Ngồi trên xe thẳng hướngký túc xá đại học D, tiểu Tô Nhiên giơ tay che mặt có chút nóng.Nhịn không được tưởng tượng người kia nhìn thấy mình sẽ có biểutình gì, khuôn mặt nhỏ nhắn cứ thế mà dần dần đỏ hơn phân nửa.
Mỗi một lần đều giốngnhư thân thể so với đại não phản ứng còn nhanh hơn, xin phép, xếphàng mua vé, ngồi xe lửa đến B thị...
Lại xúc động a.
Bất quá, thật sự làrất nhớ... rất muốn nhìn thấy anh ấy.
Ngồi hơn một giờ, cổngtrường đại học D rốt cục hiện ra trước mắt, tim đập cũng càng phátra phập phồng rõ ràng. Đối với năng lực ghi nhớ đường đi của mìnhtự nhận chính xác có chút trì độn, Tô Nhiên đi dọc theo hàng cây bênđường không bao lâu, gặp vài người tựa hồ là sinh viên đi từ trongtrường ra, vì thế hít sâu vào một hơi tiến lên phía trước, “Bạn ơi,quấy rầy. Tôi muốn hỏi một chút, tòa nhà ký túc xá nghiên cứu sinhphải đi như thế nào.”
Đối diện là một nam sinhtóc ngắn mặc một thân áo gió đầu tiên là ngẩn người, nghĩ nghĩ rồinói, “Cậu từ cánh cổng phía trước, kỳ thật có chút xa a. Ừm, cậu đidọc theo con đường này đi tới phía trước, gặp một thư viện thì rẽtrái, tiếp tục đi hướng bắc là được, nghiên cứu sinh ở phía bắc bênkia, là tòa nhà có màu nâu ấy. Cậu hẳn là có thể tìm được.”
“Rẽ trái, thư viện,hướng bắc... ” Tô Nhiên mấp máy môi, ngẩng đầu có chút xấu hổ màcười cười nói, “Cái kia, tôi đối với phương hướng thật ra không cókhái niệm, hướng bắc kia.”
“Hướng trước mặt cậuhiện tại đang là hướng chính tây, nói như vậy cậu biết chứ? Trên bắcdưới nam trái tây phải đông.”
“Chính tây. Ừ, tôi đãbiết. Rẽ trái, thấy thư viện thì đi hướng bắc, tòa nhà ở phía Bắcđúng không?”
“Ừ, phía Bắc có tòa mộttòa nhà. Màu nâu. Nếu không tìm được thì kiếm ai đó hỏi một chút.”
“Ừ, được. Cảm ơn bạn, đãlàm phiền rồi.”
“Không có việc gì.”
Thật vất vả một đườngmơ mơ màng màng đi tới chỗ có mấy tòa nhà màu nâu, thật sự là khôngbiết phân biệt như thế nào giữa mấy tòa ký túc xá không khác nhaulà mấy này, Tô Nhiên nhất thời cảm giác sâu sắc áp lực thật lớn.Không còn biện pháp, chỉ có thể tự mình lần lượt một lần lại mộtlần hỏi thăm nghiên cứu sinh khoa Sinh học ở chỗ nào.
Đợi đến lúc tìm đượcchỗ Quý Hàng ở tòa nhà thứ bảy, đã mất hơn nửa giờ đồng hồ khôngsai biệt lắm. Trông nom ký túc xá là một dì khoảng hơn năm mươi tuổi cóvẻ hiền lành, thấy Tô Nhiên bộ dạng mồ hôi ròng ròng đầy mặt, vìthế kéo một cái ghế dựa để ra cạnh bàn đăng ký dành cho khách,cười cười nói, “Nhóc con cậu ngồi một chút đi, ở đây chờ người talà được.”
Tô Nhiên thụ sủng nhượckinh(1)vội vàng khoát tay, “Không cần đâu dì, con đứng đâychờ là được. Con không sao, không có việc gì đâu.”
(1) Đượcsủng ái mà kinh sợ.
“Đừng cái gì a mau ngồiđi, cũng không biết lúc nào bạn nhóc mới trở về, đứng đó làm gì,ngồi đi ngồi đi, không có việc gì ha đừng ngượng ngùng.”
“Thật sự không sao, conđứng là được rồi. Cái kia.”
Dì kia hiển nhiên là ởphái hành động, lúc lời cự tuyệt của tiểu Tô Nhiên còn chưa nóixong, dì đã muốn bước vài bước, dụng lực đem người kéo đến trênghế, “Con xem con đứa nhỏ này, còn thẹn thùng như vậy.”
“... Dạ, cảm ơn, cảm ơndì.”
“Không khách khí ha. Conkhông phải học trường này đi?”
“Dạ. Con là đại học T.”
“Đại học T? A, thật hiếuhọc a, bất quá cách đây rất xa mà.”
“Dạ. Không tính gần.”
“Đến tìm bạn học?”
“... Dạ.” Đứa nhỏ cúithấp đầu, có chút chột dạ trả lời.
...
Bởi vì lần này là giấuTrì Quy việc bản thân tới đây, ngoại trừ ngày hôm qua gọi điện thoạibiết anh ấy xế chiều hôm nay có hai buổi thí nghiệm ngoại khóa, cáikhác cũng không dám hỏi. Cho nên chờ đến lúc Trì Quy xuất hiện ởngoài cửa lớn tòa nhà ký túc, sắc trời đã muốn hoàn toàn tối đen,bên trong ký túc xá ngọn đèn màu vàng sáng lên, một chút một chút,nối thành từng dãy.
Vừa thấy người nọ, thânhình Tô Nhiên liền phản xạ có điều kiện mà lập tức đứng lên, tronglòng kinh hoàng không thôi, môi bởi vì khẩn trương mà không tực giácmím lại, cả người cứng lên không biết là nên chào đón hay vẫn làđứng lại tại chỗ.
Nghe thấy âm thanh quenthuộc gọi hai chữ ‘Học trưởng.’, Trì Quy phản ứng đầu tiên là - Nghelầm rồi.
Chờ theo bản năng nhìnvề phía bên kia, trong tầm mắt liền xuất hiện thân ảnh quen thuộc khiếnTrì Quy đại thần xưa nay luôn trấn định nháy mắt đại não trống rỗng,không biết nên phải ứng như thế nào.
Rốt cục phục hồi tinhthần, tim liền thoáng chốc không thể khống chế mà ấm thành mộtmảnh. Chỉ cần im lặng đứng nhìn không nói lời nào như vậy, ánh mắtcũng liền không hiểu sao lại cảm thấy chua xót mà xúc động muốn rơilệ.
Chiếu theo quy định thìngười ngoài không thể vào ký túc xá, nhưng tiểu Tô Nhiên vẻ mặt nhuthuận sạch sẽ vẫn được dì trông nom túc xá nhiệt tình mà mở mộtcon mắt nhắm một con mắt thả cho đi vào.
Hai người không hẹn màcùng trầm mặc đi vào ký túc xá, tiểu ngốc còn chưa kịp nói gì,Trì Quy đã muốn không thể ẩn nhẫn mà liền đem người đặt ở trên cửa,hung hăng nâng mặt lên hôn đồng thời khóa trái cửa lại.
Lực đạo trên môi đạithần thiếu đi ôn nhu cùng trấn an như dĩ vãng, ngược lại thời điểmtrằn trọc dây dưa rõ ràng có thể cảm thấy hàm xúc ý tứ bá đạochiếm đoạt. Không để cho người có cơ hội thở dốc, môi lưỡi giao triềnthân mật cơ hồ làm cho đứa trẻ trong ngực mình cả người đều sắp bịthiêu cháy.
Thời điểm rốt cục táchra, Tô Nhiên đã muốn hận không thể dúi đầu vào ngực đối phương, mặtđỏ đến không thể chịu được, môi cơ hồ cũng có cảm giác như khôngphải của mình.
Thở dốc còn chưa bìnhổn, cái cổ lộ ra lại bị môi đối phương nhẹ nhàng hôn cho đến tê dại,Tô Nhiên vẻ mặt xấu hổ và giận dữ vội vã từ trong ngực người nàođó chui ra, giơ tay đẩy ngực đối phương, “Em, em muốn nói chút chuyện.Anh ngừng lại đi. Chờ, chờ một chút.”
“Ừ, em nói đi.” Trì đạithần cười cười, thực vừa lòng mà nhìn người nào đó bị mình làmcho cực độ thẹn thùng đỏ như tôm luộc.
Tô Nhiên bình phục hôhấp, sau đó lấy túi xách mới vừa rồi bị Trì Quy thuận tay ném lêngiường, từ bên trong lấy ra hộp quà, hai tay đưa tới trước mặt đốiphương, hít vào một hơi, thần sắc còn vô cùng nghiêm túc nói, “Họctrưởng, sinh nhật vui vẻ.”
Ánh mắt Trì Quy phứctạp mà nhìn đối phương, sau đó giơ tay xoa trán, lời nói mang theochút bất đắc dĩ, “Nếu không muốn anh tiếp tục, thì đừng có hấp dẫnanh như vậy chứ.” Bày ra biểu tình như vậy, làm sao có thể, nhẫnđược.
“... ”
Đem cả người lẫn quà ômvào trong ngực, nhớ tới cái gì vì thế thở dài nhíu mày nói, “Lầnnày xem như bỏ qua. Tiểu Nhiên, em lần sau trước khi đến nhất địnhphải báo trước cho anh biết, anh đi đón em.”
“Không sao, em có thể tựtìm đến đây, lần này.”
“Ngài xem như thương xótcho trái tim yếu ớt đáng thương của tôi đây có được không. Vạn nhất emgặp phải vấn đề gì anh lại liên lạc không được, em là tính để choanh lấy cái chết tạ tội với thiên hạ sao.”
“... Làm gì khoa trươngnhư vậy chứ.” Đứa nhỏ nhịn không được thấp giọng phản bác.
“Chống án vô hiệu, phảinghe lời anh!” Đại thần nghiêm mặt.
“... Được rồi.”
“Ừ. Tốt lắm, ngồi xe lâunhư vậy có khó chịu không? Có đói bụng không, có đau đầu chóng mặtkhông? Anh đi lấy cho em ly nước ấm, em trước ngồi một lát đi.”
“Em không sao mà. Họctrưởng, em ở chỗ này lâu cũng không tốt, em, em đến đường XX thuêphòng, anh một lát nữa theo giúp em xem đi.”
“... Không vội. Lâm Đào trongnhất thời cũng sẽ không về, Tiểu Nhiên em trước nghỉ ngơi một chútđi, một lát nữa chúng ta lại đi, sao? Đây, đến uống ly nước ấm. Tay emđều lạnh lẽo hết rồi.”
“Vâng. Cám ơn.”