Đinh Tiểu Tuyên là bị lời nói của hắn làm cho kinh sợ, nhất thời đầu óc trống rỗng sững sờ ở nơi đó. Ngón tay cô lạnh ngắt, ánh mắt nhìn theo bóng Minh Huy tông cửa xông ra. Mảnh tâm yếu ớt như vỡ tan, đôi mắt dâng trào nước. Một trận lạnh buốt xông thẳng đỉnh đầu.
"Lam Tử Ngưng!"
Lúc Đinh Tiểu Tuyên đuổi theo ra, trực thăng đã cách mặt đất mấy tấc. Minh Huy đưa tay dùng sức lôi Đinh Tiểu Tuyên kéo lên phi cơ, lạnh lùng đẩy cô một cái.
"Trước khi chết, Tiểu Trương đã gọi điện cho Hàn ca. Một mình nàng, một mình nàng đi Anh quốc! Là nàng cố ý đẩy cô đi! Là nàng cố ý bức chúng ta ra xa!"
Hốc mắt Minh Huy đỏ lên, chức cơn phẫn nộ khiến người ta hít thở không thông. Cả người Đinh Tiểu Tuyên vẫn choáng váng lâng lâng. Cô không biết vì sao sự tình lại đột ngột biến thành như vậy. Không phải Lam Tử Ngưng ổn lắm sao? Không nàng đã biết rõ tất cả, cấu kết với Hoàng Cần trốn tránh sự truy đuổi của cảnh sát sao?!
Minh Huy hít sâu một hơi, lấy hai khẩu súng trong túi to màu đen bên chân ra, lạnh lùng ném cho Đinh Tiểu Tuyên.
"Nếu nàng chết, tôi tuyệt đối ... tuyệt đối... sẽ không bỏ qua cho cô! Cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ bản thân mình!"
Chết!
Trái tim Đinh Tiểu Tuyên đập điên cuồng, nước mắt cũng chực trào ra. Lam Tử Ngưng, Lam Tử Ngưng ngươi, vì sao... vì sao lại đi chịu chết một mình chứ?! Là vì ta sao? Có phải hay không?!
"Thu hồi nước mắt của cô đi! Vô dụng!" Minh Huy thấp giọng rít gào, từ lồng ngực phát ra tiếng vang khát máu: "Lão tử nhất định sẽ xốc hắn!"
Tay trái Đinh Tiểu Tuyên đè xuống bàn tay phải cầm súng đang không ngừng run rẩy. Hai mắt trầm xuống, bóng dáng kia lướt qua tâm trí. Đinh Tiểu Tuyên nắm chặt khẩu súng lạnh băng, cắn môi cố nén dòng lề đang trào ra không ngừng. Cô kích động gầm nhẹ, như trút ra hết nỗi hối hận trong lòng: "Chờ ta, nhất định phải chờ ta!"
---
Trực thăng hạ cánh trước nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây. Nhìn chung quanh một vòng, nơi này là một khu công nghiệp bị bỏ hoang. Trên người Minh Huy đã đeo hai khẩu súng tự động(*), bên hông dắt ba quả lựu đạn, trong tay của hắn còn cầm một khẩu súng. Lam Tiêu Hàn sát khí bừng bừng liếc nhìn Đinh Tiểu Tuyên một cái, sau đó sắc mặt càng trầm hơn, nôn nóng lên nòng khẩu súng.
(*) hay 'súng tiểu liên'
"Hàn ca, tình huống thế nào?" Giọng Minh Huy mơ hồ có chút run rẩy.
Lam Tiêu Hàn siết nắm đấm, hai tròng mắt bởi vì đau lòng mà trở nên đỏ bừng, nghẹn giọng nói: "Hàng bị Tiểu Trương chuyển đi. Trước khi tìm được hàng, chị ấy sẽ không có chuyện gì, sẽ không đâu!"
Tình huống khẩn cấp, Lam Tiêu Hàn chỉ mang đến năm người, thêm Minh Huy và Đinh Tiểu Tuyên, tổng cộng chỉ có tám người. Đối mặt với một tập đoàn khổng lồ, chuyến này, dữ nhiều lành ít.
"Cậu ở lại, ở lại bên ngoài đi." Đinh Tiểu Tuyên không để ý thái độ lạnh lùng của Lam Tiêu Hàn với mình, chậm rãi nói.
"Không ai cho cô tới giúp vui đâu! Cô còn muốn chạy thì cút ngay đi!" Đôi mắt đỏ ngầu của Lam Tiêu Hàn chứa hận ý ngập trời: "Không phải do cô thì chị ấy đâu có biến thành như vậy!"
Sắc mặt Đinh Tiểu Tuyên vẫn trắng bệch, tim đập nhanh đến cực điểm. Không thấy được nàng, không thể sờ tới nàng, không biết tình huống của nàng, không biết nàng ở đâu! Từ trước đến nay cũng không ngờ rằng Lam Tử Ngưng có thể chiếm cứ toàn bộ tâm tư của mình như lúc này. Đinh Tiểu Tuyên gắng đứng vững, tới gần Lam Tiêu Hàn: "Vì chị của cậu, vì nàng, cậu phải ở lại. Ở lại nơi an toàn. Tìm chỗ cao một chút để yểm hộ cho bọn tôi!"
Ánh mắt đỏ bừng của Lam Tiêu Hàn nhìn cô, thần sắc phức tạp, giọng khàn khàn: "Đinh Tiểu Tuyên."
"Tôi dù có liều mạng, cũng sẽ cứu nàng ra. Tôi sẽ trả Lam Tử Ngưng cho cậu!" Đôi mắt đau nhức tràn ngập hơi nước.
"Bớt sàm ngôn đi! Lão tử muốn san nơi này thành bình địa!" Minh Huy nắm chặt súng, ánh mắt căng thẳng, gầm lên như thú dữ bị bắt nhốt.
Đinh Tiểu Tuyên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, để bản thân trấn tĩnh, để bản thân tỉnh táo, run rẩy nhìn Minh Huy đang trong cơn thịnh nộ.
"A Huy, chúng ta đi một vòng khu xưởng đi. Bây giờ không biết nàng ở đâu, không thể làm chuyện hy sinh vô ích!"
Minh Huy oán hận phun xuống đất một ngụm đàm, gật đầu liên tục.
Tránh trong bụi cỏ quan sát thấy, khuôn viên khu nhà xưởng này rất lớn. Mỗi gian nhà xưởng có hàng rào, có cổng trước cổng sau. Khu nhà máy thỉnh thoảng còn người nước ngoài thân hình vạm vỡ đi qua đi lại, bên hông dường như đều đeo súng. Nhưng nhiều xưởng như vậy, căn nào mới đúng đây?
"Chậm một phút nàng liền nguy hiểm hơn một phần. Không lao ra vĩnh viễn cũng không biết nàng ở đâu!" Minh Huy nện mặt đất, nói xong thì bật dậy muốn vọt đi, bị Đinh Tiểu Tuyên dùng sức đè lại: "Anh bình tĩnh một chút!"
"Lam Tử Ngưng sống hay chết cũng không biết, cô còn có thể bình tĩnh?! Tôi thật bội phục cô!" Minh Huy gầm lên, giãy dụa. Lời còn chưa dứt, Tiểu Vương đã lui xuống bên phải xoay đầu bỏ chạy: "Huy ca, em đánh lạc hướng bọn chúng. Mấy anh quan sát xem người của chúng từ đâu đi ra."
Trong thân thể Đinh Tiểu Tuyên đều là lửa, cháy hừng hực đến nỗi khiến cô miệng khô lưỡi khô. Lam Tử Ngưng không sao. Nàng không có sao đâu!
Tiểu Vương chạy tới cổng vào nhà máy, trốn vào bủi cỏ cao tới eo gần đó. Hắn nã một phát súng lên trời, ngay sau đó co giò chạy vụt đi. Mới chạy ra mấy mét, từ trong nhà máy màu xanh chạy ra hai người. Mà người đang tuần tra xung quanh cũng tiếng súng truy lại đây.
'Bằng bằng vằng' vài tiếng tiếng súng, bụi cỏ dại Tiểu Vương đã dùng để ngụy trang đã tan nát, bụi đất bay tứ tung.
Xa xa Tiểu Vương còn đang dồn hết toàn lực bỏ chạy, hắn đã kéo đám người đuổi theo hướng về phía xa xa.
Đã xác định được, là gian nhà máy màu xanh kia. Minh Huy đẩy Đinh Tiểu Tuyên ra, hung hăng nói: "Tôi tiến vào cổng trước từ bên phải, cô đi cửa sau từ phía bên trái tới."
Minh Huy lấy hai băng đạn trong túi quần cùng hai quả lựu đạn bên hông nhét vào trong tay Đinh Tiểu Tuyên.
"Nàng đang đợi cô." Vừa dứt lời, Minh Huy lập tức dẫn ba người xông về hướng Tiểu Vương mới vừa chạy đi.
Minh Huy thuận lợi kéo sự chú ý của đám người phía cổng trước, nhưng hành động như vậy, thực rõ ràng rằng người bên trong đã biết có kẻ đang xâm nhập. Nếu bởi vì thế mà khiến người trong đó nóng nảy, thực có thể sẽ mang Lam Tử Ngưng đi. Cho nên hiện tại một phần giây cũng không thể lãng phí.
Đinh Tiểu Tuyên cởi dây thun đen trên cổ tay xuống, buộc hết mái tóc dài lên đỉnh đầu, Trần Minh và Vương Dương còn ở lại thì đi theo Đinh Tiểu Tuyên, lẻn vào từ cửa sau để đề phòng sơ suất.
Chính thức tiến vào nhà xưởng, mới phát hiện nơi này giống nhà kho mái tôn(*), một gian cao ba tầng và phía xa kia là một gian cao hai tầng. Đinh Tiểu Tuyên đợi người trốn vào kho hàng xong, nghe tiếng bước chân nôn nóng của bọn họ càng ngày càng gần, Đinh Tiểu Tuyên thoáng ló thân ra, nhìn thấy một người cầm súng đi tới bên này. Lúc vừa thò người ra, hắn đang kiểm tra phía bên trái, không có nhìn về phía kho hàng bên này.
(*) giống thế này
Đinh Tiểu Tuyên một lần nữa tránh sau kệ hàng, giao một quả lựu đạn cho Vương Dương nói: "Anh canh ở đây. Nếu bọn chúng rút lui, anh liền phóng tín hiệu." Quay đầu nói với Trần Minh: "Không cần nổ súng, đừng gây sự chú ý."
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, Đinh Tiểu Tuyên ấn theo khoảng cách khhi nãy đã quan sát, ước chừng bước chân của người kia. Tim đập rất nhanh, lại liều mạng kiềm xuống, hít thở sâu, kiên nhẫn chờ đợi người kia tới gần, đã gần như có thể nghe thấy rõ ràng tiếng giày của hắn ma sát với mặt sàn.
Trần Minh đột nhiên lao ra giướng súng chỉa vào hắn. Đinh Tiểu Tuyên dùng sức đạp một cái, làm kẻ kia ngã sõng soài. Trần Minh vẫn nổ súng, súng của hắn có gắn ống giảm thanh, nóng súng kề sát, viên đạn chui vào đầu kẻ kia. Người nọ ngay cả một chữ cũng chưa kịp lên tiếng đã mất mạng.
Nhìn lỗ hỗng đang trào máu ra, Đinh Tiểu Tuyên hoảng hốt, lời của Trần Minh thlàm cô tỉnh táo lại: "Chỉ có người chết mới không mở miệng!"
Trần Minh kéo Đinh Tiểu Tuyên, chạy nhanh vào phía trong nhà xưởng, tiến vào gian cao ba tầng kia. Tầng một là khu hàng, càng không ngừng lại gần, hơi thở nguy hiểm chung quanh tựa hồ càng rõ ràng hơn. Khu hàng có ba người đang cẩn thận lục soát.
Ba người, không bại lộ là không thể! Trần Minh trực tiếp giương súng bắn về phía ba người kia, nhưng không gây tổn hại tính mang. Người kia đột nhiên hô to: "There!"
Ngay sau đó, trên kệ hàng liên tục không ngừng vang lên tiếng súng 'bằng bằng bằng'. Ánh lửa bắn ra bốn phía. Cùng lúc đó, Đinh Tiểu Tuyên tóm lấy tùng các tông trên kệ, dùng sức ném lên không trung phía bên phải. Không ngoài dự kiến, viên đạn 'bằng bằng' bắn nát cái thùng các tông. Đinh Tiểu Tuyên thừa dịp lực chú ý của bọn chúng bị dời đi, từ trái lăn qua bên khác, Trần Minh còn ở bên phải thỉnh thoảng nổ súng về phía bọn họ. Một tên bị dính đạn ngã xuống.
Đinh Tiểu Tuyên đã gần tiếp cận được vị trí của hai người còn lại. Ngồi xổm bên kệ hàng, Đinh Tiểu Tuyên nhắm vào tay một người trong đó nổ súng, nhất thời một tiếng thét lớn vang lên, súng trong tay hắn rơi xuống đất. Nhưng điều này cũng không làm hắn tránh được một kiếp, bởi vì phân tâm, hắn lại bị Trần Minh bắn trúng đầu ngã xuống.
Ba cái mạng cứ như vậy biến mất trước mắt. Nhìn những dòng máu tươi không ngừng trào ra, Đinh Tiểu Tuyên nuốt nuốt nước miếng, bỏ chạy tới chỗ cầu thang. Xông lên tầng hai, bất ngờ rằng, tầng hai trống trơn không có gì hết. Đinh Tiểu Tuyên nhanh chóng thay đổi phương hướng chạy xuống lầu. Trần Minh đã đến bên cạnh.
Chỉ có ba người, hơn nữa tiếng súng vang khắp nơi cũng không khiến đám người kia chú ý, hiển nhiên không phải nơi này!
Lúc ra khỏi chỗ đó, lại thấy được Minh Huy ôm cánh tay bị thương trở về một mình. Ba người chui vào gian cao hai tầng kia. Minh Huy thở hổn hển, trong ánh mắt có tia vui sướng.
"Ngưng tỷ mướn sát thủ, nàng không chết." Minh Huy vỗ vỗ bả vai Đinh Tiểu Tuyên, chỉ vào chỗ sáng đỏ trên đầu vai của cô. Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu nhìn lại, điểm sáng đang chớp lên, ngẩng đầu nhìn theo hướng cửa sổ, có một cô gái tóc đỏ đang đứng trên khu nhà xưởng sát bên.
Ngay sau đó, điểm sáng trên người Đinh Tiểu Tuyên bắt đầu chớp lên, là di chuyển tới hướng cổng vào nhà xưởng, Đinh Tiểu Tuyên tỉnh ngộ: "Không ở nơi này."
"Bọn họ đã phái tiếp viện, bao vây cả khu nhà máy."
Khóe mắt thoáng nhìn có người cầm súng từ hành lang tầng đi tới phía này, Đinh Tiểu Tuyên tay mắt lanh lẹ nhanh chóng nhắm vào tay hắn. Súng trên tay hắn rơi từ lầu hai xuống, người nọ hô lên: "Ba người, ở chỗ đó."
Lời còn chưa dứt, tiếng súng 'bằng bằng chíu' lại lại vang lên. Chỉ nghe thấy tiếng đạn xiu xiu bay ngang tai. Lầu ba có hai người không ngừng nã đạn tới. Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu bắn trả, súng hết đạn, lại chưa tránh kịp, viên đạn xẹt qua lỗ tai trái, đau đến mức khiến cô hô to một tiếng, được Minh Huy một kéo lại. Vai trái Minh Huy lúc này bị bắn trúng, máu tươi ứa ra. Hắn hung hăng mắng một câu: "Tao **** mẹ mày!" Cũng không thèm để ý tới vết thương, điên cuồng nã hết băng đạn ra ngoài.
Minh Huy nhanh chóng giựt một quả lựu đạn bên hông ra, xem chuẩn ra sức ném tới lầu hai. 'Bùm' một tiếng, tiếng súng phía đối phương nhất thời chững lại.
Đinh Tiểu Tuyên thấy Minh Huy mất máu quá nhiều, cởi áo khoác trên người ra xe một miếng, Minh Huy thở phì phò: "Cô có tật xấu. Bọn chúng không chết, thì cô chết!"
Đinh Tiểu Tuyên kinh hồn chưa định gật nhẹ đầu, tay run rẩy tiếp tục giúp Minh Huy băng bó.
Minh Huy thở dài một tiếng, vươn tay đi lau bên tai của Đinh Tiểu Tuyên, đưa ra trước mắt cho cô thấy, đúng là máu tươi đầy tay.
"Đừng có lòng dạ đàn bà. Chỉ có sống sót, mới chó thể mang nàng đi!"
Đinh Tiểu Tuyên nhận lấy con dao Minh Huy đưa tới, nhét vào trong giày, lại tiếp nhận khẩu súng còn sót lại trong túi của Minh Huy, khẽ cắn môi gật đầu: "Tôi biết, tôi sẽ dẫn nàng đi ra ngoài."
Sắc mặt Minh Huy đã tái mét, cười chống bả vai của Đinh Tiểu Tuyên đứng lên: "Đi!"
Ánh mắt Đinh Tiểu Tuyên phức tạp nhìn Minh Huy. Cô biết Minh Huy đang cố gắng chống đỡ Khuỷu tay Minh Huy cọ cọ cánh tay Đinh Tiểu Tuyên, do dự một hồi cúi đầu nói: "Nếu trước khi tôi chết có thể nhìn thấy nàng, để tôi hôn nàng một cái."
Hai mắt Đinh Tiểu Tuyên rưng rưng, cùng Trần Minh đỡ Minh Huy. Minh Huy đẩy hai người ra, cười vỗ vỗ ngực mình: "Vì này, tôi còn chưa muốn chết."
Theo chỉ thị của điểm sáng màu đỏ, Lam Tử Ngưng căn bản không ở trong này. Vì thế hiện tại một hàng ba người đi ra phía sau gian nhà xưởng vốn còn chưa đặt chân tới. Thì ra nơi này còn có mấy giãy phòng ở, như là chỗ ở cho công nhân trước kia.
Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu tìm kiếm sát thủ tóc đỏ, lại không thấy cô ta đâu.
Ba người chỉ có thể lọ mọ từng bước tiến tới. Kỳ lạ là, nếu đã thu hút sự chú ý, sao nơi này lại không có lấy một bóng người. Hơn nữa, đám người vốn đã vây kín khu nhà máy lại chẳng thấy đâu, tựa như tan biến vậy. Xung quanh tĩnh lặng đến không có một tiếng động.
Đi ở đằng trước Trần Minh đột nhiên quăng ba lô về phía hai người, hét lớn: "Bom!"
Tiếng hét vừa vang lên, 'bùm' một tiếng, cát bụi bay tứ tung, rồi trút ngược xuống như mưa đá.
Đinh Tiểu Tuyên được Minh Huy che trong trong người. Hai người ngã sấp xuống đất, một trận bụi đất bay tràn qua. Mặt đất xuất hiện một cái hố sâu gần nửa mét, mà Trần Minh, sớm đã huyết nhục mơ hồ.
Trong không khí tản ra mùi máu tươi nồng nặc, hai người nhanh chóng bò dậy tìm chỗ trốn.
Chân Đinh Tiểu Tuyên bị tôn bay cắt trúng, miệng vết thương tuy rằng rộng nhưng không thâm. May mắn không có tổn thương đến động mạch, chỉ là chảy chút máu, miễn cưỡng còn có thể đi được.
Đinh Tiểu Tuyên nhìn phía trước đầy trời bụi đất, trong đầu kinh sợ hồi tưởng một màn đó. Một đám không có tính người kia, sẽ làm gì với Lam Tử Ngưng nữa đây?! Trái tim nhói đau, Đinh mặt Tiểu Tuyên trắng bệch. Ngón tay nắm chặt súng, hai mắt được bọc bởi sắc đỏ tươi hung ác. Thở hổn hển, lửa giận muốn giết người nay đã trào dâng: "Hoàng Cần! ta muốn ngươi đền mạng!"
Cả người Minh Huy toàn máu không là máu, hắn thật sự sắp không xong rồi, nhưng vẫn gắng gượng đứng lên. Hắn nhặt ba lô lên dùng sức ném tới phía trước để kiểm tra mặt đất. Không có bom, trước mắt là con đường nhỏ đầy bụi gai, hai người cẩn thận đi tới. Dọc theo đường nhỏ, không ai đuổi tới đây, phía trước cũng không hề có ai.
Trước mắt xuất hiện một loạt ổ chó dùng lưới sắt vây lên, loáng thoáng có tiếng chó thở phì phò, như là đang tru tréo thảm thiết. Hai người trao đổi ánh mắt, Minh Huy chậm rãi tới gần, Đinh Tiểu Tuyên giơ súng nhắm ngay chỗ ổ chó, chỉ nghe thấy Minh Huy cúi đầu nói: "Trên thân chó có lỗ thủng do đạn."
Dọc theo ổ chó tiếp tục đi tới, lúc tới gian thứ ba, hai người nhất thời đều ngừng lại, kinh ngạc nhìn người nằm trên mặt đất, đôi môi tái nhợt, mới phản ứng kịp!
Đinh Tiểu Tuyên làm rớt súng trong tay, leo lên lưới sắt, nhảy vào ổ chó, chậm rãi tới gần, run rẩy cất tiếng: "Lam Tử Ngưng......"
Bầu không khí yên tĩnh, cơ thể Đinh Tiểu Tuyên lạnh ngắt, lòng cô cũng lạnh cực. Lòng cô đau như muốn rỉ máu, nhất thời nước mắt dâng tràn hốc mắt. Bộ đồ trắng của Lam Tử Ngưng đã dơ đến nhìn không ra màu. Trên mặt trên tay đều là cát đất xám đen, ngón tay tay phải của nàng sưng vù vù. Đinh Tiểu Tuyên run rẩy hai tay thật cẩn thận đỡ Lam Tử Ngưng dậy, để nàng tựa lên người mình, một lần lại một lần khẽ gọi: "Ngưng...... Ngưng...... Lam Tử Ngưng......"
Lam Tử Ngưng đang mê man, tưởng rằng lại mơ thấy Đinh Tiểu Tuyên nữa, theo bản năng muốn đẩy ảo tưởng không thực kia đi. Chỉ là thân thể đã đến cực hạn, căn bản ngay cả nâng tay cũng không đủ sức. nàng nở nụ cười, cười ý nghĩ kỳ lạ của mình.
Đinh Tiểu Tuyên đau lòng vỗ nhẹ mặt của nàng, lại gọi: "Lam Tử Ngưng, là ta."
"Mẹ nó!" Minh Huy vung dao dùng hết toàn lực phá lưới sắt.
Không phải ảo giác, không phải! Trên khuôn mặt lạnh ngắt là một bàn tay ấm áp, là tay của cô ấy!
Hai mắt Lam Tử Ngưng vẫn khô khốc rốt cuộc phủ một tầng sương mù. Lúc này nàng mới chuyển đôi mắt trống rỗng qua, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: "Ta rất nhớ ngươi."
-------
Editor có lời muốn nói: chương này mình xoắn ở cái chỗ 'nhà xưởng' 'nhà máy' với tòa nhà gì gì đó~ các bạn đọc đỡ đi ha, vài bữa rảnh mình chỉnh lại~~ ^_^
Ps: sắp bị bấybi mang tên 'deadline' cắn tới mông~~ T_T