Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 180




Ta có cảm giác... Sư phụ giống như trở thành người khác. Trở nên bạo dạn rất nhiều.

Sơ Mạn cùng y bước ra khỏi gian phòng. Cả đoạn đường chưa từng gặp qua một người nào. Nơi đây vắng vẻ vậy sao?

" Ặc" - Sơ Mạn xót nhẹ phát ra tiếng.

Sao đột nhiên sư phụ lại dừng lại?

" Tiên nhân, có chuyện gì sao?" - Sơ Mạn cẩn thận hỏi.

Y không đáp, gương mặt hơi nghiêng ra sau như nhìn cô, có vẻ nghĩ ngợi.

Cô cũng không hiểu ý y là gì chỉ hơi mím môi.

" Phát hiện ra ta sao? Xem như trực giác của ngươi cũng còn nhạy bén lắm! Yên tâm, trước khi người kia trở về, sẽ không kẻ nào muốn làm khó ngươi đâu!" - Một bóng hình nữ nhân từ tường gỗ hiện ra, cô ta cũng không nán lại lâu, nói xong liền xuyên qua một tấm tường khác mà biến mất.

Dạo ta sợ chết. Người gì mà như ma ma quỷ quỷ ấy. À mà nơi đây là Quỷ vực mà... Như vậy cũng phải.

" Quỷ vực âm khí rất nặng, có thể khiến ngươi bị choáng." - Y đột nhiên thở dài nói.

Nói như vậy là sao? Có ý gì?

Y nói dứt lời liền như giả vờ bản thân chưa làm gì, cao ngạo quay sang nơi khác.

" Tiên nhân... Mong người thứ lỗi, tiểu nữ suy nghĩ đơn giản, thật sự không hiểu ý người!" - Sơ Mạn lễ phép nói.

" Haizzzz... Ngươi tự giữ mình an toàn là được!" - Y nói rồi liền bước nhanh rời đi.

Sơ Mạn lại chợt có chút ý nghĩ lóe lên. Nhưng không rõ có đúng sai. Lẽ nào sư phụ muốn... ta nắm tay áo hay là nắm tay y sao?

À không? Nếu như có là vậy, thì người y muốn nắm tay có lẽ là... một nữ nhân vô tình rơi xuống con kênh kia hơn.

Hai người cùng nhau bước ra ngoài. Phủ này thật sự lớn, chỉ là khắp nơi đều là sắc đen đỏ, vô cùng tối tăm.

Kì lạ. Sư phụ không thấy sao lại đi nhanh vậy? Không lẽ thông thạo nơi này đến nhắm mắt cũng đi được sao?

Có nên thử không?... Nhưng mà nếu thử ra thì sao chứ? Sẽ càng khó nói. Nếu bây giờ người ấy không muốn nhìn nhận, muốn giả vờ để có thể nói chuyện dễ dàng hơn thì sao?

" À hưm..." - Giọng y tự nhiên hắng lên.

Sơ Mạn có hơi ngơ ngác không hiểu gì...

" Tiên nhân, có gì căn dặn sao?" - Cô ngây thơ hỏi.

" Haizzzz... Mắt ta không tốt..." - Y có hơi ngượng nói rồi đưa bàn tay phải ra.

Ý là...muốn được dẫn được.

" Ồ ồ. Ngại quá tiên nhân, ta quên mất!" - Sơ Mạn cũng không rõ chỉ thử làm đại xem xem có giống ý nghĩ của mình không.

Cô tiến lên nắm lấy tay y, đi trước y một chút dẫn đường.

Bất ngờ thật, vậy mà y không vung tay ra. Hai bàn tay họ đã đan chặt vào nhau rồi đó.

Sư phụ, cuối cùng tâm tình của người thật sự là như thế nào? Rốt cuộc là ghét bỏ hay có ý gì với ta không? Hay người chỉ thích một nữ nhân từ trên trời rơi xuống trúng nhà người như thế này?

Cảm xúc của Sơ Mạn rất lẫn lộn. Buồn có, vui có, một cảm giác khó tả. Khiến con người ta không thể thoát ra khỏi chính dòng suy nghĩ của mình. Cứ hoài nghi, mong ngóng rồi lại vương vấn sự bất an khó tả.

" Đợi đã!" - Y bất chợt lên tiếng rồi kéo tay người còn lại lôi vào một góc khuất.

Có chuyện gì? Sao người ấy lại gấp gáp như vậy? Chỗ này không có lấy một ai, nếu rời đường chính rất có khả năng lạc đường. Bản thân mình không giỏi nhớ đường, sư phụ lại đang không ổn ở mắt. Đi càng xa sẽ càng nguy hiểm mất. Linh lực của mình lại không thể nào dùng được ở đây nữa chứ.

Y lôi cô vào một con hẻm nhỏ, nơi đây tối hơn cả, không có người qua lại, dường như đã là một con đường đã bị bỏ hoang.



Vào đây làm gì chứ? Đừng dọa nhau như vậy mà....

" Ngươi!... Nhắm mắt lại!" - Sư phụ nhạt giọng lên tiếng.

Y ép cô vào tường, lấy thân cao lớn hơn của mình chắn phía trước không cho cô có cơ hội đào tẩu. Tư thế này thật sự rất ái muội.

" Tiên nhân..." - Sơ Mạn có hơi hoảng mà gọi.

Ánh mắt y không đổi, đằng sau lớp vải mỏng như vẫn cứ như có hồn mà nhìn.

" Cởi quấn mắt ta xuống!" - Y phì cười nói

Cô cũng chỉ có thể ngây ngốc nghe theo chứ không biết làm gì hơn.

Tấm vải trắng mỏng được kéo ra. Y như không muốn giấu nữa, nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt thật sự tinh xảo không giống như là không thấy, thậm chí nó còn giống như đã nhìn thấu tất cả, tầng tầng lớp lớp phòng bị đều phải đổ vỡ, trực tiếp nhường đường để y nhìn thấu trái tim bên trong.

Người như Hạ Thất Phượng, đôi mắt đã là một loại vũ khí. Là một vũ khí không sắc bén nhọn hoắt nhưng có thể cắm sâu vào tâm trí người khác. Có thể đưa họ đến nỗi đau tột cùng, sự sợ hãi vô hạn. Nhưng cũng có thể đưa họ trong một thoáng đến một nơi vô cùng ngọt ngào, cảm giác cứ lâng lâng như thăng thiên. Đặc biệt là đôi mắt đó xuất hiện khi y cười. Thật sự, nếu y chịu cười thật lòng nhiều hơn một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ không quá khó khăn với y. Bởi nụ cười của Hạ Thất Phượng là loại nụ cười cho người ta cảm giác đồng cảm, khiến người ta muốn buông bỏ tất cả. Đó là nụ cười của một người từng trải, là nụ cười kết tinh từ bao quá khứ của y. Nó đẹp, nhưng cũng nhuốm màu đau thương.

Y vẫn nhìn Sơ Mạn như vậy. Ánh mắt không kiêng dè mà cứ long lanh, có những cử động khe khẽ nhưng là đủ để khiến tim người rơi mất một nhịp.

Cho dù người có nhìn thấy hay không, thì cách tốt nhất bây giờ không phải là xác nhận. Không có gì là chắc chắn nếu bản thân nói mình là ai thì sư phụ vẫn sẽ ở bên mình như lúc này.

Y khẽ nhạt cười rồi cũng không còn áp sát tới nữa. Từ trong tay áo lấy ra một cái mặt nạ vô cùng tinh xảo. Nhưng mà cũng rất lạ. Chúng nhìn giống như, là thứ được ghép lại.

* Cạch * tiếng tháo mở.

" Người trong phủ ra ngoài rất thường xảy ra chuyện. Ngươi giữ!" - Y nhẹ nhàng nói rồi gắn nửa mặt nạ bên trái lên mặt cho Sơ Mạn.

Sơ Mạn ngơ ngác cả ra. Hành động lúc này của sư phụ, khiến người ta không thể không nghĩ. Thật sự khiến thần hồn điên đảo.

Y lại dùng điệu cười nhạt đó, nhưng không phải kiểu cười bố thí. Nhìn trong biểu tình của đôi mắt, thật sự y đang cười.

" Hôm nay là Đăng Hoa hội, vô cùng náo nhiệt. Quỷ khí nơi đây sẽ càng trở nên dày đặc hơn. Ngươi vẫn nên là ở gần ta một chút!" - Y nói rồi chủ động nắm lấy tay cô, kéo cô đi.

Có thể hiểu phần nào lý do y nhất quyết kéo Sơ Mạn cho bằng được vào nơi tối tăm này rồi.

Thứ nhất có thể vì da mặt y mỏng. Làm ở chốn thanh thiên bạch nhật thật sự không dám. Thứ hai, là vì không muốn Sơ Mạn nhìn thấy rõ quá nhiều biểu tình, cũng như họa tiết trên mặt nạ.

Nhưng điều đáng bất ngờ nhất là...đèn lồng.

Đúng thật, Sơ Mạn không có đôi mắt siêu phàm để thể nhìn ra mọi thứ ở nơi tối như thế này. Nhưng ngay sau khi y đeo chiếc mặt nạ kia lên cho cô, từ phía sau bức tường những chiếc đèn lồng đã được thắp sáng. Tứ bề là ánh sáng lãng mạn tuyệt diệu đó, đã giúp cô nhìn thấy rõ tất cả.

Là vô tình hay cố ý, họ đang...mặc đồ đôi sao? Y phục tương tự, mặt nạ...mặt nạ là hai nửa của từ một cái... Không lẽ....Y có ý gì?

Tất cả như được sắp đặt từ trước. Con đường tối om như vậy mà họ chỉ cần bước từng bước, ngàn vạn ánh sáng dịu dàng của đèn lồng đã dẫn lối, không quá mạnh mẽ nhưng là đủ để nhìn thấy. Khung cảnh đó không thể gọi là hoành tráng nhưng lại là một thứ gì đó khiến con người ta lưu luyến không quên. Y nắm chặt lấy tay cô, bàn tay lớn bao lấy bàn tay nhỏ một cách chắc chắn. Như một sự chở che, một chút yêu thương khó thể giấu.

Họ vừa bước ra được ngoài đường lớn. Từng đóm sáng vàng xanh đỏ hồng đua nhau tung xòe trên nền trời không đen hun hút. Là pháo hoa... Pháo hoa nở rất đúng lúc, rất đẹp. Bổng chợt tất cả chúng. Khung cảnh nơi Quỷ vực màu khiến người ta không thể nào quên, trở thành một khoảnh khắc vô cùng quan trọng, mãi in đậm vào tâm trí.

Ngắm một màn pháo hoa, cô lại bất chợt nghĩ về người bên cạnh. Không kìm được lòng mà quay sang nhìn trộm một cái.

Chỉ không biết rằng, chỉ vừa đưa mắt nhìn nhẹ, mặt đã đỏ ửng từ khi nào. Y vậy mà từ nãy đến giờ, vẫn luôn nhìn cô vô cùng đằm thắm.

Bốn mắt chạm nhau khiến cô cảm thấy được tư vị mờ ám. Ngại ngùng không thôi. Y lại phản ứng ngược lại, phì cười thích thú, dường như chả thèm quan tâm đến gì khác.

Trong thâm tâm, thật sự muốn hỏi... Sư phụ mắt của người có phải đã nhìn được rồi không? Vì sao lại nhìn ta như vậy? Có gì đó như thúc giục, như đè nén, lại thôi thúc con người ta muốn nói ra, khiến lòng nóng ran... Lời đến miệng cô liền nuốt ngược lại vào trong. Cô vẫn là...không có đủ can đảm. Thà rằng bản thân tự mình dối mình, xem như không biết vẫn còn hơn. Ít nhất có thể, ở cạnh nhau thêm một chút.

" Đăng Hoa hội nếu viết đôi câu chữ lên đèn lồng có thể cầu may đó!" - Y bất ngờ nói rồi sau đó quay sang nhìn cô như hỏi ý.

Cô có hơi khó tin nhưng vẫn là phản ứng lại: " Được..chúng ta viết đèn lồng."

Hai người nắm tay nhau đi trên phố, đến một sạp bán đèn lồng gần đó.



Ông chủ là một con heo rừng đã hóa hình người, nhưng cứ mỗi năm phút lại sẽ lộ ra chút đặc điểm ngoại hình của loài heo. Có vẻ do dáng dấp không ưa nhìn, nên ít người ghé đến.

" Ấy da ấy da. Chúc mừng chúc mừng. Viên lâm viên phúc. Đương gia ủng hộ ta đôi ba chiếc đèn lồng đi... Chỗ ta có đèn lồng đặt biệt, có thể ghi cả thơ lên đó. Uyên ương hảo hợp, giai ngẫu thành đôi đều là chuyện tốt...Đương gia mắt sáng lanh lợi, tiểu gia nhu mì tựa trăng non. Hai người đúng là...quá tốt quá tốt..." - Ông chủ xởi lởi nói.

Quỷ vực cũng thật là... Muốn rao bán hàng thì có thể xổ văn nhiều tới vậy sao? Đúng là rata nhiệt tình đó nha... Kể ra cũng kì quái, sao ai thấy ta và sư phụ đều sẽ tủm tỉm cười, y phục bọn ta mặc có gì kì quái lắm sao?

" Quá khen. Cái này, bao nhiêu một cái?" - Hạ Thất Phượng cười mãn nguyện hỏi.

" Ấy da, đối với đương gia thì... Chỉ cần hai vị viết tốt. Tiểu nhân xin được phép góp vui, miễn phí hai chiếc phiên bản giới hạn cho hai người!" - Ông chủ vui vẻ nói.

" Phiên bản đặc biệt?" - Sơ Mạn thắc mắc hỏi lại

" Đúng. Chính là, loại giấy được luyện từ hoa và lá của hoa bỉ ngạn. Ấy nghe có chút kì quái phải không? Nhưng mà nó lại có ý nghĩa rất lớn. Bỉ ngạn mang đến một tình yêu khắc khoải, bị chia cách. Cho nên đó cũng là loại tình yêu mãnh liệt nhất. Khi hai vị thả hai chiếc đèn này. Nếu đôi bên có ý, sẽ có hai hạt giống bỉ ngạn xuất hiện. Một bên là hoa, một bên là lá. Chỉ cần đối phương còn tình cảm, chúng nhất định sẽ nở đủ hoa đủ lá. Thấy như thế nào? Đáng thử không?" - Ông chủ phấn khích nói.

Cũng thật trùng hợp. Nhớ không lầm thì Xuân Thu bà bà từng nói, sư phụ có một đóa hoa bỉ ngạn ở ngực. Hai hạt giống, một bên là hoa một bên là lá. Nếu đôi bên có tình chúng đều sẽ nở đầy đủ và có nhau. Còn nếu không, hoa sẽ ra hoa, lá sẽ ra lá. Vậy... ta trồng một bông hoa, coi đó là y... Cũng không tệ.

" Được!"

" Vậy mời hai vị viết đôi câu thơ... À đương nhiên là, viết không dễ dàng, mực này có linh tính, nếu như lời viết ra không đúng với tâm trạng sẽ không được tính đâu. Hai vị suy nghĩ cần thận."

Sơ Mạn là người viết trước. Cô nghĩ thoáng qua rồi bắt đầu đề từng nét thanh thoát.

...*"** Thiên nhai địa giác hữu cùng thì,*...

...*Chỉ hữu tương tư vô tận xứ.*"...

...*( **Chân trời góc bể cũng có nơi cùng tận,*...

...Chỉ có lòng tương tư là không có kết thúc.)...

" Tiểu gia! Thơ người viết rất hay đó. Cảm xúc rất dạt dào. Chờ một chút xem xem!" - Ông chủ tươi cười nói.

Nét mực đen dần khô lại. Thần kì thay, rõ ràng là màu mực đen ngòm, vậy mà trong chốc lát lại hóa thành màu vàng chói trên nền giấy đỏ.

" Đúng là thật rồi. Xem ra, tình cảm rất chân thật." - Ông chủ lại không buồn chán tiếp tục khen ngợi.

" Đương gia. Đến người!"

Hạ Thất Phượng tiếng lên nhận lấy giấy mực. Nói về chữ nghĩa thì y chính là một bụng kinh văn. Đương nhiên dáng vẻ càng có khí chất hơn. Chỉ là...không biết y sẽ viết gì?

...*" **Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,*...

...*Tâm duyệt quân hề quân bất tri!*"...

...*(** Trên núi có cây cây có cành,*...

...*Trong lòng có người, người có hay?*)...

" Thơ này cũng không tệ. Nhưng mà lại không bằng tiểu gia. Mạn phép hỏi, vì sao là quân?" - Ông chủ có hơi tặc lưỡi hỏi.

Quân vốn là chỉ nam nhân.

" Là thơ. Ý thơ rất hay... Hữu Chi chính là tâm ý của ta!" - Hạ Thất Phượng tươi cười nắm lấy tay Sơ Mạn đáp.

Tim cô suýt thì nhảy vọt ra.

Nét mực vẫn giống như vậy. Trong chớp nhoáng đã hóa một màu trắng trên nền giấy xanh lục.

Hữu Chi cũng mang ý nghĩa là "có Chi".

" Họ Chi trên thế gian này quả thật hiếm gặp!" - Y nhìn cô tươi cười nói.

Đúng là thật theo ý đó. Y luôn rất để tâm những gì cô nói. " Có Chi" chính là từ cái tên Chi Hưu mà Sơ Mạn bịa ra.