Ái Nhĩ Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 65




Phiên ngoại 1: Kết hôn rồi (1)

Đổi cách gọi, từ y thành anh.

Sức khỏe của Tần Dụ hồi phục rất nhanh, hai chân vẫn đang trong giai đoạn phục hồi, ba Tần cũng đã trở về giải quyết chuyện công ty giúp anh, trong thời gian này Tần Dụ ở mốc trong bệnh viện, mỗi ngày đều nghiêm túc tập luyện, dù đi được nhiều bước hơn lúc trước, nhưng vẫn có lúc chân bất ngờ không còn lực, tự động khuỵu xuống, mỗi lần nhìn Tần Dụ hết té ngã lại đứng lên, Ái Nhĩ đứng ở bên cạnh xót không thể tả.

Nhưng khi cô chạm vào ánh mắt đầy kiên định kia, cùng vạt áo thấm đẫm mồ hôi của anh, không biết vì sao trong lòng liền dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt.

Ái Nhĩ biết, Tần Dụ vẫn luôn nhớ đến lời hứa lúc trước, vì vậy cho nên từ lúc phẫu thuật xong cho đến nay, thời gian đã kéo dài hơn bốn tháng, nhưng cả hai đều chưa có ý định sẽ kết hôn, mặc cho cha mẹ hai bên mỗi ngày đều vô tình cố ý mà giục họ, Tần Dụ và Ái Nhĩ đều ăn ý tránh đi.

Kết hôn là chuyện của một đời người, Tần Dụ ngày hôm đó anh thật hoàn mỹ xuất hiện trước mặt cô, dùng đôi chân của mình cùng cô tiến vào lễ đường, nếu đã là như vậy, Ái Nhĩ liền bằng lòng chờ anh.

Dù sao cũng đã bày tỏ tình cảm với nhau rõ ràng, cả hai cũng không sợ đối phương sẽ chạy mất.

“Dụ ca, nghỉ một lát đi, đến giờ ăn cơm rồi.”

Người nọ nghe thấy giọng nói của cô liền ngẩng mặt lên, hồ môi từ tóc chảy dọc xuống mặt, cả người anh khó tránh khỏi nhếch nhác, nhưng nụ cười kia như nụ hôn chạm vào linh hồn cô, vẫn dịu dàng vô cùng.

“Được!”

……

Ái Nhĩ mỗi ngày đều nấu một loại canh tẩm bổ cho Tần Dụ, tuy là lúc đầu có hơi khó khăn, canh nấu ra đôi lúc hơi mặn, đôi lúc quá nhạt, nhưng thời gian Tần Dụ ở bệnh viện càng lúc càng dài, tay nghề của Ái Nhĩ cũng từ từ nâng lên.

Đến bây giờ, Ái Nhĩ cơ bản cũng được xem là thạo việc bếp, nấu món nào cũng hợp khẩu vị Tần Dụ.

Hôm nay Ái Nhĩ nấu canh gà đem cho anh, cô nhìn đồng hồ trên tường, liền nhanh chóng cho canh vào hộp giữ nhiệt, sau đó dọn dẹp bếp một lần nữa, đến đúng 8h liền khóa cửa.



Ái Nhĩ xoay đầu đi về cổng lớn, trong thoáng chốc liền giật mình.

Không biết từ bao giờ, tuyết đã rơi trắng xóa khắp cả mặt đường, một vài bông tuyết nhanh nhảu đậu lại trên vai cô, Ái Nhĩ có chút thẩn thờ, sau đó cô đưa tay bắt lấy một bông tuyết nhỏ, không khỏi cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.

Mới đây mà đã đến cuối năm rồi.

Ái Nhĩ mỉm cười, sau đó nhớ ra việc của mình, liền sải chân giẫm lên tuyết mà đi.

Ái Nhĩ đến bệnh viện như mọi ngày, nhưng lại không tìm thấy Tần Dụ ở đâu cả. Cô đi một vòng bệnh viện, cả những nơi mà anh hay ghé đến cũng không tìm thấy, gọi điện thoại rất nhiều cuộc, nhưng không có ai bắt máy cả.

Cô bắt đầu có chút sốt ruột, liền tìm Lưu Vũ, nhưng điều kì lạ là Lưu Vũ cũng không thấy mặt mũi đâu.

“Có chuyện gì thế này?”

Ái Nhĩ lầm bầm vài tiếng, cô đi hỏi các y tá mình hay quen, cũng không ai biết hai người này đi đâu mất rồi.

Ái Nhĩ nhìn lại đồng hồ, hơn 10h rồi!

Ái Nhĩ đoán là Tần Dụ chắc đã về Tần gia, cũng không hiểu vì sao anh lại về trước, lại không nhận điện thoại của cô, Ái Nhĩ có chút tủi thân, cô vẫy tay gọi xe, tạm gác lại mọi chuyện kì lạ diễn ra sáng nay xuống.

Hai tay cô cầm lấy hộp giữ nhiệt, đoán rằng canh trong hộp cũng nguội mất rồi.

Tâm trạng Ái Nhĩ có chút không tốt, nên dường như không quá để ý đến xung quanh, cho đến khi chạy qua ngã ba, cô liền cảm giác được có việc không đúng.

“Bác tài, hình như đoạn đường này không đúng, rõ ràng ở chỗ ngã ba kia bác nên rẽ trái.”

Tài xế giả như không nghe thấy lời của cô, vẫn một mực chảy thẳng.



“Bác tài à, bác có nghe tôi nói không? Bác chạy sai đường rồi!”

Ái Nhĩ bị người ta ngó lơ, chính thức bị chọc giận, cô vốn còn muốn nói tiếp, xe liền dừng lại

“Xuống xe, đến nơi rồi.”

Cô hoang mang bước ra khỏi xe, vừa muốn đưa tiền xe liền khởi động chạy đi mất.

“Ngày hôm nay sao thế nhỉ?”

Đầu Ái Nhĩ cứ xoay mòng mòng, không biết rốt cuộc hôm nay bị gì mà mọi thứ xung quanh cô cứ trở nên kỳ lạ đến khó hiểu. Trong đầu cô có vô số chấm hỏi, tâm trạng lại vô cùng không tốt, vốn là muốn lần nữa bắt xe về Tần gia, điện thoại trong túi lúc này mới reo lên.

Ái Nhĩ nhìn thấy tên hiện trên màn hình, lo lắng trong lòng được buông xuống, nhưng khuôn mặt vừa mới hòa hoãn liền chau lại.

Hay lắm, gọi cho anh cả chục cuộc, đến bây giờ mới chịu bắt máy cơ đấy!

“Alo.”

Ái Nhĩ cục cằn nhận điện thoại. Đầu dây bên kia hiếm khi thấy cô lòi ra dáng vẻ xù lông như thế, ngoài ý muốn bật cười.

“Bảo bối, em giận tôi à?”

“Nào có.”

Ái Nhĩ ngoa nguýt đáp, dù sao cô cũng không nói dối, cũng không phải là giận anh, chỉ là hơi lo lắng cho anh mà thôi.

“Nếu em không giận, vậy tại sao em không chịu quay đầu lại nhìn tôi, hửm?”