Ai Nói Tôi Phải Làm Pháo Hôi

Chương 3: Bắt đầu thử vai




Tuy rằng Gian Nguyên có chút không cam lòng, đời trước cô là thiên chi kiêu nữ, xuất thân chuyên ngành âm nhạc, đầu tiên là ra mắt với tư cách là ca sĩ trong nước, hát hay, biểu diễn tốt.

Trước khi đến đây thì cô ấy đã là diễn viên cực kỳ ưu tú rồi.

Bây giờ lại phải đi cẩn thận đi thử giọng, hơn nữa còn là một vai quần chúng!

Gian Nguyên cảm thấy cha mẹ đã khuất của mình nghe được tin này sẽ đội mồ sống dậy, chỉ vào đầu cô mà mắng — Tại sao con càng ngày càng sống giật lùi thế này?

Được rồi, người ta xuyên qua, tiền tài, mỹ nam, thân phận, thứ gì cũng có, còn cô thì trở về trước giải phóng.

"Lina, Brownie tiên sinh rất nghiêm khắc, chủ yếu là đặc điểm huyết thống phương Đông trên người cô quá rõ ràng. Thẩm mỹ cũng tương đối phù hợp với thẩm mĩ của người Âu Mỹ."

Tina là người Mỹ gốc Latinh, nhiệt tình và hào phóng, cô nàng rất tốt với Lina, cho nên ở bên cạnh lải nhải khuyên bảo một cách tận tình.

"Nhớ kỹ, cơ hội này thật sự rất khó được, sau khi thành công thì lý lịch của cô cũng sẽ đẹp thêm một chút."

Gian - ảnh hậu tương lai - Nguyên gật đầu lia lịa. . truyen bac chien

"Tina, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng."

Cô đã dành một ngày một đêm để đọc hết đống tài liệu mà Tina gửi tới.

Phương châm trong gia đình của Giang Nguyên là: Cho dù thất bại thì cũng phải nỗ lực hết sức mình, để khi rời đi không có gì phải tiếc nuối!

Có rất nhiều người đến tham gia buổi thử vai, nhưng đối với vai diễn mà Giang Nguyên thử kính, ngoại trừ một diễn viên có gốc Phương Đông giống như cô thì cơ bản không còn đối thủ nào khác nữa.

"Xin chào, cô cũng đến thử vai phải không?"

Đây là một cô gái rất hào phóng, dựa vào khuôn mặt và ánh mắt của đối phương, Giang Nguyên lập tức nhận ra cô ấy là người gốc Hàn.

Dòng máu của một dân tộc thật sự rất mạnh mẽ, nếu người mẹ sinh ra cô không phải mang hai dòng máu Trung Mỹ thì Giang Nguyên cảm thấy mình sẽ trông giống người Nhật Bản hơn.

May mắn là quan hệ Trung Nhật ở thế giới này vô cùng hài hòa.

Nếu không một cô gái sống hai mươi chín năm là người Trung Quốc như cô thật sự không thể tiếp thu được mình có một cái tên hoàn toàn là tiếng Nhật.

(*) Gian Nguyên là phiên âm tên Sugawara trong tiếng Nhật.

"Đúng vậy."

Cô gái kia chắc hẳn là một diễn viên, cô ấy thấp hơn Giang Nguyên khoảng bảy hoặc tám centimet, chiều cao hiện tại của Giang Nguyên đã là một mét bảy, tỉ lệ này được coi là hoàn hảo trong giới người mẫu châu Á.

Cô cảm thấy, điều này tuyệt tối không phải là di truyền từ người cha Nhật Bản.

Trong ấn tượng của cô, ông ấy chỉ cao bằng vợ của mình thôi.

"Tôi là Gian Nguyên Lina, còn cô là?"

"Kim Trí Hi (Kim Ji Hee)."

Chà, đây quả là cái tên Hàn Quốc điển hình.

Kim Trí Hi dường như cực kì thích thú với người thử vai giống mình.

"Dáng người của cô thật là tốt, tôi vẫn luôn cảm thấy mình quá lùn, khi đứng gần mấy người diễn viên Âu Mỹ ấy, cảm giác như tôi vẫn là đứa con nít vậy."

Nhưng khi được các tiền bối giới thiệu tham gia buổi casting cho bộ phim này thì cô cũng đã rất vui vẻ rồi.

Một diễn viên tân binh, tuy có chút tự ti nhưng vẫn tràn đầy lạc quan.

Gian Nguyên âm thầm ước lượng trong khi mỉm cười và trò chuyện với Kim Trí Hi.

Tiểu thuyết là tiểu thuyết, đối với cô thì ở đây là một thế giới chân thật, vì vậy tất cả nhân mạch phải được thiết lập lại một lần nữa.

"Hai bạn, mời cả hai đến thử kính."

Bởi vì chỉ có hai người được đề cử cho vai diễn này, cho nên đạo diễn quyết định thử vai cùng một lúc.

"Một người một phòng thay đồ, hẳn là các bạn đã rõ ràng về vị trí của nhân vật rồi. Khi nào hóa trang xong thì tới đây thử kính."

Các nhân viên đưa họ đến phòng thay đồ.

"Mỗi phòng thay đồ đều có cửa sau. Để công bằng, sau khi các bạn hóa trang xong thì trực tiếp đi thử kính. Nhân tiện, ai là người đầu tiên trong hai bạn? "

Trong buổi thử kính, người đầu tiên là người có lợi thế.

Kim Trí Hi nhìn Gian Nguyên hết lần này đến lần khác, Gian Nguyên cảm thấy không sao cả.

"Tôi sao cũng được, Kim, cô thử trước đi."