Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 147




Không khí đúng là căng thẳng. Người thì tự trách người thì cứng đờ. Ngươi thì không rõ tâm tư.

" Bám chặt vào!" - Hạ Thất Phượng đột nhiên hét lớn.

Phía hai bên đường rừng bỗng nghe thấy càng rõ hơn những tiếng loạt soạt hệt như có người chuyển động. Y thúc ngựa còn dồn dập hơn, đẩy mình về phía trước tách biệt với cả đoàn người.

Những con ngựa kia dường như có linh tính, vừa nghe được lệnh của y liền bắt đầu sải bước nhanh hơn. Lực đạo sâu rộng càng chạy càng nhanh. Tiếng vó ngựa cứ ầm ầm xuống đất như trời giáng. Quả thật không hổ cho cái hảo danh Vó Ngựa Yên Nam của y.

Y dẫn đầu đoàn những giữ một khoản cách lớn. Một tay giữ dây cương, tay khác phải liên tục ra ám hiệu để dẫn dắt. Đoạn đường này đặc biệt khó đi. Đã là gần đến trung sơn, sườn núi gập ghềnh hiểm trở, lại có các đường nhỏ chằng chịt giăng chéo nhau, không khéo thì sẽ bị lạc vào rừng sâu, khó mà ra được.

* Xẹt * Tiếng cung tên từ hai bên từng lần lượt bay ra.

" Có mai phục!" - Lam Phong kinh hãi thốt lên.

Mắt của Hạ Thất Phượng quả thật là ưng nhãn. Quan sát cặn kẽ không để lọt mất một chi tiết. Chỉ một chuyển động nhỏ cũng đã bị y phát hiện. Ở bìa rừng bên phải là một dốc núi, lấp ló đã thấy giáp bào có quân huy màu đỏ... Loại quân huy đó.... Lẽ nào???

" Các người còn ở đó làm gì! Bảo vệ Tiểu Thất!" - Lam Phong lập tức phản ứng gay gắt, vội muốn lao ra ứng cứu.

Bởi lẻ, người đi không quá đông. Đa số là ở trong xe, chỉ có vài thượng phẩm đệ tử thì cưỡi ngựa bên ngoài đi theo bảo vệ. Nhưng bọn họ hoàn toàn không nguy hiểm gì về tính mạng.... Những con ngựa này như có linh tính, tên lao tới chúng đều khéo léo tránh đi, không thì sẽ là một cước đá gãy chúng. Dường như đã được huấn luyện nghiêm khắc, rất giống Mã Binh trên chiến trường. Cho nên, những đệ tử này vẫn là an toàn, người trong xe thì lại càng không nói đến. Chỉ duy có một mình Hạ Thất Phượng....

Tên lao ra ào ạt, nhưng nếu có trúng thân xe hay bay loạn đến chỗ mấy đệ tử kia thì đều là do đoàn người chạy quá nhanh. Còn hướng cung tên thì chỉ nhắm mỗi mình vào y.



" Ngồi yên! Tất cả không được manh động!..." - Hạ Thất Phượng gấp rút nói.

Hiện tại đến người điều ngựa vẫn là không cần thiết. Ngựa tự chạy theo y. Quả thật Hạ Thất Phượng luôn là người chu toàn, đến ngựa và xe ngày còn là chuẩn bị theo lời y. Sao lại không đoán ra là sẽ có chuyện?... Có lẽ vậy mà lại chọn người điều ngựa là Thương Nhiễm với mấy thị vệ khác, những người này làm gì biết điều ngựa, thật ra nhiệm vụ chính là bảo vệ những người còn lại mà thôi.

Đoàn người ngựa lao đi càng ngày càng nhanh hơn. Đến mức những mũi tên kia cũng đã không thể bắt kịp được. Đường đi càng ngày càng rối, ngày càng xa đường chính. Nơi này lại là nơi hoang vu nào đây. Bọn họ chạy chạy một hồi lại chạy đến một ngõ cụt, trước mắt chỉ có một bờ vực sâu thăm thẳm.

" Nhảy " - Hạ Thất Phượng vừa đanh thép hét lớn vừa cầm trong tay một pháo khói, khiến khói bay mịt mù che lấp hết bọn họ.

Đoàn ngựa đồng loạt hí lên một tiếng, hai chân trước co lên trời đầy uy phát, một chân hạ xuống uy hùng giẫm đạp lên cỏ dại, lao thẳng xuống bờ vực trước mắt.

Thật sự cái cảm giác vó ngựa dồn dập lại thêm tiếng cung tên đâm loạn vào thân xe, đâm vào rừng cây khiến con tim không khỏi rung lên bần bật, trở nên sợ hãi và cảm nhận được sự dồn ép đến khó thở. Nhưng họ duy chỉ có mình y đối đầu trực tiếp với những nguy hiểm kia, cũng duy có y là người dẫn đừng. Thống lĩnh ba quân phải có giáp sắt ngựa thiết. Một thân nữ nhi như Hạ Thất Phượng lẻ nào không sợ, có thể mạnh mẽ ngoan cường đến vậy sao?

Trong khói dường như có tẩm mê hương, khiến cho người ta không nhìn thấy lại còn rơi vào ảo mộng, có họ hãi cũng không thể lên tiếng. Người ngựa đều im lặng đến mức như mất tăm mất tích. Chỉ một cây pháo khói nhỏ đã phủ trắng xóa toàn bộ bìa rừng khiến cho việc định hướng càng thêm khó khăn. Đây không phải là hại địch nhưng cũng là hại mình sao? Cứ thế mà lao xuống thì chết chắc đó!

Rừng Phục Linh trở nên yên tĩnh một cách đột ngột, không có tiếng la kêu cũng không có tiếng ngựa xe. Bọn họ dường như biến mất khỏi nơi đó.

" Tại sao cứ phải nhắm vào sư phụ của ta?... Sư phụ người không sao chứ? Con kéo người vào xe lánh nạn, mau đưa tay cho con!" - Giản Sơ Mạn lo lắng nói.

" Sao lại không có tác dụng với ngươi?" - Giọng Hạ Thất Phượng có chút kinh ngạc truyền tới, vừa mang theo chút nộ khí, chút lo lắng lại vừa gấp rút hối hả.

" Không được lên tiếng! Bám sát vào, cúi người xuống!" - Không có nhiều thời gian y lập tức căn dặn thêm một cách dọa dẫm.

Ngựa dường như là không dừng. Thúc ngày càng nhanh ngựa chạy càng mạnh. Chỉ nghe thấy âm thanh va chạm cực lớn như muốn vỡ tan tác khối xe gỗ kia. Nhưng nó lại chỉ rung lắc chấn động một cái liền có thể nghe lại tiếng vó ngựa đang phi đi.



Khói trắng dần tan đi.... Mọi thứ chuyển động dần ổn định lại, ngựa vẫn giữ lực nhưng không còn nghe thấy tiếng vó ầm ầm xuống nền đất. Không gian trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

Sau lớp khói trắng là một màn sương mơ trong đêm tối... Không đúng đây rõ ràng hơn là sương lẫn trong một đám khói đen nhàn nhạt vây kín, làn khói này kì kì quái quái. Trông nó giống như âm khí hay là oán khí phát tán từ người chết vậy. Ở Phục Linh sơn cũng đã lâu, những thứ này không phải chưa từng gặp.

Nơi đây ngoài Giản Sơ Mạn và y thì chẳng còn ai cũng chẳng còn hai tỉnh táo, có lay có động thì cũng không khiến họ nâng được i mắt. Ở những xe hay ngựa khác chắc cũng vậy thôi. Người có nội công thâm hậu như San Vy, Lam Phong còn đang gục ngã mê man nữa là.

Bổng bất chợt có làn khí gì đó lặng lặng, cứ từ từ tầm ngầm mà xông vào từng xương tủy, dờn dợn buốt buốt nơi sống lưng, khiến người ta sởn hết gai óc.

Từng tiếng gió phù phù thổi. Rõ là gió, nhưng âm thâm ấy cứ như một đám ngươi rất đông, rất rất đông, giọng kẻ cao ngươi trầm như đang bàn bạc, có lúc nghe lại như đang khóc, đang oán. Tiếng không to nhưng cứ thỏ thẻ thỏ thẻ lọt vào bên tai. Âm trầm lặng giá, khiến tim trong lòng ngực không khỏi run sợ, đập nhanh thấy gió. Sắc mặt tái nhợt sợ hãi, những cũng chính bản thân không rõ là đang sợ thứ gì.

" Hợ a " - đột nhiên có một âm vực ghê gợn phát ra từ nơi cửa sổ mà Giản Sơ Mạn đang nhìn y.

Một nữ quỷ với hốc mắt trắng bạch không tròng, tơ mâu đen đúa, khéo mắt còn có ít máu đen chảy dài. Toàn thân trắng dã đầy thương tích lớn nhỏ, có một lỗ khóe sâu ở nơi cuống họng, một vết chém ngay vai. Âm thanh vừa rồi phát ra dường như không chỉ vì vết thương đó. Nhìn kĩ lại, miệng của con ma này cũng toàn là máu, nó hả lớn ra, lưỡi cụt lủn ngắn ngủn... Là bị cắt đứt mất sao?... Nó cứ quay đi quay lại nhìn ngó xung quanh... Hình như hay mắt trước khi chết bị làm cho mù rồi nên bây giờ mới không thể thấy được.

Thử hỏi gặp việc như này có đáng sợ không?... Đương nhiên sợ, nhưng tiểu nha đầu kia không có la mà còn mở to hai mắt nhìn... Không phải là con bé dũng cảm mà là do quá sợ đến mức tim như chết đứng, miệng trở nên khô khốc cứng lại không thể mở ra mà la lên được. Là do đã quá sợ rồi. Sợ đến mức toàn thân run rẩy, không còn sức để la lên nữa.

Nữ quỷ kia dường như chỉ là muốn kiểm tra hay muốn tìm kiếm thứ gì đó. Tìm không thấy lại đành quay người bỏ đi. Dáng đi khập khiễng đau đớn, từng tiếng rên la ứ đọng trong cuống họng cứ bật ra. Không chỉ mình cô ta mà còn có rất nhiều hồn ma khác, chúng vất vưởng đi lại, ca một bài đồng ca ma quái lạ lắm đến ớn lạnh rồi lại đi ngang đi dọc xuyên qua hết nơi này tới nơi khác. Tất cả chúng... Đều có thương tích rất thảm. Mấy pho tượng lớn gần đó càng kì quái, chúng tự mình di chuyển mà không chút tác động, lượn đi lượn lại khiến Hạ Thất Phượng phải liên tục điều ngựa lách đi.... Đây giống như một cạm bẫy đến tiến vào mật thất cổ kính thần bí nào đó.

Đến cuối cùng vì quá sợ... Thật sự là rất sợ nhưng trong lòng lại len lỏi chút gì đó thấy những yêu ma kia có chút đáng thương. Nhìn kĩ một chút, hai vệ đường có dựng bia đề tên nhưng không có lấy một cái mộ... Những người này lúc sống oan nghiệt quả thật lớn, đến chết cũng không có chỗ để chôn thân.

Càng nhìn càng nhìn... Sức lực của Giản Sơ Mạn như bị rút cạn... Con bé từ từ...từ từ mà gục xuống trên thành cửa sổ. Người ma và ngựa cứ thế đi hết một đoạn dài.