Ai Nói Enigma Và Omega Không Thể Bên Nhau

Chương 10: Hắn đang nhượng bộ




Đúng 5 giờ chiều, chuông báo tan học vang lên. Giáo viên còn đang ôm sách vở chưa rời khỏi lớp thì trước mắt đã có một bóng đen vọt qua như cơn gió, thổi bay bài kiểm tra trên bàn của học sinh ngồi hàng ghế đầu.

Lọt thỏm giữa khuôn viên trường rộng lớn là một bóng người đang vội vàng chạy đi, các học sinh khác thậm chí còn chưa bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy.

Đến gần cổng trường, Phó Sâm mới ngừng chạy, tự cảm thấy hài lòng khi trở thành người đầu tiên bước ra khỏi cổng trường Nhất Trung.

Hắn không tin hôm nay Lâm Tẫn vẫn có tiết thể dục.

Nhưng giây tiếp theo khi vừa cất bước, Phó Sâm liền sững sờ tại chỗ.

Trước cổng trường Nhất Trung có một ngã ba, xe cộ qua lại đông đúc, đến lúc này vẫn chưa có học sinh nào ra ngoài. Nhưng rất chói mắt, Lâm Tẫn đang đứng chờ ở đúng vị trí ngày hôm qua.

Dường như khá bất ngờ khi thấy Phó Sâm ra ngoài nhanh như vậy, Lâm Tẫn đứng chôn chân ngơ ngác. Phó Sâm nắm lấy cơ hội, rảo bước rời đi trước khi người kia kịp phản ứng.

Lâm Tẫn thấy vậy liền không nói hai lời đuổi theo sau rồi đi tới bên cạnh Phó Sâm, quay đầu nhìn sườn mặt hắn, tươi cười thân thiết nói: "Buổi chiều tốt lành, Phó Sâm".

Phó Sâm làm bộ như không nghe thấy.

Đi qua một chỗ dừng đèn xanh đèn đỏ, Phó Sâm quay đầu nhìn Lâm Tẫn với ánh mắt trào phúng, ngữ khí châm chọc nói: "Trường Nhị Trung các cậu có nhiều tiết thể dục thật đấy".

Lâm Tẫn đột nhiên đỏ mặt rồi cụp mắt xuống. Quả thực, những gì cậu đang làm quá mức khoa trương, giống như một tên nhóc sẵn sàng làm mọi thứ vì tình, mặt dày vô sỉ.

Nhưng chuyện từ bỏ là không có khả năng. Rốt cuộc thì dũng khí này của cậu vẫn rất đáng khen, theo đuổi một người đương nhiên phải thể hiện chút thành ý.

Vì vậy, Lâm Tẫn không chút đáng tin, yếu ớt giải thích nói: "Tiết cuối là môn Toán, nhưng vì tớ học Toán rất giỏi nên dù không ở lại cũng không vấn đề gì".

Phó Sâm nhìn thoáng qua Lâm Tẫn rồi nhanh chóng quay đi, sự mỉa mai trong ánh mắt hắn rất mạnh.

Gương mặt Lâm Tẫn càng đỏ lợi hại hơn, ngay cả cổ cũng đỏ bừng. Cậu thầm mắng bản thân vừa phun ra mấy lời rác rưởi gì vậy, có quỷ mới tin, nhảm nhí hết sức.

Im lặng suốt dọc đường về đến cửa nhà, Lâm Tẫn lấy lại sức sống, nở một nụ cười cực kỳ xinh đẹp với Phó Sâm.

"Phó Sâm, ngày mai gặp".

Lúc này, Phó Sâm không thể không thừa nhận Lâm Tẫn rất đẹp. Vẻ bề ngoài thoát tục rạng ngời, cốt cách bên trong cũng không kém phần rực rỡ, giọng nói lại dễ nghe. Phải nói là diện mạo hoàn mỹ, tính cách dễ gần, dáng người xinh xắn, đầu óc thông minh, chẳng có gì để chê.

Quan trọng nhất chính là, hắn đã nói nhiều lời khó nghe như vậy mà cậu vẫn không chịu từ bỏ. Lấy tinh thần này thật muốn tặng cho đối phương cờ thưởng, nhưng mọi chuyện còn kéo dài đến bao giờ đây?

Sáng sớm hôm sau, không ngoài dự liệu, Phó Sâm vừa bước ra cửa liền gặp Lâm Tẫn. Phó Sâm giống như hôm qua mặt không biểu tình, ngó lơ cậu rồi bỏ đi.

Tan học cũng không có gì khác biệt, buổi chiều Lâm Tẫn không có học tiết thứ ba, nhanh chóng chạy đến cổng trường Nhất Trung canh giữ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không trễ nải việc học đấy chứ? Phó Sâm thật sự hoài nghi.

Đến lúc đó học hành sa sút thì có phải muốn trách, muốn bắt hắn chịu trách nhiệm không đây.

Hành động này cứ lặp đi lặp lại trong hai ngày tiếp theo.

Nói thật thì Phó Sâm cũng đã dần thích ứng rồi.

Liên tục bốn ngày ngoan cường như thế, người bình thường chắc đã sớm cảm động, đáng tiếc đối phương lại là Phó Sâm.

"Đoá hoa cao lãnh" khét tiếng của trường Nhất Trung.

Dù là người ngoài cuộc, Nguyễn Khả San cũng không khỏi rơi nước mắt xót xa. Lâm Tẫn quá cố chấp, nếu là người khác chắc hẳn sẽ mau chóng từ bỏ. Nhưng ngoài chuyện mục tiêu theo đuổi khó khăn ra, từ xưa tới nay, những người đi theo đuổi thường gục ngã không phải bởi đối phương buông lời cự tuyệt lạnh lùng, mà chính là vì hành trình truy người ròng rã mệt mỏi.

Trong nhóm chat có rất nhiều người dõi theo cuộc chiến giằng co này, đỏ mắt chờ đợi xem ai thắng ai thua, cho dù đó là Lâm Tẫn khổ tận cam lai thành công hái được bông hoa cao lãnh, hay là Phó Sâm một lần nữa thiết lập kỷ lục.

Báo cáo từ tiền tuyến đang được gửi vào trong nhóm.

Ẩn danh 1: Đã bốn ngày rồi

Ẩn danh 2: Lâm Tẫn uy vũ, thề muốn "diệt" hoa cho bằng được

Ẩn danh 3: Bạn học phía trên nói nhảm cái gì vậy, sửa lại là chinh phục "mỹ nhân" đi

Ẩn danh 4: Thật ra thì họ khá xứng đôi

Ẩn danh 5: Đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy

Ẩn danh 6: Tại sao Phó Sâm phải cố cự tuyệt như vậy, ngay cả Lâm đại giáo hoa mà cũng không ưng mắt à?

Ẩn danh 7: Không thích là không thích, sao cứ phải phân bua nhiều lời. Nếu không cậu cũng thử ở bên người mình không thích xem thế nào

Ẩn danh 8: Nếu là Lâm Tẫn thì không phải không thể

Ẩn danh 9: Cái gì mà như xuân thu đại bạch mộng(*) vậy, có người không thích Lâm Tẫn sao?

(*) Xuân thu đại bạch mộng (春秋大白梦): Là một thành ngữ ý nói điều gì đó phi lý, không thực tế

...

Thoắt cái đã tới thứ Sáu, Thường Ý trơ mắt nhìn Lâm Tẫn ba ngày liên tiếp trốn tiết học buổi chiều, cuối cùng cũng không thể khoanh tay làm ngơ được nữa.

Vào giữa trưa, trong căn-tin trường Nhị Trung, Thường Ý ngồi đối diện với Lâm Tẫn như hổ rình mồi. Nhưng Lâm Tẫn chẳng hề để tâm chút nào, vẫn nhàn nhã ăn cơm.

"Nếu không được thì cậu từ bỏ đi. Tôi biết cậu thành tích tốt, cúp một hai tiết cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng nếu ngày nào cũng trốn học, nhỡ bị nhà trường bắt được thì cậu sẽ bị phê bình đấy". Thường Ý làm biểu tình khoa trương, "Như vậy chết chắc".

Lâm Tẫn nhai xong rau xanh trong miệng rồi nuốt xuống, chậm rãi nói: "Những chuyện này tôi đều biết".

"Biết mà còn làm". Thường Ý đột nhiên mất bình tĩnh.

Lâm Tẫn đặt thìa xuống, lãnh đạm nói: "Phó Sâm không thích tôi, là tôi đơn phương thích cậu ấy. Tôi chỉ có thể cố gắng để khiến cậu ấy cảm động mà thôi".

Thường Ý không mấy lạc quan trước vấn đề này, "Phó Sâm hoàn toàn không biết yêu, tại sao cậu phải cố chấp như vậy chứ".

"Tôi không cầu hồi đáp, được chưa?" Lâm Tẫn bưng bát canh nhỏ lên.

Thường Ý thở dài, "Thôi tùy, miễn cậu vui là được".

Khóe miệng Lâm Tẫn khẽ cong lên, húp lấy một ngụm canh.

Trong quán ăn vặt trên đường Bạch Sam, tại chiếc bàn gần cửa lúc này đang có một nhóm người vừa ăn vừa tán gẫu. Mấy tiểu Omega đi ngang qua đều rón rén trộm ngắm nam sinh lạnh lùng ngồi bên trong.

Diệp Khai, Đoạn Sách, Viên Viên và Phó Sâm đang ngồi chung một bàn.

Viên Viên là Omega nhưng cả ngày toàn đi quậy với nhóm Alpha, bởi vì pheromone của cậu ta rất ít, không khác gì Beta. Tuyến thể của cậu ta bẩm sinh không hoàn thiện, thời kỳ động dục cũng không có gì đặc biệt, chỉ kéo dài một hai ngày liền biến mất, cho dù bước vào thời kỳ động dục cũng rất an toàn. Bình thường Omega trong kỳ phát tình có thể khiến Alpha tiến vào trạng thái động dục bị động, còn với cậu ta, nếu có Alpha nào ngửi được mùi pheromone của mình chắc sẽ cảm tạ trời đất không ngớt.

"Phó ca đúng là được các tiểu Omega hết lòng yêu thích". Đoạn Sách tức giận nhét vào miệng hai thìa cơm rang.

Diệp Khai vô thức hỏi một câu: "Phó Sâm, cậu cảm thấy giáo hoa Nhị Trung kia thế nào?"

Phó Sâm ngẫm nghĩ: "Rất xinh đẹp, chỉ là quá cố chấp, nếu biết buông bỏ thì tốt rồi".

Đoạn Sách nghe vậy liền vội vàng nói: "Phó ca có gì không hài lòng vậy? Omega người ta còn vì cậu mà trốn học kìa".

Phó Sâm mặt không biểu cảm, bình tĩnh nói ra những lời tàn nhẫn nhất, "Tôi không bảo cậu ta trốn học, là cậu ta tự nguyện mà". Hơn nữa cũng không phải là tôi không thuyết phục cậu ấy.

Đoạn Sách kinh ngạc không nói nên lời. Đỉnh, quả nhiên Phó Sâm vẫn rất đỉnh.

Viên Viên vốn đang yên lặng ngồi một bên ăn cơm, thân là Beta nhưng xét về giới tính vẫn là Omega, nghe những lời này thật khó chấp nhận, quá sức thiếu đánh, không hề lọt tai, "Phó ca, cậu là Enigma, với tư cách là phe mạnh, nhượng bộ một chút có sao đâu. Dù sao hai người đều sống ở cùng một tiểu khu, coi như tiện đường chờ nhau chút cũng được mà. Cậu không cần phải trao cơ hội, nhưng cũng đừng làm khó Omega đó quá. Cho dù không thích cũng đừng lộ ra hết trên mặt, từ chối cũng không cần phải nặng lời".

Nói xong, Viên Viên liền đánh giá sắc mặt Phó Sâm, chờ Phó Sâm phản bác lại vài câu. Nhưng không ngờ Phó Sâm lúc này lại mang bộ dáng như bừng tỉnh thông suốt.

Phó Sâm suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cậu nói cũng có lý, tôi sẽ để tâm hơn".

A, lão nhân gia kỳ này không hùng hổ dọa người nữa sao, Viên Viên thầm nghĩ.

Mấy ngày nay sáng chiều đều nhìn thấy một người, trong lòng Phó Sâm cũng đã sớm không còn gợn sóng.

Chỉ là nghĩ tới việc học tập của cậu sẽ bị ảnh hưởng khiến hắn nảy sinh cảm giác hận rèn sắt không thành thép(*).

(*) Ý chỉ thái độ nghiêm khắc với người khác để mong họ được tốt hơn

Cho nên, khi vừa thấy Lâm Tẫn sau giờ học, Phó Sâm đã tiến hành một số kiểu thuyết phục và khuyên răn nhẹ nhàng, không gây khó chịu.

Phó Sâm không thể hiện cảm xúc, ngữ khí bình bình nói: "Cậu cứ như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc học".

Lâm Tẫn chớp chớp mắt, bình thường hai người đi cùng nhau không hề có chút giao lưu gì. Nhưng hôm nay là sao đây, hoang mang quá thể.

Lâm Tẫn nói: "Học lực của tớ thực sự không tệ đâu. Nếu theo học trường Nhất Trung của cậu, tớ nhất định sẽ đứng trong top ba của lớp".

Được rồi được rồi được rồi, tôi biết cậu học rất giỏi.

Phó Sâm lại nói: "Cậu mỗi ngày chờ đợi như vậy không thấy mệt sao?"

Lâm Tẫn cũng đoán được Phó Sâm muốn làm gì, "Tớ nguyện ý, tớ thích".

Cảm giác đấm vô bị bông thật không mấy dễ chịu, Phó Sâm trầm mặc vài giây rồi nói: "Nhưng cậu ảnh hưởng đến tôi, cho nên cậu có thể tránh xa tôi một chút được không?"

Lâm Tẫn cười cười, "Tớ chỉ là đi bên cạnh cậu, không nói chuyện cũng không chủ động mở lời. Hơn nữa cũng chỉ có buổi sáng và buổi chiều tan học, sẽ không gây ảnh hưởng gì đâu".

"Cậu đứng trước mặt làm tôi đau mắt". Phó Sâm thấy phiền, nói hết ra những lời trong đầu.

Lâm Tẫn cũng không cảm thấy có gì đáng giận, "Vậy tớ có thể đi phía sau, sẽ không để cậu phải nhìn thấy".

Phó Sâm cảm thấy bản thân không có cái gì tốt, rốt cuộc từ đâu lại có sức hấp dẫn mạnh tới vậy.

Sau khi thất bại trong việc thỏa hiệp, Phó Sâm đành sử dụng phương án mà hắn không muốn nhất, "Tan học, tôi có thể chờ cậu 20 phút".

"Cậu nói gì cơ?" Lâm Tẫn thanh âm cao vút, không khỏi kinh ngạc. Sau khi ý thức được, Lâm Tẫn hốt hoảng lắp bắp nói: "Cậu, cậu đồng ý chờ tớ à".

Phó Sâm trả lời một cách thờ ơ: "Chỉ chờ 20 phút, hết thời gian tôi lập tức rời đi".

Giống như sợ Phó Sâm bội tín, Lâm Tẫn vội vàng trả lời: "Lời đã nói thì quyết định như vậy nhé".

Phó Sâm ừ một tiếng, không nói gì thêm nữa, Lâm Tẫn cũng nhận ra hắn không có ý định tiếp chuyện.

Sáng thứ Bảy.

Học sinh cấp 3 ai ai cũng phải chịu đựng một nỗi thống khổ, đó là việc thứ Bảy người khác được nghỉ ngơi còn bọn họ lại phải đi học.

Chớp mắt đã đến tháng Chín, Nam Thành có vị trí địa lý đặc biệt, nổi tiếng khô nóng. Mùa thu đang đến gần, nhưng cái gọi là mùa thu chưa hẳn đã mát mẻ. Ở Nam Thành, buổi sáng có thể mặc áo ngắn tay, còn buổi tối nếu không bật điều hóa thì sẽ chết ngốt vì nóng.

Lâm Tẫn đứng trước cổng trường, tâm tình vui vẻ trông rõ. Vừa thấy Phó Sâm đi ra, cậu lập tức đứng dậy, suýt quên mất việc giữ lẽ thường ngày.

Hôm qua, Phó Sâm đã nói đồng ý chờ cậu, đó quả thực là một bước tiến triển nhảy vọt.

Chấp nhận hiện thực, Phó Sâm không muốn thốt ra hai chữ hối hận, cũng không có suy nghĩ đó, chỉ có thể gọi là cam chịu số mệnh. Những gì hắn đã nói ra thì đều là sự thật.

Trường cấp 3 ở Nam Thành có ít tiết học hơn vào chiều thứ Bảy, giờ tan học kết thúc lúc 4:10. Trước đây, Phó Sâm thường rời đi sớm, nhưng hôm nay, hắn lại ngồi bất động trên ghế của mình.

Diệp Khai nghiêng đầu hỏi: "Sao cậu vẫn chưa về?"

Phó Sâm liếc nhìn thời gian trên điện thoại, "Chờ người".

"Ai?" Diệp Khai suy nghĩ một chút, biểu tình vi diệu, "Không phải là Lâm Tẫn đấy chứ?"

Phó Sâm trông có vẻ thờ ơ, chỉ ừ một tiếng.

Diệp Khai mở to hai mắt, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, cậu ấy cuối cùng cũng tóm được cậu rồi sao".

Phó Sâm mặt không đổi sắc: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi".

"Hy vọng là tôi suy nghĩ nhiều đi". Diệp Khai vẫn có chút sợ hãi.

Việc Phó Sâm chủ động nhượng bộ người khác thật khó mà tin nổi.

Khoảng 20 phút sau, Phó Sâm thu dọn đồ đạc, chọn một vài cuốn sách rồi nhét vào ba lô, đứng dậy rời đi.

Một lát sau, Diệp Khai bước ra khỏi cửa lớp, đứng trên hành lang xem xét tình hình. Lớp cậu ta nằm ở tầng 4 nên tầm nhìn càng xa và rõ ràng hơn. Cậu ta thấy bóng dáng cao gầy của Phó Sâm đang bước ra khỏi cổng trường, tiếp đó là một bóng người mặc đồng phục của trường Nhị Trung đang chạy thật nhanh tới bên cạnh Phó Sâm. Omega trắng nõn thon gầy nghiêng đầu nhìn Phó Sâm. Omega nọ dường như đang chủ động cùng Phó Sâm trò chuyện, nhưng thái độ của Phó Sâm lại không mặn không nhạt. Sau đó, cả hai hòa vào đám đông ở ngã ba đường rồi rảo bước đi xa.