Kiều Vi vốn tính toán rất tốt, cùng nhau ăn một bữa cơm, nhân cơhội làm cho hai người nảy sinh cảm tình, sau đó thuận lý thành chươnglấy lí do tiểu Tô Nhiên mới đến không quen biết ai mà để cho Trì Quygiúp cậu giải quyết vấn đề chỗ ở, sau đó liền tự do triển khai yyvô hạn bha ha ha ha XD.
Chỉ tiếc, kế hoạch luôn cản không nổi biến hóa.
“Thật sự không cần, sáng sớm mai còn phải đón xe lửa cho nên lúcvừa mới xuống xe, tôi ở chỗ phụ cận liền đặt một phòng, đêm nay vềđó nghỉ ngơi là được. Không cần làm phiền các người, hắc hắc.” Đốivới đề nghị do Cửu cô nương đưa ra, Tô Nhiên vội vàng lắp bắp kinh hãimặt đỏ tai hồng mà cuống quýt xua tay cự tuyệt.
“Không phiền toái a, căn bản là không phiền toái, tiểu Trì sẽ rấtvui. Có phải hay không?” Chọt chọt cánh tay người bên cạnh, Kiều Vinhướn mày cười hỏi.
“Ừ, không phiền.” Đại thần không phát hiện bản thân đã muốn bìnhtĩnh mà lơ đi chuyện tối nay phải làm thí nghiệm đến tận mười giờhơn.
“Xem đi, tôi đã nói rồi mà. Ha ha ha ha.”
“Thật sự không cần a. Ở chỗ kia ngủ một đêm sáng sớm có thể về,tính ra thuận tiện hơn, đi quá xa, tôi dễ, dễ bị lạc đường.” Tô Nhiêncó chút ngượng ngùng giải thích.
“Không sao, có thể để Trì Quy đưa cậu về a!” Cật lực giữ lại.
“Không cần không cần, thật sự không cần làm phiền Quý, Quý họctrưởng... Thật sự không cần.” Bởi vì nếu mà kêu to lên Quý ca thìthật là ngượng ngùng, cho nên lời nói ra đến miệng liền thay đổithành cách xưng hô mà người khác khả dĩ chấp nhận được.
Gặp người nào đó dường như rất kiên trì, Trì Quy đành phải mởmiệng, “Được rồi a Cửu, nếu tiểu Nhiên đã quyết định, vậy lần nàycứ như vậy đi. Ở gần nhà ga, buổi sáng cậu ấy cũng có thể nghỉngơi nhiều hơn một chút.” Quay đầu sang nhìn Tô Nhiên, Trì Quy tiếp tụcnói, “Bất quá có vấn đề gì cứ liên lạc với tôi hoặc a Cửu, đừngngại mà không dám nói nhé. Cậu ở đây không quen biết ai, chúng tôicũng lo lắng.”
“Ừm. Cám ơn anh.” Mấy chữ cuối cùng của đại thần thành công làmcho Tô Nhiên hơi thở đều có chút không ổn.
Trở lại khách sạn, tắm rửa xong vừa nằm ngã xuống giường,chuyện thứ nhất chính là ôm gối đầu đem mặt mình chôn vào, nhiệt độtrên mặt một chút cũng không biến mất, ngay cả hô hấp cũng đều trởnên nóng bỏng, như thế nào cũng không khống chế được biểu tình giơlên khóe miệng ngây ngô cười.
Đại khái là vì quá hạnh phúc ngược lại càng có cảm giác khôngchân thật, cuối cùng nhịn không được lôi ra điện thoại di động, nhìntrên màn hình hiển thị cái tên ‘Trì Quy (Quý Hàng học trưởng)’, liềntheo bản năng cảm thấy đây là mơ đi là mơ đi, nhất định không phải sựthật.
Thưở bé vì một lý do gia đình mà bị chứng ám ảnh đám đông,thậm chí sau này lớn lên trở thành sinh viên xuất sắc trong mắt củagiáo viên và bạn học, cũng vẫn không hề làm mất đi sự mặc cảm tựti cùng bất an.
Đến sau này, biết tính hướng của mình nhưng lại không có cáchnào ở trước mặt người khác mở miệng được, cảm giác tuyệt vọngcùng bất lực, ép tới cả người muốn không thở được.
Bởi vì có chút trải nghiệm không mấy suôn sẻ mà càng ngày càngtrở nên hướng nội gò bó, cũng rất ít khi vì bản thân muốn thứ gìđó mà cố tranh giành. Cho dù hiện tại đã rất cố gắng muốn thayđổi, thế nhưng hiệu quả dường như không được bao nhiêu.
Nhưng mà.
Ngực lại không thể không chế được mà nóng lên. Luôn luôn chỉ làmột fan hâm mộ sùng bái thần tượng.
Tuy rằng không thể nói ra với anh, nhưng chính là ở trong lòng tựnói với mình vô số lần, cái loại tâm tình yêu thích này, không thểkhông chế.
Như vậy, không thể quay đầu, dũng cảm một lần trải qua, là anh ấycho mình.
Mình sẽ vẫn nhớ ở trong lòng.
Quý Hàng.
Thích anh.
Mình... thích anh ấy.
Thời điểm mơ mơ màng màngtỉnh lại, trong phòng vẫn còn tối, Tô Nhiên trở mình một cái liềncảm thấy hình như có vật gì ở bên dưới thân thể, cúi đầu nhìn mớiphát hiện tối qua bất tri bất giác thế nhưng ngủ quên mất, di độngcũng quên tắt máy, cứ thế mà bị rơi xuống giường.
Trên màn ảnh hiển thịcó hai tin nhắn chưa đọc.
Thứ nhất là của Cửu cônương.
[Ngày nắng bảo bối cậuđã đến khách sạn rồi ha? Buổi tối nhớ phải khóa cửa cẩn thận, hảohảo nghỉ ngơi, chux – moa]
Còn tin nhắn thứ hai.
Nhìn tên người gởi, Ngàynắng nháy mắt có cảm giác chóng mặt. Hai chữ Trì Quy, sinh động mànóng bỏng.
[Hảo hảo nghỉ ngơi, ngủngon. Tiểu Nhiên, sau này gặp lại.]
Thời điểm gởi tin nhắncủa hai người đều là hơn 11 giờ tối qua, lúc ấy hẳn mình đã ngủrồi, nếu không sợ rằng sẽ hưng phấn mà ngủ không được luôn quá.
Bàn tay ở bàn phím diđộng bồi hồi thật lâu, chỉnh tới chỉnh lui cuối cùng chỉ còn lạihai câu: [Tối hôm qua ngủ nên không thấy tin nhắn, thực xin lỗi khôngkịp trả lời. Cám ơn, sau này gặp lại.] Sau đó gởi cho hai người.
Kỳ thật cái câu ‘Sau nàygặp lại’ của đại thần có lẽ chính là xuất phát từ phép lịch sự,Tô Nhiên nghĩ nghĩ, chẳng qua lúc mình trả lời, đích xác trong lòngcó chút nóng lên mà ẩn ẩn mong chờ lại được gặp mặt, thế cho nênthời điểm viết ra bốn chữ ‘Sau này gặp lại’ thậm chí còn có mộtloại hương vị mong đợi cùng hứa hẹn.
Bất quá, phải là, tạmbiệt.
Còn có thể lấy cớ gìkhác để mà ngàn dặm lao đến gặp người ta?
Lần đầu tiên, tự nóichính mình là vì muốn gặp anh ấy một lần.
Hiện tại đã gặp, thậmchí còn ngồi cùng một chỗ ăn cơm, tán gẫu, tất cả đều là hạnhphúc mà trước nay đến nghĩ cũng không dám, giống như nằm mơ nhưng lạithực thực tại tại mà xảy ra.
Vậy còn lần thứ hai?
Thấy thế nào cũng khôngthể tính là hai người quen thuộc lẫn nhau, thật sự cũng rất khó tìmmột cơ hội chính đáng để mà tìm gặp người ta.
Càng nghĩ càng hoảng sợ.
Khó mà mở miệng, nhưngkỳ thật bản thân đã trở nên ngày càng tham lam.
Nghe thấy âm thanh sẽmuốn gặp mặt, gặp được liền không khỏi nghĩ nếu có thể trở thànhbạn bè thân thiết không có gì giấu diếm nhau thì sẽ là cảnh tượngnhư thế nào, nếu thực sự gặp lại một lần nữa...
Người nào đó khuôn mặtnhỏ nhắn càng ngày càng hồng quyết đoán buông tha cho ý niệm trongđầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa. Ngừng lại a ngu ngốc!! Điên rồi đi,nhất định là điên rồi đi!! A, 15 nhân 15 bằng 225,25 nhân 25 bằng 625,35nhân 35...
Ngay tại thời điểm cốgắng hết sức phân tán suy nghĩ, âm thanh tin nhắn đột nhiên vang lên.
[Dậy rồi? Mây giờ xekhởi hành?] Người gởi: Quý Hàng.
Bạn nhỏ Tô Nhiên khôngthể bình tĩnh mà gần như là luống cuống tay chân bắt đầu trả lờilại.
[Ừm, vừa dậy. Xe chạylúc 10 giờ 20.]
[Được rồi. Nhớ giữ vậtdụng cẩn thận, chú ý an toàn.]
[Tôi sẽ nhớ, cám ơn họctrưởng.]
Chờ đến lúc gởi xong tinnhắn, lại liếc mắt nhìn đến vé tàu để trên bàn mới phát hiện mìnhlại nhớ lầm thời gian, rõ ràng trong phiếu viết 9 giờ 20 khiến cho TôNhiên thật có chút khóc không ra nước mắt. Phản ứng đầu tiên chínhlà nghĩ muốn gởi tin nhắn cho Trì Quy đính chính lại, sau đó ngẫmlại cảm thấy cũng không thật sự quá cần thiết, hơn nữa cũng rất... xấuhổ, quên đi quên đi, tốt hơn cứ xem như lời nói gió bay đi. Tự mình anủi vài câu như vậy, Tô Nhiên ngáp một cái đi vào buồng vệ sinh rửamặt.
Lúc ra khỏi cửa đã làhơn 8 giờ một chút, rõ ràng bất quá chỉ là lộ trình mười mấy phútđồng hồ, Tô Nhiên ngốc lăng mà đi đến hơn nửa tiếng mới tới nhà ga.
Kiểm phiếu lên xe xong, TôNhiên lại gởi cho Trình Ngạn Thần một tin nhắn, đại ý là ‘Tao hôm naytrở về ký túc xá, lúc đi quên mang theo chìa khóa, mày nhớ phải ởký túc xá chờ tao một chút.’ Đương nhiên lại một lần nữa bị khinhbỉ.
Tin nhắn của Cửu cô nươnglà năm phút sau được gởi đến.
[TAT Tiểu Nhiên bảo bối tôisai rồi, mới vừa rồi không phát hiện tin nhắn của cậu. Gần đây đithực tập cũng không có thời gian đi tiễn cậu a lệ tuôn. Chú ý antoàn nhé, tới nơi nhắn cho tôi một tin.]
[Ừm.]
[Nựng má]
Gởi xong một cái tinnhắn nhàm chán, có chút buồn ngủ vì thế nghiêng đầu tựa lưng vàoghế ngồi híp mắt ngủ gật. Mơ mơ màng màng không biết bao lâu, di độngtrong tay lại rung lên.
[Cậu đến nhà ga rồi chứ?Hiện tại ở đâu?]
Tô Nhiên có chút buồnbực mà nhìn tin nhắn của Trì Quy, trong chốc lát đột nhiên kịp phảnứng, đại thần vẫn không biết mình nhớ nhầm thời gian, vì thế theobản năng le lưỡi, thực ngượng ngùng mà trả lời.
[Thật có lỗi a họctrưởng, cái kia, tôi nhớ nhầm thời gian, phải là 9 giờ 20. Hiện tạiđã xuất phát rồi. Hắc hắc.]
Đại sảnh trong nhà ga,một người bởi vì đi vội vàng mà hô hấp có vẻ dồn dập, thấy trênmàn hình mấy chữ ‘đã xuất phát’ trong nháy mắt có chút ngây ngốc,lúc hiểu được thật sự không biết là nên khóc hay nên cười.
Ngay cả thời gian cũngnhớ lầm cho được.
Cũng thật sự là, ngốcngếch đến độ có chút thái quá đi.
Bất quá... lại nhịnkhông được mà bật cười khẽ, bản thân không biết chạm phải cái dâythần kinh nào lại chạy đến đây đưa tiễn, thật sự là không có chútkhôn ngoan nào mà.
Tia sáng không quá nóngchiếu rực về phía một người con trai tuấn đĩnh đang tựa người vàovách tường nhíu mày cười yếu ớt, thoạt nhìn phá lệ nhu hòa mà tốtđẹp.
Mà bạn nhỏ Tô Nhiên củachúng ta lại một lần nữa ngủ gục, hiển nhiên không biết mình rốtcục đã bỏ lỡ cái gì.