Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 117




Đau đớn, thống khổ từng hồi bị Hạ Thất Phượng giam giữ nơi cuốn họng. Kiểu người của y chính là như vậy, cho dù có là bi thống hay vui sướng cũng cắn răng chịu đựng, một lời cũng không thốt ra.

Trước hành động thất đức đó, hoàn toàn không còn một ai không hận ghét Lam Lan. Những lời nhục mạ, phỉ báng tuông ra không ngừng. Nhưng cô ta không quan tâm, vẫn hết sức tập trung làm hết phần việc của mình.

" Lam chưởng sự! Việc này mau dừng tay." - Một giọng bề trên kính cao vọng trọng vang lên đầy trời.

Vầng mây xuất hiện ánh vàng kim sáng chói, mây rẻ ra như sóng nước, hiện ra thân ảnh cao lớn của một đấng đế vương. Ông ta là thiên đế.

Tình thế này, đến thiên đế cũng ra mặt ngăn cản, còn có thể không dừng lại...

Tập trung cho Hỏa Kiếp Tiêu Hồn, linh lực dùng để cầm chân những người kia của Lam Lan dần mất tác dụng. Họ hùng hồn như muốn xông tới.

Lam Lan đã quá mệt mỏi khi phải liên tục điều khiển thứ linh lực quá đỗi to lớn... lại còn không thuộc về mình. Cô trở nên lo lắng, nhìn lên trời cao trong thoáng chốc sau đó nhìn về phía Hạ Thất Phượng. Khóe miệng đã chảy máu, ấn phượng hoàng trên trán cũng nhạt đi rất nhiều, sức hỏa cũng yếu.

Hạ Thất Phượng nhìn thấy điều đó. Bất giác nở một nụ cười, gương mặt dịu nhẹ khóe môi hơi cong, vừa như cười lại vừa như tuyệt vọng... Xem ra là thất bại rồi... mạng y vậy mà vãn rồi. Những nổi đau cam chịu từ nãy đến giờ còn đáng đau thá gì... Đã không đau bằng kết quả này rồi. Hoài bão, ước mơ, ngưỡng vọng, sứ mệnh, trách nhiệm, vận mệnh... tất cả bây giờ phải vứt hết ở sau đầu rồi sao?... Thật sự không cam lòng.

Cố gắng của Hạ Thất Phượng và Xuân Thu thành công cóc rồi... Vừa nghĩ tới, hai chân y liền không còn lực, muốn buông lỏng, phó mặc cho số phận.

" Điện hạ! Xin lỗi người!" - Giọng Lam Lan kiên định nói.

Lời này thốt ra vừa nhanh vừa lớn, khiến Hạ Thất Phượng liền lập tức hoàn hồn, như được kéo về thực tại.

Chỉ có thể thấy, một thân y phục chỉnh tề, hai tay đang ngự lửa mạnh mẽ dần dần thu lại. Chỉ còn một đợt lửa cuối cùng tuy lớn mà trơ trọi.... Cô ta định làm gì?... Xin lỗi... lời này là nói muốn để trưởng môn chết sao?

Lam Lan mặc kệ xung quanh vẫn tập trung tinh thần. Hai tay thu về cũng định lại linh lực. Gương mặt không biến sắc, hai mắt nhắm nghiền. Gió thổi lên từng đợt nhỏ, làm váy áo cô ta khẽ lay động. Từng đợt từng đợt quay tròn dưới đất xoay tròn quanh cô ta.



" Xông lên! Cản cô ta!" - Đám người kia lao đến.

* Ầm....A....a....a * Tiếng linh lực bạo phát.

Cả người Lam Lan phát sáng, dưới đất là pháp trận khai mở phong linh hệ. Vậy ra, cô ta khai mở được pháp trận rồi....

Từng đợt gió dồn dập đánh lên bầu trời, kịp thời tạo ra kết giới bao lấy riêng một khoảng không cho cô và Hạ Thất Phượng, khiến người khác bất khả xâm phạm.

Đôi mắt màu hổ phách mở ra. Nắm lấy cơ hội, một tay là phong một tay là hỏa. Khiến cho lửa của Hỏa Kiếp Tiêu Hồn cũng phải mạnh mẽ lên gấp vạn lần.

"Làm được rồi! Điện hạ bằng mọi giá ta cũng phải làm!"

Sau đó Lam Lan dường như dốc hết sức lực cũng như xương máu của chính mình đánh một đòn quyết định. Trận pháp phong hệ hợp với Hỏa Kiếp Tiêu Hồn, một chưởng đó đã cướp đi được sinh mệnh của Hạ Thất Phượng.

Thân ảnh xiềng xích bị lửa đánh tan rồi biến mất. Thân xác bên trong linh cữu cũng bốc cháy rồi.

" Sư phụ!" / " Thất Nhi" - Mọi người không kịp trở tay, thống khổ gào lên.

Kết giới hạ xuống. Lam Lan cũng không chống nổi nữa, ngã khụy xuống đất. Hai tay miễn cưỡng chống đỡ thân trên, ép mình ngồi chứ không nằm bẹp nơi này... Hơi thở bắt đầu không đều, cô ta cũng có nội thương rồi... Nhưng cô ta không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào linh cữu của Hạ Thất Phượng với gương mặt khó hiểu.

" Lam Lan ngươi giết tỷ tỷ ta! Sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy? Ngay cả khi tỷ ấy dùng chút thân tàn một được sống! Ngươi quá ác độc rồi!" - Khảm Ngọc tiến tới nắm lấy cổ áo Lam Lan lôi lên, vừa khóc thảm vừa nói.

" Đừng nói cô là nữ nhân thì ta không đánh, cô không xứng làm nữ nhân đồ rắn độc!" - Khảm Ngọc lại tiếp tục nói tiếp.

" Tại sao? Tại sao?... Tại sao lại như vậy...ĐIỆN HẠ...." - Lam Lan cũng không tự hiểu lấy chính mình, nước mắt trào ra thống thiết gào lên.

Đỉnh phượng hoàng thật sự hóa đá rồi. Hạ Thất Phượng hết cơ hội sống lại rồi.



Lửa trong linh cữu dần phực lên. Cháy cao vô cùng, đẩy mọi người ra xa, không còn có thể nhìn thấy người bên trong.

Nước mắt thương xót của từng người rơi lã chã... Vì có lẻ chỉ còn thoáng chốc này nữa thôi, Hạ Thất Phượng chỉ còn là nắm tro tần trong cái hủ nhỏ... trở thành cái tên chỉ còn trong sách vở ít mấy nhắc đến.

" A Phượng... A Phượng.... aaa..a..a...a.... Hạ Vy, chúng ta từ nay không còn A Phượng nữa rồi!" - Tiểu Ái ôm lấy Giản Sơ Mạn kêu gào thảm thiết mà khóc.

" Sư phụ của ta, sư phụ...SƯ PHỤ" - Giản Sơ Mạn cũng đau đớn gào lên.

Cảnh tượng tang tóc này đến thiên đế cũng không nỡ nhìn. Nhìn tấm chiếu chỉ rồi lại nhìn tội nghiệt mình gây ra, ông ấy thật sự cho rằng bản thân sống chết vạn lần. Nếm trải thất khổ, chịu lôi trận đánh đến vãn thế cũng không hết tội.....

Người ở bật chí cao thế tôn như người, nhưng không thể trực tiếp can thiệp vào chuyện của phàm giới. Chỉ có thể bất lực thở dài.

* Yết....leng keng...leng keng...*

Như tiếng con vật gì đó huyền bí vừa kêu lên. Xích sắt tưởng chừng đã tan theo Hạ Thất Phượng kia cũng xuất hiện. Nó đâm xuyên qua linh cữu, đâm vào cơ thể Hạ Thất Phượng. Từng nơi bị khóa chặt, cộng với Hỏa Kiếp, cơ thể y đã không còn nguyên vẹn.

Đã đúng là hỏa táng, sao khi người thành nắm tro ta vẫn buồn, vẫn thương.

" Không! Không thể nào...Không thể nào" - Lam Lan như tẩu hỏa nhập ma nói.

Nước mắt của mọi người càng chảy càng nhiều, thật sự như đưa biệt một người đã tử.

" SƯ PHỤ...SƯ PHỤ!" - Giản Sơ Mạn khóc đến khan giọng, lấy chút sức cùng hét lên hai chữ đầy đau thương.

* Vút * tiếng vật lớn lượn bay lên.