Hôm nay, ăn xong cơm chiều, Vu Thịnh Ưu không có việc gì làm, mang theo Cung Viễn Tu tản bộ trong đại viện Cung gia, Vu Thịnh Ưu đi từng bước, Cung Viễn Tu cũng đi từng bước, Vu Thịnh Ưu dừng, Cung Viễn Tu cũng dừng, Vu Thịnh Ưu ăn một hạt dưa, Cung ViễnTu ăn một nắm hạt dưa! Vu Thịnh Ưu nhìn hắn nhíu mày, nàng phiền, nàngphi thường phiền! Người này mấy ngày nay theo sát nàng như hình vớibóng, mỗi ngày kề cận hắn, ăn cơm cùng, ngủ cùng, đọc sách cùng, luyệnvõ cũng cùng, liền ngay cả đi đường cũng vẫn bộ dạng ngu ngốc tươi cườiđi ở trong phạm vi cách nàng nửa bước.Nàng muốn bạo phát! Nàng chịu không nổi ! Nàng muốn vứt bỏ hắn, vứt bỏ càng nhanh càng tốt, dù một giây cũng tốt!Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn lão đại đang ăn hạt dưa tủm tỉm cười, con mắt lưu chuyển, nàng mỉm cười với hắn kêu: “Tướng công.”Cung Viễn Tu nhìn nàng tươi cười, cũng sáng lạn cười, vui vẻ kêu:“Nương tử.”Cung Viễn Tu bộ dạng vốn tuấn tú, cườilên lại càng giống thiên sứ tinh thuần, Vu Thịnh Ưu bị vẻ tươi cười củahắn làm cho nháy mắt có chút hoảng hốt, qua vài giây mới hồi phục tinhthần lại nói:“Tướng công, ta vừa rồi đi đường, không cẩn thận bị rơi mất vòng tai bảo thạch, đó là vòng tai khi xuất giá phụ thân đưa ta.”Vu Thịnh Ưu cúi đầu giả dạng thực bithương, Cung Viễn Tu mở to hai mắt trong veo như nước nhìn nàng nói:“Vậy… Viễn Tu giúp nương tử đi tìm.”Vu Thịnh Ưu nhẹ nhàng gật đầu, chỉ vàoao sen phía trước nói:“Rơi ở phía kia, tướng công đi giúp ta tìm xem,nếu tìm không thấy liền coi như mất.”“Yên tâm đi, ta nhất định có thể tìm được.” Cung Viễn Tu vỗ vỗ ngực cam đoan, xoay người vui vẻ chạy đi tìm vòng tai
data-ad-slot="8346126209">