Đêm khuya, cả thành phố an tĩnh chìm trong giấc ngủ mê. Quả Tri một hồi thì nhắm mắt lại, một hồi thì vỗ vỗ vào mặt, cố gắng không để cho mình ngủ. Hồi lâu, cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, sau khi xác định nghe được tiếng ngáy của ba mình mới đóng cửa phòng lại, núp ở trong chăn bấm số điện thoại của Thời Tây.
"Chuyện gì?" Chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, nhưng bởi vì là Thời Tây nói, cho nên khiến cho nội tâm của Quả Tri có chút ấm áp, khiến cho mặt của cậu toát lên nụ cười.
"Không có gì, tớ về đến nhà rồi, cậu về nhà chưa?"
"Ngày mai mới về."
"Vậy, cậu đang làm gì thế?" Thật sự Quả Tri không phải muốn biết Thời Tây đang làm gì, mà chính là muốn tìm chuyện gì đó để nói, chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn là được rồi.
"Trễ như thế cậu lại không ngủ!"
"Tớ không ngủ được." Rõ ràng mí mắt sắp mở không lên. Tay của Quả Tri nhéo nhéo tấm chăn. Không khí trong chăn có chút bế tắc, cậu hơi vén tấm chăn lên một chút, để cho không khí chui vào, tiếp theo sau đó nói: "Cậu có thể kể chuyện cho tớ nghe được không? Lần trước tớ có đưa cậu một quyển sách truyện cổ tích."
"Cậu cho rằng tôi rất rỗi rãnh?"
"Vậy cũng được!" Quả Tri chu môi, không hề lên tiếng nữa, Thời Tây từ trước máy vi tính đứng lên, bàn tay của hắn cầm đống sách để dưới đất lên, hắn ngồi ở mép giường tiện tay lật sách. Quả Tri có chút ngu ngốc, trong đầu óc của cậu, cậu luôn cho rằng truyện cổ tích nào cũng đều có kết cục tốt đẹp, nhưng thực sự không phải là vậy.
Thời Tây đã từng muốn cho Quả Tri nhận thấy rõ thế giới này xấu xí đến mức nào nhưng không muốn đâm rách sự ngây thơ đó. Hắn lật quyển sách, lướt qua câu chuyện người con gái bị chém đứt đôi chân; lướt qua câu chuyện mỹ nhân ngư (nàng tiên cá) vì muốn có được tình yêu nên chấp nhận đánh đổi giọng nói, nhưng sau đó không có được tình yêu và tan thành bọt sóng. Sau đó, hắn dừng lại ở một câu chuyện hạnh phúc, giọng nói của hắn vừa như lúc ban đầu, lại vừa không giống với lúc ban đầu, dễ nghe như vậy.
Hắn chậm rãi đứng lên. Điện thoại di động nằm trên mặt của Quả Tri. Cậu lẳng lặng nghe, sau đó lẳng lặng ngủ.
Sáng sớm, Chu Tuệ gõ cửa phòng của Quả Tri: "Quả Tri, rời giường, hôm nay chúng ta đi trung tâm thương mại mua một chút đồ."
"Dạ, con lập tức rời giường."
Quả Tri từ trên giường bò dậy, bây giờ chắc Thời Tây vẫn còn đang ngủ. Sau khi trở về nhà, mỗi lần Quả Tri làm chuyện gì đó cũng không nhịn được nghĩ tới Thời Tây đang làm gì, hắn sẽ có biểu cảm gì, hắn đi gặp ai, hắn lại viết tiểu thuyết loại gì.
Chia xa, chỉ là hai chữ, không nghiêm trọng lắm nhưng lại mang cho người ta một cảm giác kỳ diệu đến kỳ quái. Trong lòng thiếu chút gì đó, lại thêm chút gì đó. Nhớ hắn, vào thời điểm bận rộn thì muốn có thời gian rãnh để nhớ hắn; vào thời điểm rãnh rỗi lại muốn bận rộn để không nhớ hắn nữa. Đây là thói quen không có biện pháp, giống như một căn bệnh nghiêm trọng, nếu như không uống thuốc, sẽ không khỏi hẳn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Cả tòa trung tâm mua sắm bị màu đỏ bao phủ. Bên ngoài trung tâm treo đầy quảng cáo. Một người quần áo chỉnh tề cầm micrô, đứng trên khán đài giới thiệu sản phẩm điện thoại di động đầy cám dỗ, dưới khán đài bu đầy người, giống như bầy zombie hướng lên khán đài đưa tay ra. Bên trong trung tâm mua sắm, người đông như kiến, bọn họ chọn mua đồ, trên mặt mang theo vui sướng nghênh đón năm mới. Nhưng đây cũng chỉ là cảnh tượng giả tạo mà thôi. Năm mới có thể mang đến cái gì? Nó không cách nào làm cho cuộc sống của người giàu có trở nên quẫn bách, cũng không cách nào làm cho bi thương hoặc là phiền não biến mất.
Quả Tri đẩy xe đi theo sau lưng ba mẹ, tâm tình của cậu rất tốt, thích thú nhìn khắp nơi. Cậu không nhịn được một hồi thì cưng nựng những đứa con nít vô tình gặp được, một hồi thì nghịch ngợm nắm tóc, kéo tay của những người mẫu làm bằng tượng sáp.
Phía trước truyền tới tiếng ồn ào, có một đám người vây ở nơi đó nghị luận ầm ĩ. Gia đình của Quả Tri cũng hiếu kỳ tiến tới xem thử chuyện gì, mấy giây sau, sắc mặt Quả Tri tái nhợt. Bọn họ vây quanh hai tên nam sinh. Hai tên nam sinh này nắm tay nhau, sắc mặt của bọn họ rất khó nhìn. Bạn thụ đứng sau lưng bạn công, hai chân của bạn thụ khẽ run, nước mắt trong suốt sắp rơi xuống từ khóe mắt. Một gia đình đang đứng trước mặt bọn họ lớn tiếng chỉ trích. Người đàn ông trung niên và vợ của ông ta cùng đưa tay ra che tầm mắt của con trai của bọn họ lại.
(Bản gốc:
- Công: Nam sinh cao to
- Thụ: Tiểu nam sinh (ý nói nhỏ hơn anh công
Phong dùng "bạn công", "bạn thụ" cho dễ hiểu hơn.)
"Những người đồng tính luyến ái như bọn mày, có lầm hay không? Muốn làm những chuyện này về nhà từ từ làm. Bên ngoài có rất nhiều con nít, tôi không muốn con của chúng tôi học theo những thứ biến thái từ bọn mày!"
"Ông nói cái gì?" Bạn công tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên. Bạn thụ ở phía sau kéo kéo áo của bạn công lại, ý không muốn để cho bạn công gây gỗ. Người chung quanh cũng nghị luận ầm ĩ, một người đứng trong đám đông quát: "Bị nói như vậy chưa đủ để mày mất mặt sao?"
"Nam sinh yêu nam sinh cũng có thể sao? Chuyện gì đây trời?"
"Bây giờ càng ngày càng có nhiều người không biết xấu hổ, chuyện gì cũng làm."
"Cha mẹ bọn mày biết chuyện này không?"
"Trong nhà không ai quản chúng sao?"
Vô số lời chỉ trích này không chỉ đánh thẳng vào hai tên nam sinh bị bao vây trong đám người, mà còn đánh thẳng vào Quả Tri đứng ở bên ngoài đám người. Bạn công kia tức giận nhìn tất cả mọi người: "Các người ở đây nói bậy cái gì? Các người dựa vào điều gì mà chỉ trích chúng tôi?"
"Can đảm ôm nhau ở chỗ này, còn sợ chúng tôi chỉ trích sao?"
Tròng mắt của bạn công đỏ rần lên, vì hắn bất lực. Hắn không thể bảo vệ người yêu sau lưng mình, để cho người yêu của mình ở phía sau lưng mình chịu đựng chỉ trích, ở phía sau lưng mình khóc thút thít.
"Chúng ta đi thôi, chúng ta đi thôi!" Bạn thụ khóc sụt sùi đưa ra cầu khẩn.
Cuối cùng bọn họ vẫn không cách nào chịu đựng được những ánh mắt cười nhạo, đành rời đi. Quả Tri nhìn bọn họ rời đi. Lúc bọn họ đi ra tới cửa, hai cánh tay vốn đang nắm chặt với nhau từ từ buông ra. Đau đớn trong ngực của Quả Tri càng ngày càng mãnh liệt. Rồi cũng sẽ có lúc mình và Thời Tây rơi vào tình huống này, có phải không?
Đây mới là thực tế tàn nhẫn, có phải không?
Đan Kết từng nói với mình, loại tình cảm này, có người không chấp nhận, cũng có người chấp nhận. Nhưng mà cô ấy lại không nói với mình, số người không chấp nhận nhiều hơn rất nhiều so với số người chấp nhận.
Hai tên nam sinh kia do áp lực từ mọi người mà buông tay nhau, mình cũng sẽ làm như vậy sao? Đây là một câu nghi vấn. Cậu dám nói mình sẽ không chọn cách buông tay khi bị mọi người chỉ trích sao? Có một số việc, bình thường không tốn sức để nhắc tới, nhưng khi làm lại rất phí sức để thực hiện.
Lúc cần đối mặt, lại chỉ muốn chạy trốn. Đây không phải là hèn yếu, mà là bản năng.
Khi mới vừa dấy lên một tia hy vọng về tình cảm này, thực tế sẽ dùng vô số bồn nước đá dập tắt.
Đám người nhiều chuyện tản đi, gia đình của Quả Tri cũng tiếp tục đi mua đồ. Quả Vân nhìn trước mắt, đột nhiên nói: "Nhìn đi, đây chính là kết quả." Quả Tri đi theo ở phía sau, cậu nghe những lời này của ba, tự nhủ trong lòng: Nhìn đi? Nhìn chỗ nào? Nhìn cái gì? Nhìn những cảnh đó mình sẽ không thích Thời Tây nữa sao? Chuyện đó làm sao có thể.
Có lẽ, bản chất của cuộc sống chính là tàn nhẫn.