sơ Mạn bỏ tay áo ra phủi phủi vào người cho đỡ ngượng, cố nặn ra một nụ cười nói.

Y cũng không thèm chấp nhặt. Vẫn đứng đó nhìn về phía trước. Nhưng rồi bỗng ánh mắt trầm xuống.

Một làn gió lạnh buốt xương thổi đến. Lạnh vậy sao? Gió gì mà quỷ dị vậy? Đúng là nơi không sạch sẽ thì sẽ có những thứ không sạch sẽ mà...

Sơ Mạn đang run hết cả lên đây. Biết vì sao không? Cô sợ ma. Hôm qua còn có sư phụ ở bên, ít nhất còn có người làm cô phân tâm không để ý. Nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi. Mấy thứ quỷ dị dọc đường nhiều lần làm cô sợ chết kiếp, suýt thì nhũn cả chân nhưng vẫn phải lê lết theo y. Bằng không sao lại bước từng bước khó khăn được chứ.

* Soạt * một tấm vải lớn rơi lên người Sơ Mạn.

" What the...!" - Sơ Mạn bỗng nhiên thốt lên trong hoảng loạn.

Aiya chết tiệt! Ở đây lâu rồi nên tưởng rằng bản thân đã quen, sẽ không như vậy nữa nhưng vẫn là chứng nào tật nấy. Có khi nào người ấy coi ta thành kẻ điên không? Người thiết lập theo cổ đại sao có thể biết tiếng anh được.

" Nói gì đó!" - Y có hơi châm chọc nói.

Sơ Mạn vội kéo tấm vải lớn đó xuống. Trong một thoáng lại nhìn thấy trên mặt y có vài điểm biểu tình. Một bên chân mày khẽ nhấc lên, ánh mắt như thể thích thú, miệng còn có hơi cong cong tổng thể tựa như đang giễu. Nhưng y cũng nhanh chóng thu hết chúng lại, nghiêm trang mà đứng thẳng.

Thì ra tấm vải lớn này là y ném tới. Y thay y phục tại chỗ sao? Rõ ràng ban nãy còn mặc trang phục của quỷ vực, hiện tại đã là một thân bạch y rồi.

" Cái này...người cho con sao?" - Sơ Mạn nhỏ giọng hỏi.

" Tùy ngươi!" - Y lạnh nhạt đáp.

Tùy ta? Vậy ta cho là người cho ta mặc cho ấm đấy nhé!... Y phục này không quá mềm mại, có hơi thô ráp nhưng vẫn còn hơi ấm từ cơ thể của y. Cho nên mặc lên vẫn là rất ấm áp.

" Chúng ta ở đây đợi ai sao?" - Sơ Mạn ngây ngô hỏi.

Y không đáp chỉ khẽ trầm lặng một chút.

Lại là không đáp. Mà cũng phải, bình thường ít nói. Chỉ khi động đến lợi ích hay chửi nhau thì y mới nói nhiều vài câu. Mà mỗi lần y mở miệng quá lâu thì chẳng có việc gì tốt, toàn vì những chuyện đáng buồn mà nói vài câu.



À khoan đã. Nơi đây rất nhiều dị tộc. Nếu ta nói tiếng anh ở đây thì y cũng chỉ nghĩ là ta nói tiếng của một cổ tộc nào đó thôi... Hừm sao đột nhiên lại cảm thấy có gì đó thú vị vậy ta! Dù sao cũng không có việc gì làm? Chọc y một chút cũng không phải không được.

" Khụ...à...ừm... Are you a thief?" - Sơ Mạn tinh nghịch đứng dậy khoác áo lên đứng cạnh bên, nhìn thẳng vào mắt y mà nói.

Y có hơi nhướng mày. Như thể khó tin, cũng lag không thể hiểu được. Quả nhiên y không hiểu hết tất cả ngôn ngữ được. Xem ra cái danh trên thông thiên văn dưới tường địa lý gì gì cũng biết kia của y vẫn là có sơ hở này.

Y có hơi khẽ phì cười như cam chịu thích thú. Đầu hơi cúi xuống, hai tay khoanh lại trước ngực như thể chờ đợi đứa nhỏ kia tiếp tục pha trò.

" Lại muốn gì đây!" - Y nói.

" Không có gì! Cái này là một ngôn ngữ dị tộc. Người biết nhiều thứ như vậy thì có biết chúng không?" - Sơ Mạn vui vẻ trêu ghẹo.

" Là tộc nào?"

Tộc? Tiếng anh thì chắc là Anh Tộc ha!

" Là Anh Tộc. Họ ở rất rất xa nơi đây, da trắng cao, tóc xoăn vàng, mắt xanh, mũi vừa cao nhưng to hơn chúng ta. Người biết họ không?... Câu vừa nãy con nói phía sau còn một vế, đây là một câu ...rất hay của họ!" - Sơ Mạn nửa đùa nửa thật nói, còn tủm tỉm cười như thể trêu được người liền vui tít mắt.

" Nguyên văn là thế nào?" - Y làm như thể vô cùng tò mò, vô cùng thắc mắc hỏi.

" Are you a thief? Cause you stole my heart!!!" - Sơ Mạn vui vẻ đáp lại.

" Đúng!" - Y nói.

Hả? Đúng! Đúng cái gì? Cái gì đúng? Người nghe hiểu được sao?

Sơ Mạn bắt đầu một mặt hoang mang tột độ. Người cổ đại sao lại biết tiếng anh, hơn nữa đây là hệ thống thiết lập, lấy đâu ra người Anh đến đây trao đổi buôn bán mà biết tiếng.

" Đúng là chưa từng nghe qua... Ta sẽ về tìm thử xem sao?" - Y có chút suy tư, xuýt xoa nói.

Dọa chết ta rồi. Dạo này y rất hay như vậy, suy nghĩ rất lâu mà lời thì đôi từ lại lọt ra trước. Chắc là sức khỏe yếu đi đến não cũng hoạt động chậm rồi.

" Ấy! Hai vị... Bọn ta đến rồi!" - Một giọng nam nhân trầm âm trì cất lên, vang cả bốn phía.

" A " - Sơ Mạn sợ hãi hét lên, ôm ghì lấy người của người kế bên không thôi.

" Ấy! Hét cái gì chứ? Nơi đây là Âm giới đương nhiên tăng thêm vẻ uy vệ cho bọn ta. Bằng không kẻ nào sợ nữa chứ? Ngươi ở nhân gian không phải cũng từng thấy qua rồi sao?" - Người còn lại cất lời.

" Ở nhân gian không quá đáng sợ như lúc này!" - Sơ Mạn yếu ớt đáp rồi xoay đầu sang nơi khác.

Hai người kia liền quá đổi mất mặt nên đành biến thành dáng vẻ dễ coi hơn chút.

" Có lúc nào mà Hắc Bạch Vô Thường lại nhìn giống người phàm giới như lúc này không cơ chứ?" - Họ than thở nói.

" Được rồi!..." - Y nói rồi vỗ vỗ vào vai con bé.

Sơ Mạn quay người lại, quả thật hai người kia đã bớt đáng sợ hơn. Con bé liền buông y ra, không dám bám lấy, sợ rằng làm thế y sẽ ghét bỏ.

" Hạ Thất Phượng! Hiện tại cô không còn là chủ thượng của bọn ta nữa... Đúng ra không thể giúp cô làm việc này... Nhưng mà có một vị tiên tử ba hôm trước vãn kiếp có đến đây nhờ vả..." - Hắc Vô Thường ấp úng nói.

" Ngươi cần gì ấp a ấp úng. Hạ Thất Phượng, ba ngày là bọn ta cố gắng cho cô, nhưng mà trong thời gian cô ở đây có xảy ra chút chuyện. Thân xác cô đã bị người khác phát hiện, cho nên kể từ ngày hôm qua thì cô đã coi như đã chết. Có một vị tiên tử đã dùng mạng đổi mạng cho cô, xóa tên cô lần nữa ra khỏi sổ sinh tử. Người đó có để lại cho cô một thứ, nói cô trở về nhân gian nhất định phải xem. Vị tiên tử đó tên là...!" - Bạch Vô Thường vào thẳng vấn đề nói.

" Cát Tỷ!... Ta biết người này rồi!" - Hạ Thất Phượng có chút u phiền nói.

" Đúng là người đó!... Tiên nhân mệnh đại cát, một lần dùng hết giờ đã trở thành người xui xẻo rồi. Nghe nói về thiên cung còn phải chịu phạt cái gì đó, còn bị cấm túc... Nửa phần tu vi cũng bị tiêu tán rồi!" - Hắc Vô Thường ngây ngô nói.

" Ngươi nói nhiều thế làm gì?" - Bạch Vô Thường nhìn ra sắc mặt y liền ngăn hắn nói tiếp.

" Chúng ta về thôi!" - Y lãnh đạm nói.