Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 27: Câu không nói ra chính là: tớ thích cậu




: Tớ thích cậu

Ánh mặt trời rất ấm áp bao phủ khắp bầu trời, thành phố, và toàn bộ khuôn viên trường. Đi đến phòng ăn, ăn cơm xong, Quả Nhược tìm một băng ghế dài, lười biếng nằm trên đó. Tư thế này rất khó coi: hai chân dang rộng ra. Cô không để ý tới ánh mắt hài hước của người đi ngang qua, vẫn như cũ mở rộng chân ra. Quả Tri mới vừa đánh bóng rỗ xong, chuẩn bị đi ăn cơm, đụng phải Quả Nhược: "Đường tỷ?"

"Chuyện gì?"

"Chị dang chân rộng ra như vậy là chờ bạn trai sao?" Quả Tri hỏi thăm, Quả Nhược hung hăng trừng cậu một cái: "Em có thể quang minh chánh đại châm chọc chị, không cần quanh co như vậy đâu. Chị thích như vậy đó, ai nói nữ sinh bắt buộc phải khép chân lại?"

Quả Tri ngồi xuống trên băng ghế dài bên cạnh, vỗ trái bóng rỗ ở giữa hai chân mình: "Đường tỷ, chị nói đúng. Ai nói nữ sinh bắt buộc phải khép chân lại, ai nói nam sinh nhất định chỉ có thể thích nữ sinh chứ." Quả Tri tự tiện cộng thêm những lời này, làm cho Quả Nhược vừa mới chuẩn bị nhắm mắt một chút lại mau chóng mở ra, nhìn Quả Tri, cô ngồi dậy. Quả Tri cố ý nói như vậy, cậu quan sát phản ứng của Đường tỷ. Cậu luôn muốn biết chị ấy có thể chấp nhận chuyện này không, cho nên cậu đánh liều nói ra.

Quả Nhược ngồi dậy, nhìn Quả Tri: "Quả Tri!"

"Em đây!" Quả Tri dừng lại động tác vỗ bóng rỗ, quay đầu nghiêm túc chờ đợi một câu nói.

"Lúc bị thọt trên giường, cậu có khóc rống lên không?"

Tâm tình của Quả Tri thấp thỏm chỉ để chờ đợi những lời này của Quả Nhược sao?

"Đường tỷ, chị không phải là một người con gái đứng đắn!"

Quả Nhược duỗi người: "Chị không quan tâm chuyện em thích nam hay là thích nữ, đó là chuyện của em. Chị cảm thấy chuyện đó tốt hay xấu có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của em không?"

"Không thể ảnh hưởng, nhưng có thể khiến cho em cảm thấy thế giới này tốt đẹp hơn."

"Chị cảm thấy cái thế giới rất tốt đẹp này đã bị em phá banh." Quả Nhược lại nằm xuống, tay chống đầu.

Thời Tây xuất hiện trong tầm mắt của Quả Tri, độc chiếm con ngươi của cậu. Quả Tri không tự chủ, nheo mắt lại. Cậu không biết là ánh mặt trời hay là Thời Tây làm cậu bị chói mắt. Cậu nhìn Thời Tây: "Còn có thể tốt đẹp hơn!" Quả Nhược theo tầm mắt của Quả Tri thấy được nguyên do khiến Quả Tri trở nên vui vẻ, hạnh phúc. Thấy Thời Tây, nếu không phải là buồng tim của Quả Nhược lười đập nhanh, thì chắc chắn cô sẽ có phản ứng. Quả Tri đứng lên: "Em đi trước nha, Đường tỷ."

Quả Tri ôm trái bóng rỗ chạy lại hướng Thời Tây, trong miệng kêu la tên Thời Tây.

Thời Tây dừng lại, chờ Quả Tri chạy tới.

"Thời Tây, tớ mời cậu ăn cơm."

"Sao, muốn cảm ơn vì tôi đã thọt cậu?"

Đây là lần thứ hai trong hôm nay cậu nghe được cái chữ này. Quả Tri rất bất mãn cái chữ mang ý nghĩa thô tục này, oán giận nói: "Cái gì thọt thọt, tớ cũng không phải là tổ ong, không thể dùng từ văn minh hơn một chút sao? Ví dụ như ở trên giường phát sinh quan hệ thân thể chẳng hạn."

"Ừ, cậu dùng từ rất văn minh."

"Cậu đang châm chọc tớ sao?"

"Thì ra là cậu đã hiểu."

Bọn họ đi tới phòng ăn. Quả Tri vừa đi vừa vỗ trái bóng rỗ. Thỉnh thoảng cậu sẽ nghiêng đầu nói chuyện với Thời Tây, nhưng tầm mắt không có rời khỏi trái bóng rỗ lúc lên cao, lúc xuống thấp. Bọn họ đi tới, nhiều nữ sinh thay vì đi lướt qua, bọn nữ sinh sẽ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thời Tây, nhưng chẳng qua là chỉ nhìn hắn, cũng không phải là đang nhìn cả hai người. Quả Tri len lén liếc nhìn gò má của Thời Tây. Gương mặt đẹp trai hoàn hảo này đã từng dành riêng cho cậu, là bí mật của cậu, vậy mà bây giờ bị tất cả mọi người thấy được. Loại tình cảm muốn độc chiếm này là cái gì đây? Ba mình đã từng dạy qua, ông nói mình phải biết chia sẻ cái của mình có được cho mọi người. Là tình cảm khiến cho mình biến thành xấu xa, ích kỉ như vậy sao? Quả Tri có chút bất an, cậi không muốn trở thành ích kỷ, nhưng cũng không muốn chia sẻ Thời Tây cho ai khác.

Ở trong phòng ăn, Quả Tri ngồi đối diện với Thời Tây, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Tớ rất ích kỉ, xấu xa có phải hay không?"

"Chuyện gì nữa?"

"Mới vừa rồi tớ không có rửa tay mà đã ăn cơm." Quả Tri mở hai bàn tay bẩn của mình ra, cho Thời Tây nhìn, nói tiếp: "Thêm nữa, mới vừa rồi có nữ sinh nhìn cậu, tớ, thực sự, tất nhiên, là, khó chịu, ghen tuông." Quả Tri nói ra từng chữ một, phảng phất một vấn đề rất nghiêm trọng.

"Cái này không gọi xấu xa, ích kỉ, cái này gọi là ngu xuẩn."

Quả Tri bĩu môi, hai chân đặt lên trên trái bóng rỗ, đẩy trái bóng lăn tới lăn lui. Thời Tây cũng không ăn quá nhiều. Khi hắn không cách nào viết tiếp tiểu thuyết, nội tâm sẽ có một khoảng trống vô cùng rộng lớn, bao nhiêu đó thức ăn cũng không cách nào lấp đầy trống chỗ này được. Quả Tri mở miệng to ra, bỏ thức ăn vào, nhìn thức ăn còn dư lại trong chén của Thời Tây: "Cậu là vĩ nhân, vì quốc gia mà tiết kiệm lương thực!"

"Cậu khích lệ quá mức, nghe rất chói tai." Thời Tây tựa vào lưng ghế, hai tay đặt trong túi quần, nhìn bộ dáng lúc ăn của Quả Tri. Trong miệng Quả Tri chứa nhiều đồ ăn, phát ra âm thanh hàm hồ: "Đừng nhìn tớ ăn, cậu có thể nhìn bà chủ căn-tin đứng ở bên đó, cũng có thể nhìn những nữ sinh đang say mê nhìn cậu, hoặc là ngắm phong cảnh phía ngoài một chút." Bị người khác nhìn chằm chằm lúc đang ăn cơm như vậy, cậu đã có chút khó có thể nuốt trôi đồ ăn, huống chi là bị Thời Tây nhìn.

Thời Tây vẫn như cũ duy trì tư thế nhìn Quả Tri: "Những người đó có quan hệ gì với tôi? Tại sao tôi phải nhìn?"

Bởi vì một câu nói này mà trong lòng Quả Tri dâng lên một chút rung động nho nhỏ. Màu đỏ nhàn nhạt leo lên hai gò má của cậu. Cậu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, dùng chiếc đũa gấp thức ăn, nhưng cuối cùng lại không che giấu được mong đợi trên mặt: "Vậy, tớ và cậu có quan hệ như thế nào?"

Tất cả tâm tình của Quả Tri đều được viết lên gương mặt của cậu, mà trên mặt của Thời Tây lại không xuất hiện bất kỳ tâm tình gì. Thời Tây nhìn Quả Tri, giọng nói nhàn nhạt: "Bây giờ là đang muốn tôi nói những lời tình cảm sao?"

Một lời đâm xuyên, Quả Tri dùng sức cắm chiếc đũa cắm vào trong cơm, vặn mi: "Tớ lại xấu xa nữa rồi, lại dùng chiêu hạ lưu như vậy dụ cậu nói ra."

Thời Tây đưa tay ra, cầm chiếc đũa lên, gắp đồ ăn trước mặt mình nhét vào trong miệng của Quả Tri: "Đừng lãng phí thời gian của tôi, ăn mau lên."

Ăn cơm xong, bọn họ đi tới dãy phòng học. Quả Tri không biết mệt mỏi tiếp tục dùng sức vỗ vỗ trái bóng: "Thì ra là tình yêu xấu xa như vậy." Trái bóng rổ nhảy lên, bị Thời Tây đưa tay ra bắt lấy. Hắn vừa vỗ vỗ trái bóng vừa đi: "Cậu hy vọng tình yêu có nhiều mặt tốt đẹp sao? Nó sẽ làm cho cậu trở nên ích kỷ, tham lam, ghen tỵ, cho nên mới có thể gọi là tình yêu."

Thời Tây nói quả thật không sai. Khi bạn thích một người, bạn sẽ ích kỷ, chỉ muốn đối phương đối xử tốt với một mình mình; bạn sẽ tham lam muốn chiếm đoạt tất cả của đối phương; bạn sẽ ghen tỵ với những người đứng gần đối phương hơn bạn. Bởi vì là thích, nên mới có những tâm tình này.

"Cho nên tớ sẽ trở nên xấu xa bởi vì rất thích cậu sao?" Quả Tri hiểu ra, gật đầu một cái, không cảm giác chút nào nói ra lời tê dại da thịt này.

"Cậu đang căng thẳng sao?"

"Tớ không có căng thẳng! Cậu nói là tớ không thể nói thích cậu? Nhưng tớ chính là thích cậu. Tớ không nói cho cậu nghe, vậy tớ phải nói cho ai nghe đây?"

"Câm miệng."

"Tớ nên ngậm miệng hay là nói thích cậu đây? Làm sao bây giờ?" Quả Tri có chút kỳ quái nói lên vấn đề .

"Cái gì mà làm sao bây giờ, đừng nói ra!" Thời Tây từ chối nhiệt tình của Quả Tri.

"Nếu không nói ra thì cậu sẽ không biết tớ thích cậu đến nhường nào, vậy làm sao bây giờ?"

"Lần này là cậu cố phải không?"

"Bị phát hiện rồi!" Trên mặt Quả Tri xuất hiện nụ cười nghịch ngợm.

Đến dãy phòng học của Quả Tri, bọn họ liền tách ra. Quả Tri đi chưa được hai bước, liền bị gọi lại. Cậu xoay người, Thời Tây ném trái bóng rỗ qua, Quả Tri đưa tay đỡ lấy trái bóng rỗ ôm vào trong ngực. Cậu ôm chặt trái bóng rỗ, trái bóng rỗ để ở ngực của cậu. Hai người cách nhau một đoạn ngắn khoảng cách, khóe miệng Quả Tri hơi cong, gò má xuất hiện má lúm đồng tiền, cậu nhìn Thời Tây, ba giây sau nói: "Lần này tớ chỉ suy nghĩ, không nói ra." Nói xong, cậu xoay người chạy đi.

"Ngu ngốc!"

Tình yêu quả nhiên rất xấu xa a, câu mà Quả Tri không nói ra, chính là: Tớ thích cậu.