Tay bị giáo sư Thời nắm lấy.
Cơn tức đang dâng lên bỗng dưng tụt dốc không phanh khiến tai Tống Phất Chi đỏ bừng.
Dù đỏ mặt nhưng vẫn giữ biểu cảm nghiêm túc.
Trời ạ, bao nhiêu tuổi rồi nắm tay còn đỏ mặt, người khác thấy được chắc cười ngất.
Tống Phất Chi yên lặng giải vây cho mình, dù sao đời này y chưa từng nắm tay ai một cách nghiêm túc, lần đầu tiên có chút phản ứng s1nh lý là chuyện bình thường.
Hai người nắm tay nhau đi đến cổng khu nhà, Thời Chương buông tay như đã hẹn.
Lần đầu tiên Tống Phất Chi cảm thấy con đường trong khu dân cư này ngắn quá.
"Ổn chứ." Thời Chương nghiêm túc hỏi.
Khuôn mặt đỏ bừng vừa mới phai đi của Tống Phất Chi suýt chút nữa đậm lên, mắt y nhìn thẳng về phía trước: "Ổn.".
"Giáo sư Thời muốn đi đâu? "Tống Phất Chi lấy lại bình tĩnh, hỏi.
Thời Chương không chọn: "Tùy tiện chỗ nào cũng được, đi dạo xong giúp cô Vương mua rau."
Vì thế Tống Phất Chi bắt đầu bước đi không mục đích, vừa đi vừa nhận ra mình đã lâu không đi dạo xung quanh nhà cha mẹ, khung cảnh đường phố trở nên hơi xa lạ.
Trong các khu dân cư cũ thường có những sạp nhỏ dựng lều bên đường, bây giờ trên lề đang có một cái, vài nhân viên đang phát tờ rơi và một số người trẻ tuổi đứng xung quanh.
Tống Phất Chi nghiêng người định đi ngang qua, đột nhiên bị người trước mặt dí một tờ rơi.
"Tháng này là tháng tuyên truyền sức khỏe, Bộ Y Tế khu vực sẽ khám sức khỏe miễn phí cho các nhóm đối tượng. Cậu có thời gian tìm hiểu không?"
Thời Chương đưa tay nhận tờ rơi, vì thế Tống Phất Chi cũng ngừng lại.
Tiêu đề trên tờ rơi rất bắt mắt: "Phòng ngừa bệnh tình d*c và bảo vệ hạnh phúc gia đình."
Hóa ra là tuyên truyền Tháng phòng chống và kiểm soát bệnh lây qua đường tình d*c.
Bác gái phát tờ rơi nhìn Thời Chương, lại nhìn Tống Phất Chi bên cạnh, hỏi: "Các cậu là một đôi phải không?"
Tống Phất Chi gật đầu.
Bác gái với chất giọng địa phương, vui vẻ thân thiện hỏi bọn họ: "Các cậu đã làm kiểm tra bệnh lây qua đường tình d*c chưa?"
Tống Phất Chi ngẩn người, sau đó cảm thấy chuyện này không có gì phải xấu hổ, vì thế thẳng thắn lắc đầu.
Thời Chương bên cạnh nói: "Chưa từng làm kiểm tra."
"Này, vậy các cậu nên tìm hiểu đi."
Bác gái mở một tập tài liệu tuyên truyền, giới thiệu cho họ về phân loại, nguyên nhân, triệu chứng và con đường lây nhiễm của bệnh STD.
*Bệnh STD là các bệnh lây lan qua đường quan hệ tình d*c không an toàn.
Cách nói của bà rất thẳng thắn, đấy tính khoa học, bà nói cho dù thật sự mắc bệnh cũng đừng cảm thấy xấu hổ, nó giống như bị ngộ độc thực phẩm vậy, cần phải đi khám chữa bệnh kịp thời và trải qua điều trị sàng lọc thường xuyên.
"Đặc biệt là đối với những người đồng tính, cần phải chú ý hơn."
Vừa rồi bà đã giải thích cặn kẽ nhiều con đường lây nhiễm, liên quan đến bộ phận cơ thể và hành vi tình d*c.
Tống Phất Chi biết đây là kiến thức khoa học, nếu như chỉ nghe một mình thì y sẽ nghe một cách công khai và thản nhiên, nhưng bây giờ có Thời Chương đứng bên cạnh, Tống Phất Chi hơi khó xử, cảm giác xấu hổ khó diễn tả.
Có lẽ bởi vì khí chất của giáo sư Thời quá đứng đắn, một người thanh đạm như nước, d*c vọng gì đó dường như không dính dáng tới hắn, nói những điều này giống như đang mạo phạm hắn.
Huống chi hai người còn chưa quá thân quen, đứng cùng nhau nghe mấy chuyện này khiến lỗ tai Tống Phất Chi nóng lên.
Không ngờ giáo sư Thời nghiêm túc gật đầu: "Ừm, sẽ chú ý."
Tống Phất Chi chậm rãi đánh một dấu chấm hỏi trong lòng, anh chú ý, chú ý với ai? Nói như thật ấy.
Bác gái cúi xuống lấy thứ gì đó từ trong thùng đựng đồ, tiện thể trò chuyện với họ: "Hai người yêu nhau bao lâu rồi?"
Cả hai im lặng.
Cảm giác bức rứt lại dâng lên, Tống Phất Chi thấy như mọc gai trên lưng.
Không có cách nào để trả lời câu hỏi này, bởi vì họ không những chưa yêu mà thậm chí còn quen biết chưa lâu.
Dù sắp kết hôn nhưng họ thực sự chưa yêu nhau.
Không khí như ngưng lại, bác gái cảm thấy kỳ quái, thuận miệng hỏi một câu: "Hai cậu không phải người yêu sao?"
Tống Phất Chi không mở miệng, Thời Chương nhìn Tống Phất Chi trước, hơi do dự trả lời: "Ừm... không tính lắm."
Bác gái nhíu mày, hỏi rất nhanh: "Bạn tình?"
"Không phải."
Lần này Tống Phất Chi đáp rất nhanh.
"Tìm bạn tình không phạm pháp, cũng không cần che giấu, nhưng từ góc độ sức khỏe thực sự không được khuyến khích. Nếu cùng lúc có nhiều bạn tình, vậy phải chú ý an toàn gấp đôi". Bác gái nghiêm mặt nói.
Bà hiển nhiên cảm thấy Tống Phất Chi chối là vì quá xấu hổ, bà đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân tương tự, sau khi quan hệ họ phát bệnh và đến gặp bà xin tư vấn, nhưng lại ấp a ấp úng về mối quan hệ bạn tình.
Hai người đàn ông thành thục này tuy đi dạo cùng nhau, nhưng thái độ và động tác không thân mật như người yêu.
Bác gái từ trong thùng đựng đồ lấy ra một hộp bao cao su đưa cho bọn họ: "Đây là quà tuyên truyền, bao cao su có thể giảm thiểu nguy cơ lây nhiễm, lúc vui vẻ càng phải chú ý an toàn, nếu không hại người hại mình."
Đệt.
Tống Phất Chi nhìn cái hộp trong tay, máu dồn l3n đỉnh đầu.
Cần phải giái thích gấp, nếu không sẽ rửa không sạch vết oan này.
"Dì à, dì hiểu lầm rồi."
Giọng nói ôn hòa của Thời Chương vang lên.
Hắn nói: "Chúng cháu không phải quan hệ bạn tình ngắn hạn, chúng cháu sắp kết hôn rồi."
Bác gái sửng sốt, vài giây sau, vẻ nghiêm túc trên mặt được thay thế bằng nụ cười.
"Này, các cậu phải nói sớm chứ! Hại dì nói lan man như vầy." Bác gái cười vui vẻ, oán trách nói. "Dì vừa mới nói cái gì bạn tình...... Các cậu đừng để ý ha."
Thời Chương mỉm cười lắc đầu: "Không sao."
Bác gái chậc một tiếng: "Sắp kết hôn rồi, đó chính là chồng chưa cưới nhỉ!"
Ba chữ "chồng chưa cưới" khiến lòng Tống Phất Chi nóng lên, một từ vừa trang trọng vừa lãng mạn.
Chính y thậm chí không ý thức được, y là chồng chưa cưới của Thời Chương, Thời Chương cũng là của chồng chưa cưới của y.
Bởi vì họ không cầu hôn, không đính hôn, cũng không tổ chức lễ cưới gì, chỉ cùng nhau mua một chiếc nhẫn, sau khi mua thì chuyện trôi qua, Tống Phất Chi không có cảm giác bọn họ thực sự sắp kết hôn.
Vị giáo sư mới quen biết hơn một tháng này là chồng chưa cưới của y, Tống Phất Chi âm thầm củng cố nhận thức này.
Tống Phất Chi nhìn Thời Chương, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình.
Sau hai giây nhìn nhau, họ cùng nhau quay mặt đi.
"Hai cậu sắp kết hôn rồi, vậy đã khám tiền hôn nhân chưa?" Bác gái hỏi.
Khám tiền hôn nhân là kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn, sàng lọc các bệnh lý nặng, bệnh di truyền và bệnh lây nhiễm qua đường tình d*c, mục đích đảm bảo sức khỏe của hai người sau khi kết hôn.
Tống Phất Chi thực sự chưa nghĩ đến điều này, y lắc đầu: "Còn chưa khám."
Bác gái lại bận tâm thay: "Ôi, vậy thì phải đi khám đi chứ! Vì sức khỏe hai bên mà suy nghĩ, đúng không?"
"Bệnh viện lớn đều khám cả đấy." Bác gái rút một tờ rơi đưa cho bọn họ. "Đây là hướng dẫn kiểm tra tiền hôn nhân, địa chỉ và việc cần chú ý của các bệnh viện lớn đều có, cầm lấy mà đọc đi."
Thời Chương đưa tay nhận lấy, trên bìa vẽ hai người, ở giữa là một trái tim lớn màu hồng nhạt.
Hai người cảm ơn chuẩn bị rời đi, bác gái hô một tiếng "Chờ một chút" rồi đẩy bao cao su về phía trước, lanh lẹ nói: "Hộp này các cậu cũng cầm đi, sớm muộn gì chẳng dùng."
Bác gái thành thật đến mức Tống Phất Chi thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Khi nào thì dùng? Dùng ở đâu? Ai dùng nó?
Sản phẩm này vẫn còn quá sớm cho mối quan hệ hiện tại của y và Thời Chương.
Tuy nói trong lòng xấu hổ nhưng Tống Phất Chi đã hơn 30, không đến mức nhìn thấy bao cao su sẽ xấu hổ đỏ mặt.
Vì thế y mặt không đổi sắc cầm lấy hộp, ung dung cười cười: "Dì chu đáo quá."
Tống Phất Chi rất tự nhiên nhét cái hộp nhỏ vào túi áo, Thời Chương nhìn một loạt động tác này của y, vẻ mặt không có gì đặc biệt, chỉ lễ phép cảm ơn dì rồi chào tạm biệt.
Hai người im lặng đi một lúc, dừng lại trước đèn đỏ, Thời Chương lắc lắc tờ rơi trong tay, hỏi: "Thầy Tống, em dự định làm không?"
Tống Phất Chi nhướng mày, cảm thấy câu này của giáo sư Thời có ý nghĩa khác.
Dù sao cũng đã trưởng thành, Tống Phất Chi thản nhiên nói: "Còn phải xem sau này..."
—— Còn tùy sau này chúng ta có làm hay không, nếu sau này có làm thì bây giờ khám tiền hôn nhân càng cần thiết hơn.
Làm này dĩ nhiên khác làm kia, làm bây giờ là làm kiểm tra tiền hôn nhân, phía sau chữ làm trong tương lai, phải thêm một chữ "Tình".
Tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt dịu dàng lại chính trực sau gọng kính của giáo sư Thời, Tống Phất Chi đột nhiên không thể nói được, lời nói bị nghẹn ở giữa.
.... Sao có cảm giác là đang xúc phạm giáo sư trường danh giá nhỉ.
"Sau này cái gì?" Thời Chương truy hỏi.
"Không có gì." Tống Phất Chi thuận miệng che đậy, hỏi ngược lại: "Giáo sư Thời cảm thấy có cần làm kiểm tra trước hôn nhân không?"
Chuyện này dường như đã xảy ra mấy lần giữa bọn họ, hỏi ý kiến ​​đối phương, không ai tự quyết định, rất khiêm tốn và lễ độ.
"Anh cảm thấy nên làm." Thời Chương nói. "Kiểm tra sức khỏe tổng quát cũng không có hại gì."
"Ừ." Tống Phất Chi gật đầu. "Đồng ý."
Hai người đi dạo xung quanh, đi chợ mua một ít rau quả giúp cô Vương, lúc trở về Tống Phất Chi đột nhiên "À" một tiếng.
"Tôi nhớ bên cạnh có một công viên lớn mới xây, tôi còn chưa đến đó, có muốn tiện đường ghé qua không?"
Thời Chương đáp: "Đương nhiên muốn."
Tống Phất Chi bây giờ còn chưa biết, không lâu sau y sẽ hối hận đề nghị này của mình.
Công viên mới xây rất đẹp, diện tích rộng, nằm bên hồ nước, xung quanh rợp bóng liễu.
Hai người dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây đi về phía trước, không nắm tay cũng không nói chuyện nhưng bầu không khí rất thoải mái.
Phía trước xa xa có một khoảng đất trống lớn, nhiều người vây quanh thành một vòng lớn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thán phục, giống như đang xem biểu diễn gì đó.
Đi đến gần hơn, Thời Chương nói: "Bên đó có người đang trượt ván."
Tống Phất Chi trả lời không cần suy nghĩ: "Ngầu."
"Em thích trượt ván à?" Thời Chương hỏi.
"Không phải." Tống Phất Chi cười cười: "Chỉ là cảm thấy người biết trượt ván rất ngầu, muốn trượt giỏi rất khó, cần cả kỹ năng và lòng dũng cảm."
Thời Chương ung dung nói: "Vậy đi xem thử."
Đúng lúc đám đôn vây xem ồ lên reo hò, thanh niên trượt ván từ trên dốc lao xuống nhanh như chớp, giữa chừng bay lên không trung, chiếc ván trượt xoay một vòng 360 độ, sau đó người đứng vững trên ván.
Nụ cười của cậu thanh niên rất phô trương, động tác trượt rất duyên dáng, dây chuyền kim loại trên cổ phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Nhưng mà, con mẹ nó, người này không phải ai khác, lại là Kiều Húc Dương.
Tống Phất Chi đứng im, bình tĩnh nói: "Không muốn xem nữa, chúng ta đi thôi."
Vừa dứt lời, Kiều Hú Dương nhìn sang, thấy Tống Phất Chi thì ánh mắt sáng lên.
Nhưng nhìn thấy Thời Chương đứng bên cạnh Tống Phất Chi ánh mắt trở nên sắc bén hơn một chút, sau đó cậu ta uốn người, đạp lên ván trượt vọt tới thể hiện kỹ năng của mình.
Rắc một tiếng, vừa vặn dừng trước mặt Tống Phất Chi, chặn đường đi của y.
Phải nói rằng nụ cười của Kiều Húc Dương thật sự rất đẹp trai, chói mắt không pha tạp chút nào.
Cậu ta chỉ hào phóng cười, nhìn Tống Phất Chi nói: "Anh, làm sao anh biết em tập trượt ván ở đây? Em định tập xong sẽ show cho anh xem."
Tống Phất Chi muốn đi nhưng bên cạnh còn có giáo sư Thời, rời đi mà không nói một lời thì không hay lắm, có vẻ như y đang trốn tránh, không thành thật.
Kiều Húc Dương lại như đùa, nói theo một câu: "Anh, gần đây em không tìm anh, anh vẫn còn nhớ thương em có phải không?"
Tống Phất Chi muốn mắng "nhớ cái cục cớt" ngay tại chỗ, nhưng lại nhịn xuống, lạnh giọng quát: "Kiều Húc Dương."
Kiều Hú Dương ngoan ngoãn, ánh mắt lại nhìn Thời Chương khiêu khích.
Đại ca, anh nhìn xem, anh Phất Chi gọi tên tôi, y còn đến xem tôi trượt ván.
Thời Chương vẫn không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ tiến tới gần Tống Phất Chi một bước.
Thật ra Tống Phất Chi muốn giải quyết chuyện này rất đơn giản, y có thể trực tiếp nắm chặt tay Thời Chương, đưa nhẫn đến trước mặt Kiều Húc Dương, nói với cậu ta: cậu nhìn cho rõ, tôi và anh ấy sắp kết hôn, cậu thật sự hết hy vọng rồi.
Nhưng vấn đề là không ai trong bọn họ đeo nhẫn, bàn tay họ chỉ nắm trong vòng vài giây.
Tống Phất Chi không thể lợi dụng Thời Chương để đối phó với những kẻ theo đuổi nhiệt tình, hắn không phải là lá chắn của y.
"Tôi đã có người mình thích rồi, cậu đừng làm phiền tôi nữa" Tống Phất Chi cũng không nói ra được lời này, bởi vì y và Thời Chương đều rõ ràng giữa bọn họ chưa tới chữ "thích".
Nói lý do này thì chính mình cũng chột dạ.
Đã không thể nắm tay khoe nhẫn vậy thì hãy nói thật, Tống Phất Chi định trực tiếp giới thiệu, đây là đối tượng xem mắt trước đây của tôi, còn đây là chồng chưa cưới hiện tại của tôi.
Người nên rời đi cần phải rời đi, đừng nhìn chằm chằm không buông nữa.
Kiều Húc Dương nhìn trạng thái của hai người trước mặt và nhận ra điều gì đó.
Hai người này không hề thân thuộc chút nào.
Nụ cười của cậu ta tươi hơn và giọng nói trở nên tự tin hơn: "Anh Phất Chi, hôm nay trùng hợp như vậy, buổi tối gặp nhau ở chỗ cũ đi?"
Hoàn toàn không có cái gọi là "chỗ cũ", Tống Phất Chi cau mày, gân xanh trên cổ nổi lên.
Đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gáy y, cảm giác ấm áp.
"Em có muốn nói chuyện riêng với bạn bè không?"
Thời Chương hơi cúi đầu, âm thanh và nhiệt độ phả vào bên tai Tống Phất Chi.
Tống Phất Chi quay đầu nhìn hắn, vẻ lạnh lùng trên mặt còn chưa phai nhạt, mang theo chút rối rắm, giải thích: "Cậu ta là..."
"Anh qua bên kia đi dạo trước." Thời Chương nhẹ nhàng ngắt lời y: "Lát nữa tới tìm anh."
"Giáo sư Thời." Tống Phất Chi nhẹ giọng gọi hắn lại: "Khi trở về tôi sẽ nói chuyện với anh."
Thời Chương nhẹ nhàng nhéo cổ Tống Phất Chi, sau đó tăng chút lực ấn một cái mới buông tay ra, xoay người rời đi.