Nhiều lần tự hỏi, ngu ngốc, có phải là cái tội, xấu xí, có phải là cái tội, hèn nhát tự ti, cũng là cái tội? Mà loại người như thế, chỉ có thể là ta. Bây giờ nghĩ lại, câu hỏi đó, quả nhiên không sai chính là một câu hỏi thừa.
Cũng đúng, Dương ca vốn dĩ có dung mạo xinh đẹp, điệu bộ thoát tục, tính tình thẳng thắn, lại tốt bụng, nam nhân đem lòng ái mộ ca, hẳn là điều đương nhiên đi.
Mở mắt, phát hiện đã sớm bình minh. Rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân, bữa sáng cũng không màng đến, liền thay y phục, theo con đường quen thuộc, trở về ngôi nhà của người thân, có thể nói, chính là nơi ta sinh ra.
Tay chạm vào cửa kính, thân ảnh mẫu mẫu ngồi trên sô pha, tay đang bận gọt táo, chăm chú xem ti vi. Ta hít thở sâu, ôm chặt ba lô đã cũ trong tay, dùng hết can đảm đưa tay gõ cửa.
Cửa mở, tỷ tỷ đứng ở đó, ban đầu là kinh ngạc, sau đó dùng ánh mắt chán ghét nhìn ta, lạnh lùng nói.
"Ngươi tới đây làm gì?"
Ta cứng người một lúc, chẳng qua bữa sáng chưa ăn, cảm nhận dưới bụng đau thắt, thanh âm phát ra có điểm run rẩy.
" Ta... ta chỉ muốn thăm mẫu mẫu, còn có... tỷ."
" Nực cười, có chết ta cũng không muốn nhìn thấy mặt ngươi. Mau cút! " Liền bước vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Ta bất động tại chỗ, tính ra, cũng đã nhiều lần như vậy, kể từ khi bị đuổi ra khỏi nhà, chưa một lần ta có cơ hội gặp mẫu mẫu, mà có gặp, vẫn là một câu nói lạnh như băng.
" Đã luyến đồng mà còn làm đĩ, thực đúng ghê tởm, ta không ngờ lại sinh ra một kẻ thối tha như ngươi. Nghĩ lại, ngày đó tốt nhất không nên mang thai ngươi."
Trước đã là thói quen, ta đem số tiền của mình đặt trước cửa, gõ cửa hai cái, liền lặng lẽ bước đi. Cô đơn như vậy, nguyên lai ta đã không còn tồn tại trong ngôi nhà đó nữa. Sự thật quá rõ ràng, nhưng ta vẫn luôn mong muốn, một lần cùng người thân hạnh phúc.
Trở về làm việc, Dương ca phấn khích đến chỗ ta, sốt ruột hỏi.
" Thụy Đường, thế nào rồi. Trịnh Phi hắn có thích ngươi không?"
Trong đầu nghĩ đến hôm qua, ta gượng cười, đối ca nhẹ lắc đầu.
" Hắn đã thích người khác, cho nên... đối với ta... chuyện đó không có khả năng."
" Cái gì? Hắn thích người khác, như thế nào ta lại không biết? " Dương ca biểu tình khó hiểu, nháy mắt lộ ra nghi vấn.
" Không sao, tạ ơn ca đã sắp xếp buổi hẹn cho chúng ta." Ta cảm kích cúi đầu, tiếp tục làm việc.
Hai tuần, tiết trời đã sang thu, ta vẫn như vậy, một cuộc sống không có hắn, nhẹ nhõm, thanh bình, bất quá, nói thế nào vẫn không ngừng nhung nhớ đến hắn, trái tim ta, cũng không còn đau nghẹn, chính là cô đơn. Nhiều lần lục điện thoại, mắt chỉ nhắm thẳng vào dãy số kia, lại không ngăn được hai hàng lệ rơi.
Nguyên lai, ta đối hắn si tình như vậy, người ta yêu, Chính Kỳ.
Cuối tuần, không ngờ đến hắn gọi ta, lòng ta chấn động, ngỡ rằng chính mình còn đang trong mộng tỉnh lại, nhưng là không phải, dãy số kia, đích thực của hắn.
"Chính... Chính Kỳ?" Vì cái gì lại nghe máy, câu hỏi kia, văng vẳng trong đầu ta.
"Thụy Đường, ngươi hôm nay có rảnh không?" Nghe được thanh âm hắn, đã lâu như vậy, trái tim ta cơ hồ nghẹn ngào, kìm không được nước mắt, bất giác nhoẽn miệng cười.
" Có, có a."
" Tốt, có thể đến nhà ta? " Lại hỏi ta một câu, phút chốc, ta nhận ra, nguyên lai hắn vẫn còn nhớ đến ta, vẫn còn nhớ đến một kẻ ngu hèn như ta.
" Được... được. Ta lập tức đi."
Liền tắt máy, đối với ta, không có gì hạnh phúc bằng lúc này, từ lâu, rất lâu như vậy, hắn rốt cuộc đem ta lưu lại trong lòng hắn, có thể chỉ là vị trí nho nhỏ, chính là, đã tốt lắm rồi.
Khí trời mát mẻ, cư nhiên rất phù hợp tâm trạng hiện tại của ta, bên đường, một nam hài tử đang nhìn ta, không tự giác liền đối bé con mỉm cười, chưa lần nào ta cười nhiều như thế, chẳng qua chỉ vì người ta yêu, Chính Kỳ.
Đứng trước cửa, ta lưỡng lự một lát, vẫn không thể tin chính mình một lần nữa đến đây, đã một năm, kỉ niệm trong tâm không được khoái lạc, nhưng là, ta tin tưởng, khoảnh khắc vui vẻ sẽ đến với ta, có thể cho rằng ta hoang tưởng, không sao, vốn dĩ như vậy, cơ hồ cũng khiến ta được hân hoan.
Liền đẩy cửa bước vào, Chính Kỳ, hắn đang học bài, cũng là lần đầu tiên, ta được quan sát biểu tình nghiêm túc của hắn. Đôi mắt màu nâu bạc, xương gò má hoàn hảo, sống mũi cao thẳng, đẹp như vậy, nơi kia rốt cuộc đập nhanh, trái tim ta.
" Ân, ngươi tới rồi." Nhìn thấy ta, liền ngẩng đầu nói, hắn nhìn ta, hắn rốt cuộc nhìn đến ta, trong lòng ta không ngừng gào thét.
" Ngươi... khỏe không?" Đứng bất động ở đấy, ta chỉ biết cúi đầu, e thẹn đỏ mặt, chỉ sợ nếu hắn phát hiện, có lẽ ta đã chạy đi mất.
" Cũng tốt." Lại cúi đầu vào cuốn sách, nhưng là ta vẫn hạnh phúc, cũng không biết nên nói cái gì, e rằng một lời phát ra, cư nhiên đem ta trở thành kẻ ngu ngốc, nên cứ chăm chăm nhìn hắn, đủ khiến tim ta loạn nhịp cả lên.
Chính Kỳ, hắn gấp sách, biểu tình khó hiểu nhìn ta, đẩy đẩy tay trên ghế, hướng ta ra lệnh.
" Ngươi đang làm cái gì, còn không ngồi xuống."
Ta chấn động một lúc, ấp úng mở miệng, lại nhận ra bộ dạng ta ngốc nghếch cỡ nào.
" Bên... bên cạnh ngươi?"
Hắn hừ lạnh, chỉ còn biểu tình lãnh khốc, tiếp tục nói.
" Nhiều lời, ta nói sao ngươi làm vậy đi."
Sau đó kéo cổ tay ta, đặt ta ngồi xuống cạnh hắn, nhanh quá, trái tim ta, cơ hồ muốn nổ tung rồi, chỉ là ngồi cạnh hắn, vì cái gì lại khẩn trương như thế, Thụy Đường. Ta nhìn sang hắn, đang trầm mặc viết bài, ngón tay thon dài cầm bút, tinh tế lưu lại nét chữ, hiện trên tờ giấy trắng, cư nhiên cũng khiến tim ta đập loạn.
" Chính Kỳ, ngươi... gọi ta là có việc?" Tay nắm chặt góc áo, ta nín thở, kìm chế thanh âm run rẩy chính mình, làm thế nào đây, có ai giúp ta?
" Cũng không hẳn." Lạnh lùng nói một câu, vẫn không nhìn ta, phút chốc có điểm sợ hãi, ta mím môi, giữa tiết trời mát mẻ, cư nhiên vầng trán toát mồ hôi lạnh.
" Ân, vậy... ta không tiếp tục làm phiền ngươi." Miễn cưỡng lên tiếng, ta vội vã đứng dậy, dự định chạy đi, lúc này, bên tai truyền đến thanh âm của hắn.
" Ngươi có việc bận?" Quay đầu, lại chạm phải ánh mắt lạnh như băng, ta ngây ngốc tại chỗ, đấu tranh một hồi mới lên tiếng.
" Không... không có."
Liền hạ mi mắt, tiếp tục viết bài, cũng không bận tâm đến ta. Rất lâu sau đó, chân ta cơ hồ mỏi nhừ, còn đang tính rời đi, lại đột nhiên mở miệng.
" Không thì về lại chỗ cũ của ngươi đi."
Lòng ta kinh ngạc, trước mắt một mảnh mơ hồ, ta là không nghe nhầm chứ. Cứ như vậy, lần đầu tiên được hắn quan tâm, quả nhiên khiến ta không còn là chính mình nữa, chính là rất giống một kẻ khờ dại, thất thần tại chỗ.
" Ta không muốn nhắc lại lần hai, ngươi còn không mau nghe lời." Có điểm sinh khí, ta bị hắn làm cho hoảng sợ, lập tức ngồi xuống ghế, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, cắn chặt môi, không dám hé miệng.
" Thụy Đường." Là thanh âm của hắn, hắn đang gọi ta.
" Ân? Ta nghe." Trái tim ta bối rối, không đủ dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn.
" Mộng Hi... hắn đã phản bội ta. " Nói một câu, sau đó hạ bút xuống, trầm mặc cúi đầu.
Ta vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc đến phát ngốc, nhưng không đáp lại, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói. Ta hiện tại chỉ biết, Chính Kỳ, hắn là đang tâm sự với ta.
" Ta và hắn cũng đã chia tay, hiện tại chỉ muốn giảm áp lực, chẳng qua không biết gọi cho ai, liền vô thức nhớ đến ngươi."
Hắn nhớ đến ta, hắn nói như vậy, ta sẽ ghi nhớ, nhất định ghi nhớ. Lại không ngờ bị câu nói của hắn làm cho kích động, ta cơ hồ trở lại chính ta, vẫn ngu ngốc như vậy, nắm lấy cánh tay hắn, vui vẻ nói.
" Nếu có thể giúp ngươi giảm áp lực... ta có thể, có thể cùng ngươi làm tình."
" Ngươi cần tiền?" Ánh mắt hắn, lộ ra sự kinh ngạc cùng khinh rẻ, phút chốc, hân hoan trong ta rất nhanh tan biến, trái tim co thắt. Chính Kỳ, hắn chưa bao giờ hiểu, ta đối hắn rất yêu, yêu nhiều lắm, chỉ vì lời nói một năm trước, khiến ta trong mắt hắn, bất lắm chỉ là công cụ tiết dục, nhiều hơn chính là một tên nam kĩ.
Nhưng là, ta như vậy, nếu nói ta yêu hắn, liệu hắn có để tâm, hắn có lưu lại ta một chút trong lòng hắn không?
Hoàn chương 8