Ái Nhĩ Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 69




1

Tần Dụ cùng Ái Nhĩ kết hôn được nửa năm liền có tin vui, ba Tần mẹ Tần cùng mẹ Triệu thay phiên đến tổ ấm nhỏ của hai người thăm nom Ái Nhĩ, có lúc còn nấu canh đem qua bồi bổ cho cô. Tần Dụ thấy vậy, dứt khoát để ba người ở lại nhà mình, dù sao phòng còn trống rất nhiều, tránh cho họ cực khổ chạy tới chạy lui, hơn nữa Tần Dụ cũng nên xử lí công việc, chỉ sợ anh không đủ thời gian chăm sóc tốt cho Ái Nhĩ, không phải nói bà bầu ba tháng đầu cần cẩn thận sao, có ba mẹ là người đi trước chăm lo cho cô, anh cũng yên tâm làm việc hơn.

Cho đến một ngày đi làm trở về, liền nhìn thấy ba mẹ cùng mẹ vợ lựa một đống đồ con nít mới toanh, bên cạnh là Ái Nhĩ đang dở khóc dở cười.

“Mẹ à, con của con còn chưa thành hình, còn chưa biết là trai hay gái nữa, sao hai người lại mua nhiều đồ thế này.”

Mẹ Tần nhìn cái váy hồng được may tinh xảo trên tay bà, cương quyết nói.

“Mẹ chắc chắn con sẽ sinh con gái, nhìn xem mấy hôm nay con toàn muốn ăn đồ chua, nhất định là một tiểu công chúa xinh đẹp.”

Mẹ Triệu lần đầu tiên không đồng tình với ý của mẹ Tần, bà nhìn cái yếm bằng vải kaki màu trầm, xinh ơi là xinh kia, phản bác lại.

“Chị à, chị nhầm rồi, Ái Nhĩ sẽ sinh con trai, hôm qua nó ăn một bát chè lớn kia kìa, chắc chắn là một thằng nhóc kháu khỉnh.”

“Không đâu, là con gái.”

“Không đâu, là con trai.”

Chỉ một chuyện con gái hay con trai cũng làm hai bà mẹ cãi nhau ỏm tỏi. Ba Tần nhìn thấy Tần Dụ về, đối với cự cãi của hai người kia, liền bất lực nhún vai.

Tần Dụ nhìn đến Ái Nhĩ đang ở giữa hai người, khi cô ngước mắt lên nhìn anh, khuôn mặt méo xệch kia liền tươi vui trở lại.

Thôi thôi, cứ để hai người đó cãi nhau, cãi nhau mệt rồi lại hòa nhau, còn đứa bé trong bụng, cứ đợi chín tháng mười ngày liền biết nó là con trai hay con gái ấy mà!

Nhưng, Tần Dụ cùng Ái Nhĩ còn chưa hào hứng được bao lâu, cô bắt đầu tiến vào giai đoạn khó khăn nhất của các bà bầu – Thai nghén.

2

Ái Nhĩ bị thai nghén quá đỗi dữ dội, mỗi lần ăn chỉ được vài muỗng liền chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, vốn tưởng chuyện này chỉ là dấu hiệu bình thương của người mang thai, không quá ảnh hưởng đến việc sinh hoạt của cô, nhưng mà Ái Nhĩ hình như xem nhẹ lần nghén này rồi.

Cá tanh không ăn được, món mặn ăn không vô, món chiên món xào quá nhiều dầu mỡ, canh húp được vài ngụm liền đẩy bát bảo no, uống sữa, ăn cháo, chưa được nửa tiếng liền ói ra hết.

Chưa đầy nửa tháng, cả người cô liền gầy đi thấy rõ.

Tần Dụ nhìn sắc mặt xanh xao của vợ mình, thương lại càng thương, cho nên dù trong giai đoạn này, cô có bất cứ yêu cầu gì, anh cũng cô gắng làm theo ý cô hết.

Chẳng hạn như nửa đêm, cô muốn ăn bánh bao ở cửa hàng X, cách nhà tận 10km, Tần Dụ không nói một lời xách xe đi mua cho cô. Lúc mua về liền nhìn thấy người nói thèm ăn đã ngoẹo đầu ngủ mất, cũng không oán một lời.

Ái Nhĩ đôi lúc còn thèm bánh kem xoài, Tần Dụ liền mua cho cô, nhưng về chỉ ăn được mấy miếng cô liền cảm thấy ngấy, tiếp tục ói ra hết. Cô thèm ăn lẩu, Tần Dụ liền không quản thời gian, hai giờ sáng đập cửa, xin người ta bán lẩu cho mình, còn hào phóng mua dư, kết quả ái Nhĩ ăn chưa được mấy miếng liền bỏ không ăn nữa, lấy hoa quả trong tủ lạnh ngồi gặm.

Lúc Ái Nhĩ phát hiện tay Tần Dụ bị thương thì chuyện anh học nấu ăn cũng đã qua hơn một tuần, cô nhìn bóng lưng người đàn ông lúi húi gói há cảo, tuy là hình dáng xấu muốn chết, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động.

Tần Dụ có thể nhờ mẹ Tần hoặc mẹ Triệu nấu giúp, rõ ràng là đẹp hơn, anh cũng không cần mất thời gian, tốn công, nhưng Tần Dụ chính là muốn tự tay mình làm, không phiền đến ai, dù có bị thương cũng là vừa đeo băng cá nhân vừa làm, vô cùng chăm chỉ và cố gắng.



Ái Nhĩ bước đến từ phía sau ôm lấy Tần Dụ, áo mặt vào lưng của anh, thỏ thẻ vài tiếng.

“Ông xã, cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh đã không quản nhọc nhằn vì mẹ con em.

3

Bụng của Ái Nhĩ càng lúc càng to, chưa đến 6 tháng liền tròn như quả dưa hấu. Tần Dụ sợ là có chuyện, liền đem cô đến bệnh viện khám kĩ lưỡng thêm một lần nữa.

Kết quả bác sĩ liền bảo cô mang song thai.

Là song thai đấy!

Tần Dụ nhìn ánh mắt sáng ngời của cô, trong lòng nghĩ thầm, quả nhiên là anh hời, nhặt được một bảo bối vô giá, còn sinh cho anh tận hai nhóc con nữa.

Nào có ai hạnh phúc được như anh, nhỉ?

Ái Nhĩ vừa báo với cha mẹ hai bên xong, mẹ Tần cùng mẹ Triệu cùng lúc nhìn nhau, thay vì cãi là con trai hay con gái, hai bà mẹ quyết định hợp tác cùng nhau khấn vái.

Tốt nhất là một trai một gái, như thế đúng thật là phi thường hoàn mỹ.

4

Ái Nhĩ mang thai tháng thứ chín, bụng càng ngày càng to, hai chân có dấu hiệu sưng phù nghiêm trọng, đến việc đi lại bình thương cũng bắt đầu khó khăn. Tần Dụ mỗi đêm đều xoa bóp cho cô, nhìn thấy cô đau đớn đến toát cả mồ hôi, liền thấy lòng bị vò thành một đống bùi nhùi.

Đúng là cái gì cũng có cái giá của nó, một lúc mang hai đứa bé trong bụng, vừa là ngọt ngào, vừa là đau thương mà.

5

Ngày sinh của Ái Nhĩ càng gần, Tần Dụ càng lúc càng lo lắng, trong khoảng thời gian này hầu như anh không dám rời Ái Nhĩ quá lâu, chỉ đi đến công ty giải quyết một số chuyện cực kì khẩn cấp, sau đó phần việc còn lại liền đem về nhà xử lí hết.

Hôm nay công ty anh có việc quan trọng, nhất quyết cần có sự hiện diện của anh, thư ký riêng của anh mỗi ngày đều điện nhắc cho anh nhớ hôm nay phải đến công ty, nếu Tần Dụ còn cố ngó lơ cậu ta như lần trước, e là vị này sẽ bị tức đến nhồi máu cơ tim mất.

Tần Dụ gửi Ái Nhĩ lại cho ba mẹ chăm sóc, anh ra khỏi nhà vào lúc sang sớm, ngay khi Ái Nhĩ còn quấn chăn, mơ màng chìm vào giấc ngủ, xe của anh liền chạy ra khỏi biệt thự.

Nhưng chuyện không may là, Ái Nhĩ ấy thế mà sinh trước ngày!

6

Tần Dụ nhận được tin Ái Nhĩ bị vỡ nước ối, đang ở trong bệnh viện, liền xanh mặt mà khỏi công ty, đây là lần đầu tiên Tần Dụ chạy xe nhanh đến như vậy, chỉ trong 10 phút anh đã đến bệnh viện.

Kèm theo đó là bốn tờ giấy phạt vì vượt đèn đỏ bốn lần.

Phạt cmn mà phạt, ông đây lại không kịp gặp vợ.



Tần Dụ ngồi đợi ở cửa phòng phẫu thuật, vì đến trễ nên không thấy Ái Nhĩ, anh liền giận dỗi ngồi phịch xuống ghế, sau đó nóng nảy mà chửi thầm.

Chửi đã đời, Tần đại gia bắt đầu lo lắng.

Hơn một tiếng rồi, mà vợ anh vẫn chưa ra nữa, không biết có chuyện gì không nữa!

Tần Dụ đứng dậy, đi một vòng, sau đó ngồi xuống, lại như bị gắn lửa ở mông, lại đứng dậy lần nữa, anh cứ ngồi rồi đi tới đi lui mấy lần, hệt như con lăng quăng, ba Tần nhịn không nổi nữa liền mắng.

“Cái thằng này, ngồi xuống đi, mày đi nãy giờ không thấy mệt à.”

“Vợ con vào phòng hơn một tiếng rồi, vì sao vẫn chưa ra?”

“Mày hỏi tao, làm sao tao biết được. tao cũng không phải bác sĩ, thôi thôi, ngồi xuống đợi đi con.”

7

Tần Dụ cố gắng đợi, nhưng thời gian càng trôi sức chịu đựng của anh càng bị bào mòn. Cuối cùng Tần Dụ chịu không nổi nữa, đứng phắt dậy, đi phăng phăng về phía cửa phòng.

“Này, cái thằng này nổi điên gì thế?”

Tần Dụ vừa vươn tay, cửa phòng liền mở ra, xém một chút nữa Tần Dụ liền chới với mà chụp ếch.

Cũng may, mặt mũi tổng tài vẫn chưa mất.

“Chúc mừng anh, là long phụng thai, một trai một gái.”

8

Tần Dụ nhìn hai đứa bé được mẹ Tần và mẹ Triệu ôm, bé gái có đôi mắt hạnh trong veo, bên khóe mắt có một nốt lệ chí, xinh đẹp hệt như mẹ. Đứa bé trai thì có sống mũi cao…khuôn mặt có chút…ây, sao lại giống anh như thế? Chẳng đẹp tẹo nào…

Tần Dụ lại nhìn Ái Nhĩ đang nằm trên giường dưỡng sức, mồ hôi trên trán vẫn còn chưa khô lại, anh quyết định bỏ qua hai đứa nhỏ, đi đến lấy khăn lau mặt cho cô.

Ái Nhĩ nắm lấy tay anh, hỏi.

“Anh muốn đặt tên con là gì?”

“Tùy ý em thôi.”

Ái Nhĩ cùng Tần Dụ đến cuối cùng vẫn là đắn đo chọn tên cho hai đứa nhóc, nhưng mà nhũ danh đã được mẹ Triệu và mẹ Tần định sẵn, anh lớn gọi là Đậu Đậu, em gái thì gọi là Nếp Nếp

Còn vì sao có hai cái tên này, chính là vì chúng nó thừa hưởng gen màu da của cả cha và mẹ, hai đứa còn chưa ra tháng liền trắng ơi là trắng, nhìn chỉ muốn cắn yêu một ngụm.