Ai Nói Đó Là Yêu

Chương 7: Chương 7




Cô ấy biết khóc.

Hiện giờ trên dưới tòa nhà, không ai không biết Yến Linh chính là kẻ đắc tội đại boss. Dù trước đây đối với cô có bao nhiêu thân thiện, bao nhiêu cảm tình cũng chỉ e là từ nay cũng không thể nhiệt tình như cũ được.

Đó là chưa kể đến những sắc nữ từ lâu mơ tưởng, Hướng Phi coi anh như thần thánh. Nay vị thần thánh trong lòng mình bị môt đứa phàm phu tục tử như cô mắng chửi thì tâm can đau nhói làm sao bỏ qua dễ dàng. Nhất định thay thần tượng báo thù.

Quan trọng chính là kẻ thù bên cạnh vô cùng hung ác ngày ngày áp bức bóc lột cô đến đầu tắt mặt tối. Những chuyện nhỏ nhặt như pha café cho chủ tịch, đến trà nước cho cuộc họp, đánh văn bản, hay đưa tài liệu cho các phòng ban của thư kí hiện thời đều do cô phụ trách.

Lần trả thù này của Hướng Phi quả nhiên thu được rất nhiều thành tựu. Yến Linh hiện tại không có lấy một bạn bè nhưng đâu đâu cũng có kẻ thù. Yến Linh khả ái nay lại hoàn toàn bị ghét bỏ.

Người ta nói dù không có một trăm người bạn thì bạn cũng không nên có một kẻ thù, bởi vì bạn sẽ chết thảm. Chính xác hiện tại Yến Linh đang chết rất thảm.

Ví như khi cô pha café cho kẻ đáng ghét nào đó luôn bị chê bai đủ điều, thế nào cũng không vừa ý.

Khi cô phục vụ nước cho cuộc họp gặp những ánh mắt lạnh nhạt, khiêu khích.

Khi cô đánh máy tài liệu phải chỉnh sửa trên dưới chục lần mới được thông qua.

Khi cô đưa tài liệu cho các phòng ban sẽ thường bị những câu nói châm chọc, cười cợt.

Yến Linh phải chịu biết bao nhiêu nỗi khổ, người tốt thấy cô không giúp, kẻ xấu tìm cách giẩm lên cô. Cô tuy đã từng bị scandal ở trường nhưng cũng không ác liệt như ở đây. Vẫn là nói "thương trường như chiến trường". Một chút oan ức trước kia so với uất ức bây giờ giống như giọt nước so với đại dương.

Giống như hôm nay trong lúc cô đang ôm tài liệu hối hả đi thì va vào một nữ đồng nghiệp. Cô ta liền ánh mắt hung dử nhìn cô như thể ăn tươi nuốt sống, dáng vẽ hung hãn như nữ quỷ. Yến Linh hết hồn liên tục xin lỗi, cô ta liếc cô một cái thật sắc nhấc chân dẩm lên tờ giấy ở gần chân rồi lắc mông bỏ đi.

Yến Linh cầm tập tài liệu về giao cho Hướng Phi. Anh vốn là người ưa sạch sẽ nhìn thấy hợp đồng với khách hàng có vết bẩn chân mày bất chợt nhíu lại. Sau đó buông xuống cười lạnh nhìn cô, cao giọng hỏi: “Hợp đồng tại sao bị bẩn?”

Yến Linh biết việc này nghiêm trọng lại không thể giải thích nói nhỏ: "Xin lỗi, là tôi vô ý”.

Hướng Phi tức giận: "Vô ý, cô có thể nói như thế sao? Cô làm việc có trách nhiệm hay không? Cô có biết đây là hợp đồng tiền tỷ, cô có thể sơ ý sao?”



Yến Linh nhìn thấy thái độ gắt gỏng của anh thì hơi sợ nhưng sau đó nghỉ tới những ngày qua sống kiếp đầy tớ khổ hơn trâu bò cũng nhờ anh ta ban cho, liền cãi lại: "Tuy là tôi sai nhưng cũng không hoàn toàn có lỗi. Tôi là sinh viên thực tập vốn không phải làm những công việc này. Hợp đồng này nếu quan trọng anh đưa tôi làm gì?”

Hướng Phi đang tức giận, cô bé này lại dám cãi lại anh. Đây là lần đầu tiên có nhân viên dám cãi lại anh lúc anh trách mắng, anh từ bất ngờ thành tức giận, thanh âm càng lúc càng lớn: "Cô nói lại một lần nữa xem”.

Yến Linh lúc này giống như đã đến đường cùng, có câu “tức nước vỡ bờ”. Cô tuy rằng đang đứng dưới hiên nhà người ta cũng không thèm cúi đầu, hiên ngang nói: “Tôi nói anh chính là một kẻ ngang ngược, trả thù nhỏ mọn, bá đạo không nói lý lẽ. Anh tưởng ai cũng sợ anh thì tôi phải sợ hay sao? Tôi nói, cô nương đây chính là không sợ đấy. Tôi thực tập đủ rồi, bây giờ tôi nghỉ.”.

Nói xong quay đầu hướng cửa rời đi. Hướng Phi ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên khi thấy thái độ quật cường của cô. Trước đây thấy cô đối xử khéo léo khôn ngoan không ngờ tức giận lại bất chấp như vậy. Lúc này cơn giận đã giảm xuống từ phía sau cô cất giọng uy hiếp:

"Tốt lắm! Ccô dám rời đi thì luận án tốt nghiệp cũng đừng mong được duyệt, bằng tốt nghiệp cũng nằm mơ nhận đi”. Anh chỉ là nói vậy cũng không biết bản thân tại sao thấy cô rời đi lại có chút không muốn.



Yến Linh lúc này tay đã nắm lên vặn cửa, cảm thấy lời anh ta không sai. Thấy mình một lúc xúc động, bồng bột như vậy thì có chút hối hận. Hơi nghĩ nghĩ, dù sao đại cuộc vẫn quan trọng. Trong lòng phút chốc đưa ra quyết định. Hít một hơi dài xoay người đi về phí Hướng Phi tươi cười nói:

"Đúng lắm, tôi còn phải tốt nghiệp, vì vậy cám ơn anh nhắc nhở. Ttôi tất nhiên là tiếp tục ở lại cống hiến sức lực”.

Hướng Phi nhìn thấy tâm tình cô biến hóa nhanh như vậy thì không khỏi chấn động. Cô gái này quả thật tâm cơ không đơn giản. Lạnh nhạt nói: "Tốt lắm”.

Yến Linh xưa nay bản tính thiện lương không có chút tâm cơ như Hướng Phi nghĩ, chỉ là cô vì đại cuộc ép mình nhẫn nhịn. Lại nói: "Chủ tịch còn gì dặn dò?”

Hướng Phi xua tay: "Cô ra ngoài đi”.

Yến Linh cũng không nói gì xoay người rời đi.


Buổi tối về phòng lại không nhịn được viết mail cho Hà Vy, trong thư lời lẽ rất cam chịu, rất khổ sở. Bao nhiêu oan ức nhất thời tuôn chảy thành văn. Viết xong thì trên mặt nước mắt cũng đã ràn rụa.

Xxxxxxxxxxxxxxxxxx

Hoàn cảnh hiện tại của Yến Linh chính là “chịu đấm ăn xôi”. Tuy ngoài mặt luôn phải phục tùng ngoan ngoãn nhưng trong lòng luôn hò hét ba chữ: "Phải báo thù”.



Chẳng mấy chốc Yến Linh đã thực tập hơn hai tháng, còn gần một tháng nữa sẽ hoàn thành. Giai đoạn này cô càng cố gắng làm thật tốt công việc. Trước mắt cách mạng đã sắp thành công.

Dạo này công ty liên tục nhận những đơn hàng lớn. Nên từ ông chủ đến nhân viên đều bận rộn tăng ca liên tục. Cô tuy là thực tập cũng phải tăng ca cùng mọi người. Yến Linh lúc này ngẫm ra một đạo lí: “Nhà tư bản hút máu người”.

Đáng thương cho Yến Linh mỗi ngày vừa phải tăng ca tối về lại viết luận án. Thời gian nghỉ ngơi càng lúc càng ít, e rằng không thể chống nổi.

Quả nhiên, Yến Linh kiên cường cũng đến lúc ngã gục.

Hôm nay khi cô vừa pha café xong đặt lên bàn Hướng Phi. Khi xoay người lại thì cảm thấy đất trời đảo ngược vị trí, bàn ghế trong phòng như mọc chân chạy vòng vòng, giây tiếp theo cô ngã xuống. Đầu như va vào cái gì nghe hơi đau. Sau đó thì không có cảm giác gì nữa.

Hướng Phi đang tập trung xem báo cáo của chi nhánh thì nghe "rầm" một tiếng, nhìn lên thấy Yến Linh lúc này đã nằm sóng xoài dưới đất. Hoảng hốt xô ghế chạy đến quỳ gối nâng đầu Yến Linh lên, một dòng máu đỏ từ đuôi mày cô chảy xuống theo kẽ tay anh nhuộm đỏ ống tay áo.

Ngực anh bổng nhiên nghe nhói một cái, bế Yến Linh vào phòng nghỉ của mình, lớn tiếng bảo thư kí Lưu gọi bác sĩ đến gấp.

Bác sĩ Nam tóc đã hoa râm là bạn của cha anh, sau khi xem xét băng bó vết thương cho Yến Linh chậm rãi xoay người nhìn vẻ mặt lo lắng của Hướng Phi thì cười nhẹ trấn an: "Cô bé không sao, đừng quá lo lắng”. Hai chữ "lo lắng" ông cố ý nhấn mạnh. Đứa nhỏ này ông trông nó từ nhỏ đến trưởng thành chưa từng thấy sắc mặt này của nó. Ông nhớ lúc ông vừa vào phòng mặt nó hơi tái xanh liên tục giục ông khám cho cô bé kia.

Hướng Phi đang nóng lòng nào để ý vị bác sĩ cố ý trêu đùa, thắc mắc hỏi: "Không sao sao lại ngất xỉu? Đầu lại chảy nhiều máu thế kia? Chú coi kỷ dùm con một chút”.

Ông Nam thầm cười trong lòng. Qquả nhiên hắn thật sự quan tâm con bé, chỉ e bản nhân cũng không nhận thấy. Cũng không nở đùa nữa biết đâu anh thẹn quá hóa giận.Ông ôn tồn giải thích: "Là do làm việc quá sức, ăn uống không điều độ dẫn đến thiếu sức khỏe nên ngất thôi. Còn phần đầu chỉ chấn thương phần mềm, chảy ít máu không ảnh hưởng đến não.”


Hướng Phi thở nhẹ một hơi, cười với ông Nam: "Cám ơn chú”.

Ông Nam dễ dãi: "Không có gì, bệnh viện còn có việc chú đi trước đây. Nhớ dặn cô bé uống thuốc đều đặn và chú ý sức khỏe”.

Nói xong Ông Nam rời đi, Hướng Phi gọi thư kí Lưu vào dặn dò nhà bếp nấu cháo, lại bảo theo toa thuốc ông Nam để trên bàn đi lấy thuốc.



Hướng Phi trầm ngâm nhìn Yến Linh, trông cô lúc này nét mặt hơi xanh, đôi môi nhỏ hơi tái mất đi vẻ linh hoạt thường ngày thì trong lòng hơi khó chịu. Tuy là gần đây có tăng ca nhưng chỉ đến 8h thôi mà sao lại thành làm việc quá sức? Còn nữa, chất lượng bữa cơm công ty vốn cao hơn bên ngoài sao lại có chuyện ăn uống không đủ dinh dưỡng. Giống như anh là ông chủ ác độc ngược đãi nhân viên không bằng. (Lời của tác giả: anh vẫn còn không nhìn ra mình đã ngược đãi nhân viên à?)

Yến Linh tỉnh lại thì trời cũng đã xế chiều. Nghe đầu hơi đau, lấy tay sờ lên thì chạm vào bông băng mới nhớ lúc ngã đầu mình có va vào gì đó, chắc là cạnh bạn. Cô mở mắt nhìn xung quanh, thấy căn phòng bày trí đầy đủ bàn ghế sang trọng không giống bệnh viện. Trong một lúc cũng không biết mình đang ở đâu?

Hướng Phi theo lời ông Nam đoán là cô giờ này sẽ tỉnh xô cửa bước vào, thấy cô đang to mắt ngơ ngác nhìn xung quanh thì khóe môi hơi cong lên. Yến Linh nghe tiếng động nhìn thấy Hướng Phi thì hơi ngạc nhiên hỏi: "Sao tôi lại ở đây? Đây là chỗ nào vậy?

Hướng Phi nhìn cô chậm rãi nói: "Đây là phòng nghỉ ngơi của tôi, lúc nãy cô ngất nên tôi đưa vào đây.”

Yến Linh “à” một tiếng thì không biết nói gì nữa.

Lúc này nhà bếp đem cháo vào, Hướng Phi nhận chén cháo từ tay đầu bếp ra hiệu cho bà ta đi ra ngoài. Sau đó đặt lên bàn, bước đến gần Yến Linh ngồi xuống mép giường hỏi: "Đầu còn đau không? Trong người còn khó chịu không?”

Thường ngày Yến Linh đã quen với Hướng Phi lạnh lùng, hung ác. Nay thấy anh nói chuyện ôn hòa vậy thì có hơi không quen lắm, khó hiểu nhìn anh.

Hướng Phi lại nghĩ cô trong người không khỏe tự nhiên đưa tay xoa đầu cô, ôn nhu hỏi: ”Sao vậy? Trong người khó chịu lắm sao?


Yến Linh nhìn thấy cử chỉ săn sóc của anh lại nhớ lúc trước ở nhà mỗi khi cô bệnh ba mẹ đều dịu dàng quan tâm như thế. Mấy năm nay học xa nhà sống tự lập, có bệnh cũng tự xoay sở không được thương yêu thì hiện tại cảm thấy rất tủi thân. Lại có thời gian này chịu nhiều cực khổ so với hơn hai chục năm qua cộng lại cũng không bằng.

Người ta hay nói lúc con người bệnh chính là lúc họ yếu đuối nhất. Không sai, Yến Linh hiện tại cảm thấy rất buồn tủi bất giác đôi mắt đỏ hoe, hai giọt nước mắt trong suốt lăn nhẹ trên má.

Hướng Phi thấy vậy càng hoảng hốt nghĩ rằng cô nhất định vì vết thương đau mà khóc nên dịu dàng nói: "Không sao đâu, vết thương nhẹ cũng không để lại sẹo. Đừng lo lắng”.

Ai ngờ Yến Linh càng nghe những lời ngọt ngào thì càng xúc động, tâm tình như đê vỡ, nước mắt cứ liên tiếp chảy ra.

Hướng Phi đã gặp Yến Linh rất nhiều tính cách: khi thì hung hăng, khi thì hoạt bát, khi thì quật cường, khi thì nhẫn nhịn... Rồi bao nhiêu vẻ mặt: Cười, giận, cau có, ngoan ngoãn, ngây ngô… Nhưng khóc thì chưa thấy qua bao giờ. Không tưởng tượng cô có lúc sẽ khóc, mà khóc đến “kinh thiên động địa” thì tay chân luống cuống, không biết làm gì mới phải.

Xưa nay phụ nữ đứng trước mặt anh cũng không ai khóc, mà vì anh thấy phụ nữ phóc càng chán ghét nên chưa từng ai dám khóc lóc trước mặt anh. Giờ đây cô gái trước mặt khóc đến tức tưởi, hai vai run lên thế kia, không hiểu sao anh không thấy chướng mắt lại thấy hơi thương tâm. Liền đưa tay ôm cô vào lòng.

Yến Linh càng khóc càng hăng, cứ như bao nhiêu năm nay không khóc nước mắt tích tụ nay được dịp thì khóc thõa thích, cũng không mảy may để ý hình tượng. Dĩ nhiên quên xác định trước mắt là kẻ thù không đội trời chung, cứ ở trong lòng anh ta mà khóc.

Khóc mãi rồi cũng nín, lúc Yến Linh ngừng thì vai áo Hướng Phi đã ướt một mảng, anh với tay lên bàn lấy khăn đưa cô lau mặt bấy giờ mới hỏi:




"Tinh thần tốt hơn chưa? Có thể nói vì sao lại khóc không?”

Yến Linh mới rồi xúc động, cứ thế mà khóc, cái gì cũng không để ý. Bây giờ khóc xong mới phát hiện đây là kẻ thù của mình thì không khỏi ngượng ngùng. Nhớ lại chính vì anh ta mà mình mới bệnh, tiếp đến ngất đập đầu vào bàn thì máu nóng dồn lên mặt. Trừng mắt nhìn anh nói:

“Chính là do anh ức hiếp. Tôi không muốn thực tập, tôi muốn về nhà”.

Hướng Phi không ngờ cô mới đây yếu đuối nhu mì mới vài giây lại biến thành hung dử thế kia thì lại thấy buồn cười, gật đầu dễ dãi: “ Được, cho cô nghỉ hai tuần”.

Yến Linh vì giận nói vậy cũng không ngờ được đáp ứng trong lòng không khỏi vui mừng. Nhìn anh ta thấy thái độ nghiêm túc thì tin chắc là thật. Khách sáo nói: "cám ơn”.

Hướng Phi nghe cô nói cám ơn rất miễn cưỡng, một chút thành ý cũng không có cũng không trách nói tiếp: “Nhưng phải có điều kiện”.

Yến Linh “…”

Hướng Phi nói: "Ăn xong chén cháo rồi mới được về nghỉ”.

Yến Linh nghe điều kiện xong thì tròn mắt nhìn anh ta, nghi hoặc hỏi: "Anh đúng là Hướng Phi đó chứ?"

Hướng Phi cau mày: "Ý gì?”

Yến Linh giải thích: "Ý là không phải là anh em sinh đôi hay giả mạo gì gì đó?”

Nghe cô nói xong Hướng Phi vừa buồn cười vừa muốn giận, cô bé này đúng là không biết tốt xấu. Nghiêm mặt đáp: "Trên đời này chỉ có mỗi một Hướng Phi là tôi”.( Lời tác giả : Anh này đúng thật là kiêu ngạo thật)

Nói xong xoay người bước ra cửa, bỏ lại sau lưng Yến Linh gương mặt ngây ngốc. Đúng là được ân sủng đến kinh sợ. Đây là sao? Không lẽ nước mắt của cô có khả năng cảm hóa kẻ thù ư?.

Ba ngày sau vết thương trên trán cũng liền để lại vết sẹo nhỏ, sức khỏe cô cũng đã tốt lên rất nhiều. Thời gian này chịu nhiều sóng gió Yến Linh tuổi trẻ vô tư, trước giờ chưa từng vướng bận cảm thấy mình nên về nhà một chuyến, vừa có thể phục hồi sức khỏe vừa ổn định tinh thần.

Yến Linh điện thoại cho Trúc Nhi và Thảo Nguyên thông báo cô về quê nghỉ ngơi hai tuần. Hai cô bạn ở công ty kia thực tập suốt ngày ngồi chơi, chơi chán lại đi nhiều chuyện từ đầu trên đến xóm dưới mãi rồi cũng thấy buồn phiền. Nghe Yến Linh về quê thì không hẹn mà cùng muốn tháp tùng theo cô về quê.

Bởi vì công ty vốn là chỗ quen biết nên hai cô có mỗi ngày vào công ty thực tập hay không cũng không quan trọng. Hai cô dễ dàng xin nghỉ sau đó túi to túi nhỏ đi theo Yến Linh.