Mãi cho đến khi anh ấn cô ngồi vào ghế phụ, gương mặt Hạ Tử Nhược vẫn chưa hết kinh ngạc: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Hoắc Quý Ân khởi động xe, dùng đuôi mắt liếc nhìn cô: “ Em không phải bị mất túi, người cũng ngốc đi đấy chứ? Chúng ta đương nhiên là đến đồn cảnh sát để báo mất đồ rồi”.
Báo mất đồ… Khụ khụ, sao cô lại không nghĩ tới nhỉ.
Ở trong xe, Hoắc Quý Ân vẫn duy trì thói quen trầm mặc.
Anh không thể không nghĩ đến những việc mình đã làm, sau đó, chính bản thân anh cũng thấy ngạc nhiên.
Vừa rồi ở trên máy bay, anh có cảm giác không thể ngăn nổi cơn giận. Anh còn nghĩ thầm, chỉ cần đến nơi, sẽ mắng mỏ không thương tiếc người con gái không để anh bớt lo lắng kia một phen. Tập đoàn từ trên xuống dưới đều tập trung chuẩn bị khai trương chi nhánh mới của S, còn cô thì chống đối, ném cho anh một cái tin lớn như vậy rồi một mình từ chức chạy đi du lịch.
Cũng không ngờ, trong nháy mắt lại nhặt được cô ở ven đường, toàn bộ nỗi tức giận của anh lập tức tan biến.
Ánh mắt của cô vẫn sắc lạnh, nhưng lại có sức bùng cháy mãnh liệt, tựa như con người của cô, khả năng tự vệ cao, ý chí sắt đá, người bình thường không cách nào khiến cô yếu đi. Nhưng vừa rồi, ánh mắt của cô không còn lạnh lẽo, không còn mãnh liệt, mà chỉ ánh lên một tia sợ hãi. Phải thừa nhận, ánh mắt ôn nhu như thế, khiến Hoắc Quý Ân có chút dễ chịu.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, mọi bực tức của anh coi như chưa từng xuất hiện.
Hạ Tử Nhược đương nhiên không biết tâm tư của đại ma đầu. Thấy anh không nói câu gì, cô liền hai tay ôm vai, nghiêng đầu, dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảm giác sợ hãi dần dần tan biến nhưng tâm tình cô trái lại ngày càng trở nên phức tạp.
Thế giới này rốt cuộc là lớn, hay là nhỏ?
Cô vì tránh né người đàn ông kia, tránh né người đàn ông luôn gây ra cho cô mọi nỗi bất an, nên mới trốn đến một nơi xa như vậy. Nhưng ai ngờ, ở một thành phố xa lạ, vào một buổi tối cô đang vô cùng chật vật –
Bọn họ vẫn gặp lại nhau.
Không sớm không muộn, vừa kịp lúc.
Trái tim đột nhiên run lên, Hạ Tử Nhược vô thức quay đầu, nhìn sâu vào đôi mắt của Hoắc Quý Ân.
Ánh mắt của anh rơi trên tấm kính chắn gió. Đôi mắt hẹp dài, gương mặt sáng sủa, pha chút lười nhác. Khớp xương rõ ràng nắm nhẹ tay lái, mặc dù không quen lái xe bên phải, nhưng anh có vẻ rất thành thạo. Tựa như cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì, người đàn ông này chỉ cần giơ tay nhấc chân khiến mọi chuyện đều có thể giải quyết ổn thỏa.
Chính là người đàn ông mà trước kia Hạ Tử Nhược từng đề phòng, giờ đây lại trở thành người mang đến cho cô cảm giác an toàn nhất.
Trên xe có hệ thống định vị, nên chỉ cẩn đi qua hai con phố, bọn họ đã đến được đồn cảnh sát gần đó. Quy trình khai báo ở đây khá giống trong nước, trực ca là một viên cảnh sát trẻ trông dễ nhìn. Anh ta đưa cho Hạ Tử Nhược bản tường trình, sau đó bảo cô ký tên rồi lưu lại số điện thoại.
Hạ Tử Nhược mất điện thoại, đành sử dụng số của Hoắc Quý Ân,
Xong xuôi mọi chuyện, viên cảnh sát trẻ khách khí nói: “Nếu có người mang balo của Hạ tiểu thư tới, chúng tôi sẽ lập tức báo cho cô ngay.”
“Xác suất tìm được đồ có lớn không?” Hạ Tử Nhược vội vàng hỏi.
Anh cảnh sát gãi gãi đầu, trả lời thành thật: “Còn phải xem vận khí của cô.”
Cô đành bĩu môi, nhìn sang Hoắc Quý Ân với vẻ trêu chọc, từ “ vận khí” này, mau tránh xa cô ra.
Đồn cảnh sát là một tòa nhà màu vàng nhạt được xây theo kiến trúc của Bồ Đào Nha. Trước cửa là những bậc thềm lát đá hoa cương, trụ đèn tinh xảo ở hai bên kết hợp với vườn hoa nhỏ. Đèn đường thanh nhã chiếu xuống, khác hẳn phong cách trong nước.
Hạ Tử Nhược nằm mơ cũng không ngờ mình còn có thể đến đồn cảnh sát để du ngoạn, thực sự còn khiến bản thân không mấy vui vẻ. Cô không lo đánh rơi mất tiền, quan trọng nhất chính là hộ chiếu. Mới vừa rồi anh cảnh sát đã giải thích hết sức rõ ràng, nếu như không tìm thấy balo, cô phải bổ sung thêm chứng nhận để có thể xuất cảnh, không chừng còn ở Ma Cao không biết mấy ngày nữa.
Còn Hoắc Quý Ân vẫn bình chân nhu vại, đôi chân thon dài, thoáng chốc đã đến bên cửa xe, vươn tay giúp Hạ Tử Nhược ngồi lên ghế phụ: “Lên xe đi!”
Hạ Tử Nhược ngồi vào trong xe, xoa xoa mi tâm: “Đêm nay thật lòng cám ơn anh, phiền anh đưa tôi về khách sạn.”
Hoắc Quý Ân khẽ gật đầu, đạp chân ga, xe mau chóng rời đi.
Đã khá trễ, nhìn gương mặt mỏi mệt của Hạ Tử Nhược, anh liền nói: “Mệt thì ngủ một lát đi.”
“À… vâng!”
Chạy đi chạy lại một hồi, cô khá mệt mỏi, hai mí mắt giờ như đang đánh nhau, không kìm được cô dựa lưng vào thành ghế, thiếp đi.
Trong lúc cô mơ mơ màng màng, chiếc xe vẫn lao vun vút trên đường, một lúc lâu không thấy dừng lại. Giống một con đường không có điểm cuối, cho đến bây giờ chỉ có một mình cô đơn độc tiến bước, dù mệt mỏi hay gian khổ vẫn cắn răng bước lên. Nhưng trên đoạn đường đó, có bạn đồng hành, có người che gió che mưa, rốt cuộc cô cũng có thể bình tâm trở lại.
Khi Hạ Tử Nhược tỉnh dậy, vừa lúc xe đã đậu trước cửa khách sạn.
Toàn thân cô nghiêng hẳn sang ghế lái, trên người khoác chiếc áo vest nam, mang theo mùi hương mát lạnh dễ chịu. Dụi dụi mắt, Hạ Tử Nhược nghiêng đầu liếc nhìn Hoắc Quý Ân chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, người cô bỗng chốc cứng đờ.
Cô vội vàng ngồi thẳng dậy, đem áo vest trả lại cho anh: “Đến rồi sao, tôi thật vô ý, ngủ quên mất.”
Không ngờ, vừa bước chân ra khỏi xe, Hạ Tử Nhược đứng khựng lại.
“Hoắc Quý Ân, anh có đi nhầm không vậy?”. Trước mắt là một khách sạn xa hoa, không phải khách sạn ba sao cô đang ở.
Hoắc Quý Ân tắt máy, xuống xe, đi đến bên cạnh cô. Anh liếc mắt nhìn Hạ Tử Nhược, trong mắt như ẩn chứa ý cười nhàn nhạt:
“Không sai, tôi ở đây!”
Tâm trí Hạ Tử Nhược nhất thời chưa quay trở về: “Tôi thì sao?”
“Đêm nay em có thể ở cùng tôi, tôi không để ý đâu”. Anh nói
Sao câu nói này lại khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên, Hạ Tử Nhược đầu óc trống rỗng chừng hai giây, cô lập tức lắc đầu như đánh trống: “Không cần phiền anh, tôi có chỗ ở mà. Đồn cảnh sát đã viết giấy chứng nhận, đưa nó ra chắc chắn người bên khách sạn sẽ cho tôi vào phòng.”
“Sau đó thì sao?” Anh nhướng mi
Đúng vậy, sau đó thì sao, cô bây giờ nghèo rớt mùng tơi, khác gì ăn mày đâu.
Hoắc Quý Ân nheo mắt, bộ dạng ung dung nhìn vào gương mặt thanh tú pha chút khẩn trương của Hạ Tử Nhược, giống như đang đợi quyết định của cô. Người phụ nữ này còn khó đối phó hơn tưởng tượng của anh nhiều, rõ ràng đang lâm vào cảnh khốn đốn, vậy mà vẫn không chịu “quy phục” anh.
Anh cứ như vậy không chịu nhận muốn giữ cô lại sao?
Đầu óc nhanh chóng toan tính, Hạ Tử Nhược quyết định nói: “Anh có thể …”. Hơi dừng một chút, , cô bối rối xoa tay: “Anh có thể cho tôi mượn ít tiền không?”
Thật không ngờ cô lại nói ra câu này, Hoắc Quý Ân sắc mặt không đổi, con ngươi thoáng lóe lên một tia thất vọng: “Không thể!”, không chút lưu tình từ chối Hạ Tử Nhược. Sau đó, anh để mặc Hạ Tử Nhược ở trước cửa khách sạn, tự mình đi vào đại sảnh.
Cô giật mình, người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn cô sao?
Không ngờ, Hoắc Quý Ân dừng lại giữa đường, quay đầu hờ hững ném một câu: “Hạ Tử Nhược, một là em đi theo tôi, hai là cứ đứng ngây ngốc ở đó đi.”
“…”
Khách sạn tư nhân Venice.
Trong căn phòng xa hoa của khách sạn, trên chiếc bàn ăn hình tròn màu nâu đậm là một bát cà ri nóng hổi. Cho đến khi ăn như hổ đói hết hơn nửa bát cà ri, cô vẫn có cảm giác không thực tế :
Sao cô và Hoắc Quý Ân lại có thể chung sống hòa bình trong cùng một căn phòng như thế được?
Giữa lúc cô đang cảm thấy vô cùng khó tin, thì Hoắc Quý Ân từ trong phòng ngủ đi tới, anh đã ăn xong cơm tối, nên gọi một nhân viên đến phục vụ cho Hạ Tử Nhược.
“ Cơm nước xong rồi, em đi tắm đi. Trong phòng tắm có quần áo để thay đấy”. Anh lãnh đạm nói.
Một nửa khuôn mặt của Hạ Tử Nhược vẫn vùi trong bát, chỉ để lộ ra hai con mắt, miệng nhai cà ri, nhồm nhoàm nói không rõ: “ Vâng, cảm ơn anh”.
Hoắc Quý Ân liếc nhìn cô một cái, kéo kéo khóe môi: “ Ăn từ từ thôi, không ai tranh của em đâu”.
Thành thật mà nói, Hoắc Quý Ân chưa từng nhìn thấy Hạ Tử Nhược dịu dàng như vậy bao giờ. Bình thường, cô giống như một mỹ nhân lạnh lùng, con người tuy xinh xắn trang nhã nhưng bản chất lại là một người vô cùng bướng bỉnh, toàn thân luôn có cảm giác sẵn sàng chiến đấu. Nhưng cô của bây giờ, nhìn thế nào đi chăng nữa, cũng khiến anh cảm thấy hết sức ngây thơ và đáng yêu.
Nghe anh nói vậy, bàn tay Hạ Tử Nhược đang cầm chiếc bát Đại Hải bỗng cứng đờ. Cả buổi tối chỉ ăn một tí cà ri như thế này, cô thật sự vẫn còn đói đấy.
Mà thôi, trong giai đoạn đặc biệt, hình tượng hay gì gì đó, không đáng để nhắc đến.
Hoắc Quý Ân cầm quyển sách, ngồi trên sô pha cách bàn ăn mấy bước, đôi chân dài vắt chéo, vừa lười biếng vừa phong cách: “ Nếu thích ăn cà ri, tôi biết ở Macao có một nhà hàng Bồ Đào Nha khá ngon, ngày mai sẽ dẫn em đi ăn thử”.
Còn có ngày mai ư? Hạ Tử Nhược ngẩn người, vẻ mặt nghi hoặc buông bát, quay đầu nhìn về phía anh: “ Không phải anh đến để tìm người à?”. Hơn nữa, cô nhớ Hoắc Quý Ân nói đã tìm được người.
Anh không thay đổi tư thế, dùng giọng điệu hờ hững để trả lời: “ Ừ, chuyện của người đó vẫn chưa xử lý xong nên tôi tạm thời ở lại”.
“ Vâng”. Hạ Tử Nhược không nghĩ ngợi nhiều, dùng khăn tay lau khóe miệng: “ Vậy anh định đợi ở đây bao lâu?”.
“ Tôi chưa biết”. Anh thản nhiên nói.
Ánh mắt Hoắc Quý Ân vẫn dừng trên quyển sách, dường như bình tĩnh, không chút gợn sóng. Nhưng cho đến khi tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền đến, trang sách trong tay anh không hề giở qua.
Cửa phòng tắm là cửa gỗ đôi màu trắng khắc hoa văn. Trong phòng tắm không chỉ có mỗi vòi sen mà còn có một bồn mát xa lớn, kết hợp với chiếc tivi LCD không thấm nước. Tất cả nội thất đều khảm “ vàng”, cộng thêm thiết kế mang phong cách cung điện châu Âu, toàn bộ đều mang dáng vẻ xa hoa thanh lịch. Diện tích thậm chí còn lớn hơn phòng khách sạn mà Hạ Tử Nhược ở trước kia.
Cô không dùng bồn tắm lớn mà dùng vòi sen để tắm. Sau khi xong xuôi, cô cầm lấy bộ quần áo sạch mà Hoắc Quý Ân đã chuẩn bị – đó là một chiếc sơ mi nam màu trắng.
Quả thật nếu không vì không còn quần áo khác để mặc, Hạ Tử Nhược chắc chắn sẽ không mặc đồ của người đàn ông kia lên người. Cô không thể không một lần nữa dùng cụm từ “ giai đoạn đặc biệt” để thuyết phục bản thân. Chiếc áo sơ mi chất liệu hoàn hảo, được cắt may một cách khéo léo. Đáng tiếc, chiếc áo quá mức đẹp đẽ này khoác lên người Hạ Tử Nhược xem như lãng phí. Dù sao cũng là quần áo của Hoắc Quý Ân, mặc trên người cô, xem ra quá rộng.
Cô đứng trước gương soi.
Tay áo quá dài bị cô xắn lên, để lộ cổ tay mảnh khảnh trắng nõn. Vạt áo không dài không ngắn, vừa vặn trùm đến mông. Đôi chân thon dài thẳng tắp cứ như vậy hiện ra, nhìn không bỏ sót.
Hạ Tử Nhược nhíu mày, xoay một vòng rồi vươn tay lấy chiếc áo choàng tắm ở trên giá xuống khoác vào người, sau đó mới bước ra khỏi phòng tắm.
Hoắc Quý Ân ngồi trên sô pha trong phòng khách, cuốn sách trên tay đã được anh đặt xuống, hai mắt nhắm lại, thân hình cao lớn hơi ngả về phía sau, dường như đang chợp mắt. Ánh sáng ấm áp và mềm mại trong phòng khách bao phủ khắp người anh, hoàn toàn khiến người đàn ông toàn thân sắc bén và góc cạnh trở nên nhu hòa hơn một chút.
Không biết có phải anh đang ngủ không, Hạ Tử Nhược hạ giọng nói: “ Tôi tắm xong rồi, anh tắm đi”.
Nghe vậy, Hoắc Quý Ân từ từ mở mắt, ngước mắt nhìn cô, đôi môi mỏng cong lên. Cô gái này bọc người thật kỹ, áo choàng tắm dài tới mắt cá chân, trông giống như xác ướp.
Anh khẽ xoa thái dương, nhìn như có chút mệt mỏi: “ Em giúp tôi xả nước vào bồn đi, tôi muốn ngâm mình”.
Con người này đúng là không thể chấp nhận được, vẻ mặt Hạ Tử Nhược vừa tức giận vừa buồn cười: “ Anh xem tôi là người hầu đấy à?”.
“ Em ăn của tôi, ở của tôi, mặc của tôi, chẳng lẽ em không thể làm được một việc vì tôi?”. Anh nhướng mày hỏi lại.
“ …”. Gặp phải người đàn ông tính toán chi li như vậy, cô chỉ biết vuốt cằm.
Đến phiên Hoắc Quý Ân đi tắm, Hạ Tử Nhược cầm quyển sách trên sô pha lên. Đây là quyển sách nói về quản lý khách sạn, in bằng tiếng Anh, nội dung chuyên ngành khá buồn tẻ. Cô vốn chỉ tiện tay lướt qua, đang định ném sang một bên. Nào ngờ, một tờ giấy ghi chú từ trong quyển sách rơi xuống.
Cúi người nhặt tờ giấy rơi trên thảm, ngón tay Hạ Tử Nhược bỗng chốc cứng lại.
Chỉ là một tờ ghi chú hết sức bình thường, trên đó viết tên của một khách sạn và số phòng.
Hạ Tử Nhược không biết chữ viết của Hoắc Quý Ân, nhưng bất luận có phải là bút tích của Hoắc Quý Ân hay không không quan trọng. Bởi vì tên của khách sạn kia – đúng là nơi cô đang ở tại Macao.
Mà số phòng cũng chính là phòng của cô.
Đầu óc của Hạ Tử Nhược bất giác căng thẳng mãnh liệt.
Không lẽ, người mà Hoắc Quý Ân ngàn dặm xa xôi tìm đến – Hóa ra là cô?