Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 115




Sau một đêm dài, cuối cùng Giản Sơ Mạn cũng tỉnh lại. Cô cả người ê ẩm, đôi mắt mơ màng mở lên. Đúng là mộng, trên người ngay cả một vết đỏ cũng không có. Cơ thể biến về dáng vẻ của đứa trẻ 5 tuổi... Nhưng mà nhớ về chuyện tối qua... đúng là khiến người ta đỏ mặt đó nha.

Tiếng chim ríu rít bên ngoài. Mà nghe rõ hình như bên ngoài rất ồn. Tiếng tranh cãi sao? Lúc nào rồi mà còn tranh nhau? Không để sư phụ nghỉ ngơi sao?

" Không cho các người vào! Hạ Vy mau đem A Phượng chạy đi!" - Tiếng Tiểu Ái bên ngoài vọng vào.

" Tiểu Ái ngươi khỏe rồi sao?" - Giản Sơ Mạn không kìm được liền hỏi. Không phải nói Tiểu Ái cũng vài người khác bị hành tới nằm liệt giường sao?

" Bổn cung cũng không cho phép các ngươi vào!" - Giọng của Lam Phong.

" Người của Phục Linh Sơn phái không cần phải nghe lời của công chúa! Xông vào cho ta!" - Giọng Lam Lan đầy bá khí nói.

Cũng lấy làm lạ. Bình thường Lam Lan luôn nho nhã khiêm tốn, hôm nay lại là một giọng chua ngoa đanh thép, bức người. Giống như gấp rút ép cung, làm một việc gì đó bốc lột người khác bằng cường quyền.

" Muốn xông vào thì bước qua xác ta!" - Phong Duật, Khảm Ngọc và Thương Nhiễm đứng chắn cửa nói.

" Đây là chiếu thư từ thượng giới!... Lập tức hỏa táng cho Hỏa Thần Tiêu Yến Hương điện. Các người dám cãi thiên mệnh! Tránh ra!" - Lam Lan lại lạnh lùng tuyệt tình lên tiếng.

Cái gì? Cái gì mà hỏa táng? Người ấy còn chưa chết!

" Lam Lan, ngươi vừa được bổ nhiệm liền muốn giết người đoạt vị?" - Lam Phong căm phẫn nói.

" Thiên mệnh chính là thiên mệnh!" - Lam Lan cứng nhắc nói.

Sau đó cô cùng một số đệ tử Phục Linh xông tới, một cái hất tay đã đánh ngã toàn bộ.... Lam Lan lấy đâu ra sức mạnh này?... Bình thường không phải cô rất yếu về mảng linh lực sao? Thậm chí đây còn không phải phong linh hệ của Lam gia mà là hỏa linh hệ mạnh mẽ ngang ngửa Hạ Thất Phượng.

Cửa lớn bị tung ra. Bọn họ khí thế xông vào. Giản Sơ Mạn có chút run sợ nhưng vẫn gắn đứng lên bảo vệ sư phụ.



" Ra ngoài!" - Lam Lan đôi mắt tàn ác nói.

" Ta không đi! Ngươi định làm gì sư phụ ta!" - Giản Sơ Mạn run sợ nhưng vẫn kiên cường nói.

Lam Lan không đáp, đôi mắt càng thêm phần tàn độc sắc lạnh, con ngươi màu hổ phách như phát sáng. Giữa ấn đường thoát hiện lên một ấn kí đỏ tươi. Nhìn kĩ đây chẳng phải là dáng vẻ lúc nổi điên của Hạ Thất Phượng sao? Điều này cộng với đôi mắt hung hãn đó làm cho Giản Sơ Mạn kinh sợ, bản thân ngay ngốc ra tại chỗ.

" Mang người ấy đi!" - Lam Lan ra lệnh cho những người phía sau.

Họ liền tiến lên bế Hạ Thất Phượng đi. Lúc này cơ thể Hạ Thất Phượng hơi thở yếu ớt, cũng gọi là sắp chết tới nơi. Điều đó khiến cho Lam Lan ngày càng chở nên gấp rút.

" Ngươi muốn chức trưởng môn cũng không thể chờ đến 10 ngày nửa tháng nữa sao? Con bé cũng sắp chết rồi!" - Lam Phong bị đánh gục khó khăn nói.

" Ta không muốn chờ!" - Lam Lan nói rồi quay người bá khí ngạo nghễ bước ra.

" Nhanh mặc tang y đến Tử Nguyệt đình cử hành đại lễ!" - Lam Lan chỉ nhẹ nhàng thở lại một câu rồi cùng đám người bước đi.

Hôm nay thật là kì quái cũng thật khiến người ta kinh hồn. Không biết phản ứng ra sao!

" Xem cái bộ dạng của cô ta! Đúng là gấp đến chết rồi!... Tội nghiệp a tỷ ta, như vậy mà lại cho cô ta Chỉ Linh Tước! Tỷ ấy đến lúc chết lại phạm sai, nhìn sai một người!" - Khảm Ngọc căm ghét lấy tay đập xuống đất uất hận nói.

Giản Sơ Mạn cùng mấy người kia tụ họp lại trước cổng đại điện. Nghe họ kể lại, thì ra trong lúc cô ngủ Phục Linh Sơn đã có biến...

Nửa đêm trong màn tối tĩnh mịch tuyết trắng xóa lạnh lẽo vô cùng.

Một vệt sáng xanh lam lượn lờ ở đỉnh phượng hoàng sau đó Lam Lan cũng từ thư phòng của mình chạy ra. Vệt sáng vô tình va chạm vào chuông báo của Phục Linh một cái khiến tiếng chuông vang xa. Không ít người kéo ra xem tình hình, tưởng như có thích khách.

Đỉnh phượng hoàng xảy ra biến động, tượng phượng hoàng run lên từng đợt dữ dội. Tiếng phượng kêu lên đau đớn rền trời. Nó vươn đôi cánh dài lên cao đầy phẫn uất. 4 sợi xích từ trên cao đâm xuyên qua 2 cánh 2 chân, cắm sâu xuống mặt sân Tử Nguyệt đình, sợi xích vàng rực như hút lấy sinh khí nơi đây để duy trì. Lúc này sự hành hạ trên cơ thể những người mang phượng ấn liền biến mất.... 5 thanh trường kiếm đâm xuyên qua cổ, khuỷu tay và đầu gối phượng hoàng khiến nó kêu lên thống khổ, vùng vẫy dữ dội. Tiếng kêu của nó thu hút mấy người Tiểu Ái chạy đến.



Thật sự đau đớn. Từng sợi xích cùng cả tượng phượng hoàng bắt đầu hóa đá. Nhưng mà chỉ là một ít, ánh sáng vàng kim của linh lực cộng với màu xám đem của đá quấn qua khiến người ta cảm thấy nặng nề đau đớn biết bao.

Theo hiểu biết của mọi người. Nếu cả tượng phượng hoàng hóa đá thì Hạ Thất Phượng sẽ chết. Phượng hoàng nhanh chóng không còn vùng vẫy, tránh để vệt hóa đá lan rộng, nó gắng gượng giữ lại linh lực của mình, chống lại sự hóa đá kia.

Một đám lửa đỏ rực từ đỉnh phượng hoàng cùng vệt sáng bay xuống. Đám lửa đó cũng rất to lớn, kích thước tương đương với một con người.... Gần đáp đất đám lửa hóa thành hình người, chính là Hạ Thất Phượng... Người ấy sống lại rồi sao?

Nhưng không ngay lập tức sau đó chúng liền tan biến, tách nhau ra thành những con Chỉ Linh Tước bay vào không trung rồi biến mất.

Chỉ Linh Tước là vật thú truyền tin cho Hạ Thất Phượng. Nó không phải con vật nào trong sách cổ mà là khối linh lực của chính y. Thân chim cao ngạo hệt phượng hoàng chỉ khác là dáng người nhỏ bé hơn nhiều vả lại cũng chỉ có một chiếc lông đuôi cong cong vuốt.

Chúng đều tan biến hết chỉ duy nhất một con vẫn còn chút lực tàn. Nó gắng sức bay nhanh về phía Lam Lan, sau đó xâm nhập vào trán cô ta mà biến mất. Từ lúc đó, trên trán Lam Lan cũng có ấn ký tương tự Hạ Thất Phượng. Việc này cũng có thể nói là được Hạ Thất Phượng tin tưởng ban cho sức mạnh.

" Như vậy mà cô ta vẫn muốn giết a tỷ! Đúng là nữ nhân độc ác!" - Phong Duật nắm tay thành hình nắm đấm, các ngón tay ép chặt vô cùng thù hận nói.

" Nhưng mà tại sao đến thượng giới cũng ban xuống chiếu chỉ? Không phải nói lúc trước A Phượng và Thiên Đế tình bằng hữu thân thiết sao?" - Tiểu Ái khó chịu lên tiếng.

.... " Xem ra là thiên ý! Đến trát phiến dị tộc cũng hiện tên con bé. Hoàng cung đã ngầm phát tang cho con bé. Phụ hoàng và mẫu phi ta sẽ nhanh chóng tới thôi!... Chúng ta vẫn là nên chuẩn bị... Đến tiễn con bé lần cuối... Thù này, nhất định báo!" - Lam Phong đanh thép nó rồi cùng nha hoàn rời đi.

Chưa đầy một canh giờ sau, Tử Nguyệt đình đã đông kẹt người. Một lễ tang vô cùng long trọng... Nhưng mà, người xưa trọng việc chết toàn thay... Lam Lan lại nhất quyết đòi hỏa táng, thật sự là quá ác rồi.

Kiệu hoa đưa người tới, nhưng không phải hỷ sự mà là tang sự. Nhưng bông hoa trắng được cắm xung quanh. Một thân bạch y thoát tục lạnh lẽo nằm trên đó. Bên dưới là 4 nam nhân Phong Duật, Khảm Ngọc, Thương Nhiễm và người cuối cùng là Trường An thái tử. Theo sau là hàng người mặc áo tang khóc thảm, giấy tiền vàng bạc phát rơi đầy.

Những người có đủ tư cách đội tang cho Hạ Thất Phượng đương nhiên là 3 vị đệ đệ, Giản Sơ Mạn, Tiểu Ái, San Vy, 6 vị công chúa, Ngọc phi, Hạ Minh Sơn và Nhan Linh Lung. Lớp người trẻ đi theo sau cổ thi thể, còn người lớn hơn chỉ có thể đứng một bên đưa tiễn.

Nghi lễ bắt đầu, kiệu hoa đặt Hạ Thất Phượng hạ xuống. Y nằm trong tư thế đan hai tay trước ngực, gương mặt đã tái nhợt nhưng chỉ tựa như đang ngủ.

Từng người từng người, từng đệ tử tiến đến đặt quanh y những đóa cúc trắng tỏ lòng. Nhất nhanh hơn vạn người đã tạo ra vòng hoa tuyệt sắc, đẹp chưa từng có. Đúng là cảnh sắc thanh tịnh cộng với mỹ nữ yên giấc lại càng khiến nó thêm mỹ miều