Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 170




Đêm nay thật là lạnh. Hay là vì nơi này là hoàng cung nên mới vậy. Nghe nói nơi đấu đá nhiều, người sống kẻ chết nên oán khí rất nặng, mới trở nên lạnh lẽo như vậy...

Ta sợ ma...Đừng có xuất hiện nha.... Nơi đây vừa lạnh vừa tối....

Đi mãi đi mãi, hình như lạc đường luôn rồi. Không hiểu sao lại vô duyên vô cớ biến thành dáng vẻ này. Không thể để ái bắt gặp nếu không họ lôi mình ra pháp trường mất. Giải thích bản thân là Sơ Mạn đột nhiên bị biến lớn ai mà tin, mà bản thân cũng không thể biến nhỏ về được nữa.... Xui quá đi mà....

Hừm... Nhưng mà vẫn là không thể hiểu được, dạo gần đây não mình đôi lúc lại trống rỗng. Cứ như đoán ra được gì đó... Là có điểm nào kì lạ sao? Nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra...

[ Hệ thống phát phúc lợi: Mở khóa kĩ năng mới

Có thể thông qua vết thương nhìn thấy nguyên nhân tạo thành.

Khắc chế nữ thứ, khiến người này không còn day dưa.

Có thể ra lệnh cho nữ chính phục tùng mình.

Mời quý khách lựa chọn kĩ năng mong muốn]

Hệ thống này hôm nay chập mạch à. Sao mà lại tốt như vậy!...

Ra lệnh cho nữ chính... Giữa ta và Nguyệt Ly cũng không quá căng thẳng, ta cũng không phải kiểu người muốn người khác phục tùng... Khắc chế nữ thứ, không còn day dưa??? Ta không muốn. Như vậy không phải ta và sư phụ sẽ cắt đứt mọi quan hệ sao?... Xem ra cái đầy tiên là hữu dụng nhất. Chọn nó đi!

[ Xác nhận lựa chọn kĩ năng thành công] - hệ thống đáp lại rồi liền tắt ngủm đi.

Không phải đôi lúc nó xuất hiện bất ngờ như vậy thì ta còn suýt quên mình xuyên không hệ thống đó. Vẫn may là lần này còn có lương tâm...

Giản Sơ Mạn động não một chút. Ngươi cảm thấy họ đang ám chỉ gì! Ráng nhớ lại đi....

Đúng rồi... Lời họ nói có thể có vài điểm khác, nhưng có một điểm rất giống nhau... " Ngươi của trước kia".... Đúng rồi, ta phải tìm Tiểu Quang hỏi chuyện... Cô ta đâu rồi, sao hôm nay lại không xuất hiện bên cạnh ta....

Sơ Mạn nhìn ngó xung quanh, cố tìm khối cầu phát sáng kia. Nhưng lần này quả thật kì lạ. Bình thường chỉ cần đêm xuống thì nó liền lẽo đẽo đi theo. Bây giờ lại không thấy đâu cả. Đúng là lúc cần thì không có, lúc có thì không cần mà....

" Hành động ngu xuẩn!... Ngươi vẫn là không thể khá hơn được. Hành động này của ngươi ta nên nói là nhất thời nông nổi hay là lừa mình rằng ngươi muốn tạo lòng tin với yêu nghiệt đó!" - Giọng Giang Anh Túc lớn tiếng nói.

Chết rồi, hình như bà ta đang đi đến đây... Phải trốn thôi, không thể đi bắt gặp được. Không thì sẽ lớn chuyện mất.

Sơ Mạn nghĩ rồi nhảy vọt lên tán cây cao, ẩn nấp bên trong tán lá xum xuê. Cố gắng khẽ khàng, thở cũng không dám thở mạnh, tránh gây ra tiếng động.

" Nói!...Ngươi mau đáp!" - Giang Anh Túc nói lớn.

" Là thuộc hạ nhất thời nông cạn!" - Giọng của Giang Kiệt cất lên.

Hả??? Là Giang Thành... Không phải huynh ấy là một trong những phương diệc có thể coi là vô lo vô nghĩ, vô dục vô cầu nhất sao? Ta còn tưởng huynh ấy không bị vây lấy bởi vòng tranh đấu thế gia này nữa chứ!...Thuộc hạ!?!

" Hừm...Giang Kiệt... Ngươi vẫn là chứng nào tật nấy phải không? Ngươi vẫn còn thích yêu nghiệt đó đúng không?" - Giang Anh Túc lại bắt đầu chế giễu.

" Là thuộc hạ có tội!" - Giang Kiệt cúi người điềm đạm đáp nhưng có vẻ như có chút động tâm, yết hầu hơi co lại.

" Thừa nhận?!... Tốt!...( Chát - một bạt tay thắng vào mặt)... Ngươi nghĩ ngươi là ai?... Giang Kiệt, ngươi vẫn nghĩ là yêu nghiệt đó có thể đáp lại ngươi sao?... Ngươi vẫn nghĩ bản thân ngươi vẫn giống như lúc trước, là một sư huynh ở bên chỉ bảo cười đùa với nó được sao?... Ngươi phản rồi! Chân ngươi đã lên thuyền rồi. Ngươi đang phục vụ cho Giang gia. Cũng chính ngươi là người đứng sau tính toán một bước đường để Giang gia thuận lợi hạ bệ yêu nghiệt đó.... Hạ Thất Phượng hận ngươi còn không đủ... Ngươi còn chưa đủ thấy nó đối xử như nào với Từ Dung. Ngươi vẫn chưa chết tâm sao?" - Giang Anh Túc lớn giọng quở trách.



Giang Kiệt vẫn chỉ dám cúi mặt. Không đáp một lời. Dường như cam chịu mọi sỉ nhục. Đó dường như là cách khiến hắn thấy lương tâm mình thanh thản khi đã làm ra một chuyện trái lòng đến vậy.

Hai người đó đứng ngay dưới cây mà Sơ Mạn đang lẩn trốn mà to tiếng. Có một thứ vô tình lọt vào tầm mắt Sơ Mạn. Đó là trên lưng Giang Kiệt có một vết thương khá sâu. Vẫn còn rướm máu.

[Kĩ năng kích hoạt]

Nó mở ra một khung cảnh. Là khung cảnh khiến vết thương này được tạo ra.

" Trưởng môn cẩn thận!"

* Soạt * tiếng vật sắc nhọn lia qua lớp áo, đâm thẳng vào da thịt.

" Đại ca!" - Giang Thành hốt hoảng hét lên.

* Ọc * máu từ khóe miệng Giang Kiệt trào ra.

Hắn ngã nhào về phía trước, nhưng người phía trước không những không thèm đỡ lấy mà còn tránh sang một bên. Dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.

" Trưởng môn, huynh trưởng ta đỡ cho người, vì sao người không đỡ huynh ấy!" - Giang Thành vừa chạy đến đỡ kịp đại ca của mình liền bất bình nói.

" Ta ép hắn đỡ cho ta sao?" - Hạ Thất Phượng cười khinh miệt đáp.

" Người!" - Giang Thành tức tối.

" Chủ thượng lùi lại!" - Thương Nhiễm nói rồi lấy tay chắn trước người y. Bốn vị thức thần cũng lập tức lao đến.

" Bạch Cố Hoài! Ngươi vậy mà vẫn muốn phản kháng!" - Tiểu Ái lớn giọng nói.

" Hắn có vẻ đang trong quá trình khắc chế, muốn đào thải độc tính ra ngoài..." - Thượng Vy cẩn thận xem xét rồi nói.

" Kết thúc việc nhanh đi!" - Hạ Thất Phượng lạnh lùng ra lệnh.

" Sa Mạc dẫn!" - Thương Nhiễm hiếm hoi một lần niệm chú.

Trời đất như rung chuyển, từ đâu những dòng cát vàng ào ạt kéo đến, dần tiến tới mạnh bạo đóng chặt, khóa lấy Bạch Cố Hoài. Tạo thành một lồng giam cây đặc bao lấy hắn.

" Trưởng môn... Ta bị thương rồi!... Xin phép lui xuống trước, trị thương. Mọi người cứ ở lại cùng trưởng môn thu phục xong hồ ly, bằng không tương lai chúng ta sẽ gặp khó khăn trong việc bắt ma trảm yêu đó... " - Giang Kiệt nói rồi liền rời đi.

" Đại ca! Huynh ổn không?" - Giang Thành quan tâm hỏi.

" Không cần lo, ta một mình vẫn tốt!" - Giang Kiệt vội trấn an rồi rời đi...

Dù rất đau nhưng hắn vẫn không khỏi cười. Cười vì một lần, y lợi dụng hắn. Có thể làm giảm đi một phần tự trách rất lớn trong hắn.

Đoạn hồi ức kết thúc.

" Trời ạ! Đến Giang Kiệt, một người tưởng chính trực như vậy cũng tạo phản... Phục Linh sơn này y còn có thể tin ai. Sư phụ ta đúng là mệnh khổ mà!" - Sơ Mạn thầm nghĩ.

" Giang Kiệt!... Ngươi lên thuyền, nhưng lại không muốn nhấn nước yêu nghiệt Hạ Thất Phượng đó. Thì cũng phải biết nghĩ cho người đệ đệ yêu dấu của ngươi hiểu không?... Gia chủ sẽ làm gì với nhánh tộc của ngươi nếu ngươi không nghe lời có nhớ không?... Hừm... Tiếc thay cho một đời của ngươi, chỉ có thể âm thầm trong tối thể hiện năng lực, những cũng chỉ là để hãm hại chính người mà ngươi để tâm... Cười chết được. Ngươi không phải thiên tài Yến tộc sao? Từ nhỏ đã có thể thấy trước mình có đệ đệ, sợ bản thân giành hết sự quan tâm của mọi người khiến đệ đệ chịu khổ. Giả ngốc, giả vờ không có tư chất, không dám thể hiện... Cuối cùng thì sao? Vẫn lag vì đứa em quá sức yếu kém của ngươi mà phải làm việc thôi... Ta không tin người nham hiểm như Hạ Thất Phượng, lại không biết nắm bắt cơ hội... Nếu ngươi dám phản lại Giang gia, toàn nhánh phái của ngươi đều chết, ngay cả người em trai mà ngươi yêu thương nhất cũng sẽ phải vì ngươi mà đi thôi!" - Giang Anh Túc chế giễu.



" Hoàng Quý Phi! Thuộc hạ nhất định sẽ chấn chỉnh lại. Mong người cho ta một cơ hội." - Giang Kiệt thành khẩn cầu xin.

" Vậy là...huynh ấy vẫn lựa chọn phản lại sư phụ sao?" - Sơ Mạn kinh hãi trong chính suy nghĩ bởi những gì mình nghe được.

Quả thật là lòng người khó đoán.

" Hoàn cảnh này của ngươi cũng thật đáng thương... Đều là vì yêu nghiệt đó. Trước kia ta cũng từng day dứt như ngươi. Nhưng bây giờ thì không?... Nó đáng chết. Nó buộc phải chết để đổi lấy bình yên cho tất cả chúng ta." - Giang Anh Túc cay độc nói.

" Trước kia, người và Hạ Thất Phượng xảy ra việc gì?" - Giang Kiệt thắc mắc.

" Ngươi không cần phải biết... Đã chuẩn bị mọi thứ tốt chưa?... Tháng sau, sẽ là ngày đồ sát Phục Linh sơn. Tận diệt yêu nghiệt đó. Không được để có sai sót. Bằng không toàn Giang gia cũng phải theo ngươi... Chúng ta không thể để ở trên tức giận!" - Giang Anh Túc căng thẳng nói.

" Đã chuẩn bị kĩ, có thể vây đánh bất cứ lúc nào!" - Giang Kiệt lập tức đảm bảo.

" Tháng sau? Đồ sát Phục Linh... Bọn chúng âm mưu từ lâu rồi.. Đã có chuẩn bị thứ gì đó trong Phục Linh rồi sao?" - Sơ Mạn không thể tin nổi trước lượng thông tin nghe được.

Biết rõ lòng người hiểm ác. Nhưng khi thật sự nghe thấy mới là đáng sợ nhất. Chuyện giết người mà họ có thể nói ra dễ dàng vậy sao?... Vậy là, lời tiên đoán của bàn cờ sinh mệnh là đúng. Sư phụ sẽ phải chết dưới lưỡi kiếm của họ sao?

" Ngươi ở đây làm gì!" - một giọng nữ nhân cất lên ngay bên tay Sơ Mạn.

Cô theo bản năng mà quay mặt lại. Chỉ thấy một gương mặt giống mình, nhưng trắng bạch lại mang nụ cười tà quái đang áp sát.

Miệng cô đã mở rộng, cuống họng khô khan, dự sẽ hét lên vì hoảng. Gặp ma rồi. Nhưng vẫn là kịp thời nhịn lại. Bây giờ mà hét không phải bị tóm ngay sao? Còn cái người giống mình này, còn chẳng phải là Tiểu Quang sao?

" Ngươi nghĩ ngươi không hét là sẽ êm xuôi sao?" - Tiểu Quang cười tà quái nói.

Nó nói rồi đạp mạng vào một cành cây phát ra tiếng động.

" Ai!" - Giang Anh Túc lớn tiếng quát.

Trái tim của cô như bị bóp nghẹt, lo sợ không thôi. Không dám leo xuống cũng không dám đáp. Giờ phải làm sao đây? Làm giống như trong sách giả tiếng meo meo rồi họ sẽ không phát hiện sao?

" Là ta!" - Tiểu Quang kia liền đáp lớn.

Sau đó cô ta đẩy Sơ Mạn xuống khỏi cành cây. Có vẻ rất đắc ý. Cô ta không đẩy ngã mà giúp cho hai chân chạm đất trước, giống như dáng vẻ tự mình bước xuống. Vô cùng có uy nghiêm.

Nhưng mà Sơ Mạn đã sợ chết đi được rồi.

Bước chân của Giang Anh Túc ngày càng đến gần. Bà ta định khử mình sao?

" Khấu kiến Sơ Mạn tiểu chủ nhân!" - Bà ta cúi người kính cẩn chào.

Hả? Sơ Mạn tiểu chủ nhân. Ta là tiểu chủ nhân của bà sao?

" Hoàng Quý Phi! Người này nửa năm trước té thác nước. Đã mất trí rồi. Không còn nhớ gì hết!" - Giang Kiệt vội nói.

" Vậy sao... Tiểu chủ nhân, việc bọn ta đã an bài ổn thỏa. Nhất định khiến người hài lòng. Người hãy cứ tịnh dưỡng thật tốt. Mọi việc cứ giao lại cho bọn ta... Ta nhất định không để xảy ra sai sót!" - Giang Anh Túc lần nữa cúi thấp người đáp rồi rời đi.

Gì đây!? Đầu ta lại ong ong gì đây... Ta luôn trách đời ác với y, trách ông trời không thương y. Vậy mà kẻ đầu tiêu, kẻ gây ra những bất hạnh cho y, thật sự là ta sao?....