Thanh âm hắn rất nhẹ, tuấn dung mangtheo nhợt nhạt ôn cười, gió nhẹ thổi qua, hương hoa quế nhẹ nhàng phiêután khắp hoa viên, Vu Thịnh Ưu nhíu mày, cố gắng ngẫm lại, có chút oángiận nói:“Vì sao mỗi lần ngươi đều chơi trò này a? Ngươi không thể dùngmiệng nói sao!”Cung Viễn Hàm híp mắt, nhẹ nhàng cười, trêu chọc:“Đứa ngốc, ngươi không phải ngốc bình thường.”“Hừ, ngươi thì thông minh lắm.” VuThịnh Ưu liếc mắt hừ một tiếng, sau đó lại nói:“Đúng rồi, ở bên ngoài,ngươi thấy cái gì hay, ăn ngon, nhớ mua cho ta một ít.”“Có thể a.”“Viễn Hàm……” Vu Thịnh Ưu cảm động nhìn hắn, Viễn Hàm thật sự là người tốt a!Cung Viễn Hàm cười xòe tay:“Đưa tiền đây.”“Xì ~!” Nàng đã biết hắn sẽ nói như vậy mà:“Quên đi, quên đi, ta cũng chẳng trông cậy ngươi sẽ mua cho ta, ta đi đây.”Vu Thịnh Ưu nói xong, xoay người phất tay rời đi.Cung Viễn Hàm nhìn nàng theo bóng dángnàng, tự nói với chính mình, cảm tình đó của hắn không thể đụng vào,không cần mưu toan vươn tay, người đó không thuộc về hắn, hắn không nênhy vọng xa vời, không nên trêu chọc, không nên ái muội.Hắn thầm nghĩ, sống được thản nhiên,không đi truy đuổi, không đi chờ đợi, có lẽ có một ngày, hắn sẽ gặp được phần hạnh phúc thuộc về chính mình.Vu Thịnh Ưu chạy ra cổng đá ở hoa viên, không nhịn được quay lại liếc nhìn hắn, nam tử áo trắng kia, đứng dướitàng cây kim quế, mang theo ôn nhu tươi cười, lẳng lặng nhìn nàng, hắnvĩnh viễn tao nhã, vĩnh viễn không nhiễm phong trần, vĩnh viễn phiêu dật như mây, tuấn nhã bất phàm, kinh diễm làm cho người ta tim đập khôngthôi.Đây là Cung Viễn Hàm, Cung gia nhị công tử, thần tiên trong cõi người.Ba ngày sau, Cung Viễn Hàm đi rồi.Không ai đi tiễn hắn, không phải không muốn tiễn, mà là hắn không cho mọi người cơ hội được đưa tiễn hắn.Ngày đó sáng sớm, trời hơi mưa phùn,hắn cưỡi trên bảo mã màu đen, chậm rãi thong thả đi ra khỏi Cung giabảo, rất xa chỉ thấy Cung Viễn Tu đứng ở cửa Cung gia bảo, trầm mặc nhìn hắn.Hắn xuống ngựa, đi đến trước mặt y, mỉm cười:“Đại ca, huynh cần gì phải đưa đệ.”Cung Viễn Tu nhìn hắn, gật gật đầu,không nói gì, chỉ là bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn, y có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng lại cảm thấy không cần phảinói, y nghĩ, hắn biết, hắn đều biết.Y có bao nhiêu cảm kích hắn, khi y ngốc, hắn đã tiếp nhận trọng trách, khổ tâm gánh vác, lo lắng hết lòng.Y có bao nhiêu cảm kích hắn, khi y ngốc, hắn đã cẩn thận che chở, hết sức yêu thương.Đôi khi nghĩ lại, chính mình ngây ngốcnhiều năm như vậy, là vì chính y không muốn tỉnh, muốn ngây ngốc, tránhphía sau Viễn Hàm, y cảm thấy thực an toàn, thực hạnh phúc, không phảilo lắng bất cứ chuyện gì, vô ưu vô lo một ngày lại một ngày, một năm lại một năm nữa.Nếu không phải, y muốn dùng sức lực của chính mình bảo hộ Ưu, có lẽ…… Y thật sự cả đời sẽ không tỉnh lại
data-ad-slot="8346126209">