Ai Nói CV Không Thể "Cưa"

Chương 18: Người ta nói, đây gọi là hai bên yêu say đắm




Một vị đại thần bìnhtĩnh mà cúp điện thoại, sau đó quay đầu lại cười cười đưa điệnthoại di động trả lại cho người nào đó vẫn còn có chút hoảng hốt.

Phục hồi lại tinh thần,tiểu Tô Nhiên đối với di động đỏ mặt, khóc không ra nước mắt a.

“Làm sao vậy, biểu tình kỳquái như thế.” Nhìn tiểu Tô Nhiên vẻ mặt như tôm càng vo thành mộtnắm, đại thần đứng ở trước mặt cậu cúi đầu nhìn hỏi.

“... ”

(Quầnchúng: Đại thân tôi cá một ngàn cái dây mướp là anh tuyệt đối biếtnguyên nhân! 凸!!)

“Tôi đến đây trước đó Acửu cũng đã biết.”

Thấy Tô Nhiên vẻ mặtkhiếp sợ ngẩng đầu, ý cười trên mặt Trì Quy càng rõ ràng, “Ý của tôilà, nếu cậu đang lo lắng chuyện này, như vậy, có thể yên tâm. Cô ấyđã sớm biết. Trước khi đến đây, đã cùng cô ấy nói qua rồi.”

“!!!!”

“Tôi nói cho cô ấy tôimuốn đến C thị một chuyến.”

“... ”

Trì Quy nhìn đứa nhỏ đãmuốn đem mình chui vào trong vỏ, hỏi “Tiểu Nhiên, cậu có muốn biết tôiđến C thị là vì cái gì hay không?”

“Anh không phải nói cóchuyện gấp gì đó sao?” Tô Nhiên ngước mắt nhìn lên, trên mặt vẫn còn phiếmmột tầng đỏ ửng tự nhiên.

“Ừ. Đích thực là chuyệnrất quan trọng, phi thường quan trọng.”

Nói như vậy, Trì Quycuối cùng bước tới gần trước mặt tiểu Tô Nhiên, sau đó nửa quỳ nửangồi xổm xuống, đáy mắt một mảnh ôn nhu.

“Cái kia, cậu có muốnbiết chuyện rất quan trọng kia rốt cục là cái gì hay không?”

“... ”

Cho dù không cần nâng mặtlên, Tô Nhiên cũng biết khoảng cách của mình với đại thần đã muốngần đến không thể tin được, âm thanh của Trì Quy, hơi thở của Trì Quy,mỗi một thứ đều cơ hồ làm cho đại não của Tô Nhiên có cảm giác sắphít thở không thông. Thật lo lắng khẩn trương cho nên miệng vô thức màmím lại, trong lòng bàn tay đã muốn đổ đầy mồ hôi.

Trong đầu nháy mắt lóelên một ý niệm, nhưng sau đó lại bị chính mình nhanh chóng phủquyết. Ngu ngốc a, cái kia căn bản không có khả năng. Đại não loạnthành một đoàn cuối cùng cũng hoàn toàn biến thành trống rỗng.

Khi tay Trì Quy nhẹ nhàngchạm vào tóc của người trước mặt, Tô Nhiên cả người đã muốn cứngngắc đến độ muốn động cũng không thể động.

Mà âm thanh của đạithần, một câu lại một câu, ở trong căn phòng yên tĩnh có vẻ vô cùng rõràng.

“Lời anh nói buổi chiều,không phải là đùa giỡn.”

“Nhớ em, cho nên liềnngồi xe tới đây.”

“Từ đầu đến cuối, cũngchỉ vì một điều này mà thôi.”

...

“Tiểu Nhiên, em, hiểu ýanh chứ?”

Tựa hồ qua thật lâu, đếnlúc Trì Quy nghĩ rằng đối phương căn bản không có nghe mình nói gìcho nên định tiếp tục, rốt cục lại nghe thấy người nãy giờ mộttiếng cũng không nói nhẹ giọng mở miệng. Cúi đầu thật sự rất thấpcho nên âm thanh nghe có chút nặng nề, có chút mơ hồ.

“Học trưởng... Anh cóphải hay không đã biết. Ừ, hẳn là biết đi, anh cùng nhóm trưởng quanhệ tốt như vậy, cô ấy có lẽ đã nói cho anh biết.” Sớm nên nghĩ tới,là chính mình quá trì độn mà thôi.

“... Là thật.” Thích, làthật.

“Hắc hắc, thực khôngchút hợp lý nhỉ. Lúc ấy, ngay cả anh là bộ dạng như thế nào cũngkhông biết liền... ”

“Sau lại gặp được, đãcảm thấy học trưởng người thật ôn nhu thật tốt lắm. So với trongtưởng tượng của tôi còn tốt hơn.”

“Chính là.” Tô Nhiên rốtcục nâng lên ánh mắt, trước mắt đã muốn một mảnh sương mù.

“Cái loại đùa giỡn này,vẫn là nói không buồn cười chút nào a. Muốn gặp tôi linh tinh gìđó.”

“Có vẻ như... ” nhẹnhàng nở nụ cười, “Giống như cảm thấy tôi thực đáng thương. Bởi vìbiết tôi... mới nói như vậy đi.”

Kỳ thật cũng không khóđoán, dù sao đây cũng là đại thần Trì Quy luôn ôn nhu chiếu cố ngườikhác.

Dù sao, đây cũng làngười học trưởng mà mình thích, Quý Hàng.

Dùng sức khó khăn laumắt một chút, nặn ra một cái tươi cười vô cùng khó coi đối vớingười nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, “Quả nhiên vẫn là rất khẩntrương, bất quá cuối cùng nói ra rồi. Hắc hắc, cái kia, tôi còn phảivề trường học.”

Âm cuối cùng vì bị đạithần đột nhiên đứng lên cũng thuận tiện đem mình túm lên ôm vào trongngực rồi hung hăng mà hôn chặn lại. Khóe miệng mang theo chút vị mặnkhông hề phòng bị đã bị môi người nào đó dùng sức mà đè ép lên,thân mình cũng bị hai tay đối phương gắt gao ôm chặt.

Một người có vẻ lạnhlẽo, một người lại quá mức nóng rực, môi cùng môi quấn quít lẫnnhau trở nên sinh động hơn mà càng không bị khống chế. Triền miên hônmôi, ý niệm duy nhất còn sót lại trong đầu của Trì Quy cũng chỉ là:Người này, như thế nào có thể làm cho mình đau lòng đến loại tìnhtrạng này.

Nghĩ như vậy, ngoàimiệng lực đạo liền không khỏi giảm nhẹ lại, biến thành từng nụ hônnhợt nhạt, từ khóe miệng lan tràn đến đôi môi có vẻ đơn bạc, tinh tếhôn qua mỗi một nơi vốn dĩ vẫn lạnh lẽo hiện tại đã có chút nónglên, mang theo tâm ý trấn an, không tiến sâu hơn.

Ngực dựa vào thật gần,nhịp tim đập liền dần dần không thể phân rõ, dồn dập mà nhiệt liệt.

Thời điểm rốt cục táchra, Trì Quy mới nhìn đã thấy đối phương nhắm chặt hai mắt, nước mắtkhông ngừng chảy ra làm cho mình khó chịu đến không nói nên lời.

“Đừng khóc, ngoan. TiểuNhiên, đừng khóc.” Trì Quy dùng sức bắt lấy bả vai đối phương nắmthật chặt, ngữ khí rất kiên định, “Không phải trò đùa cũng không phảivì thương hại em, tuyệt đối không phải! Anh thề!”

“Thích, không phải chỉlà quyền lợi của một mình em.”(Ôi,ta kết nhất câu này)

“Anh thừa nhận, nếu khôngphải A Cửu thường xuyên nhắc đến, anh có lẽ quả thật không chú ýđến em. Cho dù sau đó... Thời điểm bắt đầu anh thật sự không có ýnghĩ nào khác.” Không nghĩ tới sẽ cứ như vậy mà phát triển mộtđoạn tình cảm, cũng không nghĩ tới, sẽ đối với em rung động.

“Bất quá có lẽ chínhlà vì gặp gỡ kỳ quái như vậy, chính anh cũng không có biện pháp.”Cứ thế mà thích.

Trì Quy cúi đầu, hai cáitrán liền thân mật mà dán cùng một chỗ chẳng phân biệt được, cóthể cảm giác được hô hấp của đối phương mang theo chút ẩm ướt lạicó vẻ không ổn định.

“Tuy rằng có lẽ đã khôngkhiến cho em khổ sở như vậy, bất quá-”

“Tiểu Nhiên, anh thíchem.”

Đang nói đến đó liềncảm nhận rõ ràng đứa nhỏ vẫn liều mạng chịu đựng nhưng vẫn làkhông thể khống chế được mà từ trong cổ họng phát ra âm thanh nứcnở, cùng với thân thể tự nhiên hơi hơi run rẩy, cuối cùng là trở nênthổn thức, “... Tôi dễ bị lừa lắm. Người khác nói gì, tôi sẽ nghiêmtúc tin tưởng. Thật sự, tôi sẽ nghiêm túc... ”

“Ngu ngốc, anh thực sựrất nghiêm túc. Chưa bao giờ nghiêm túc giống như lúc này.” Đem ngườithật nhanh ôm vào trong lồng ngực, nhịn không được mà nhẹ nhàng cườicười, nói.

Đứa nhỏ rốt cục nhịnkhông được mà bậc khóc thành tiếng, dường như phải khóc ra tất cảtức giận cùng ủy khuất mà lâu nay cất giấu trong lòng.