Ai Ngờ Lại Đỗ Trạng Nguyên Bảng Vàng

Chương 15




Từ sáu tuổi trở đi, y đã vô số lần gặp ác mộng bừng tỉnh lúc nửa đêm.

Trong cơn mưa tầm tã, máu loãng chảy khắp con đường lát đá xanh, tràn ra bậc cửa trong nhà, lao đến chỗ y...

Liên Hoa không chút biểu cảm nhìn Lục Ngu.

Y cũng không biết vì sao, rõ ràng trước khi tiếp cận chân tướng mình đã lo âu bất an đến thế, mà khi đứng trước chân tướng rồi, vươn tay là có thể kéo tấm màn che xuống, nội tâm ngược lại thấy rất bình tĩnh.

—— "Lão Tế tửu, là một người tốt."

Lục Ngu không nhanh không chậm mà nếm rượu.

"Năm đó Cấn Nhạc anh tài hội tụ, một người vang danh khắp Cửu Châu, hiếm có ấy là một kẻ kỳ tài ngút trời như vậy lại có lòng dạ bao la, khoảng thời gian lão tại nhiệm, Quốc Tử Giám trăm hoa đua nở trăm nhà đua tiếng, quả là thịnh cảnh."

"Ai cũng nói lão có tiền đồ như gấm, Quan gia cũng đã cho lão cơ hội dạy mấy vị tiểu điện hạ đọc sách, tiếc là lão cầm thước lên, cận thuỷ dài lâu mà cũng thật sự chỉ dạy học, ba năm chẳng biết đòi quan đòi tước, cuối cùng vẫn quay về Quốc Tử Giám."

"Bùi tướng từng nói, lúc ngài nghèo đến sách cũng không mua nổi, lão Tế tửu đã đưa một bộ Xuân Thu đóng kiểu hồ điệp tinh xảo sang, ngài ghi nhớ sâu sắc, thế nên quyết định xây Tùng Trúc thư cục ở Quốc Tử Giám, cũng là để báo ơn lão Tế tửu. Ai ngờ mấy tên học tử Hà Đông làm loạn, lão Tế tửu lại phải lúc hồ đồ, biết rõ đảng Hà Đông từng cật lực phản đối Quan gia kế vị, là vảy ngược không thể chạm vào của Quan gia, lại vẫn vì điều đó mà dâng tấu nói Tùng Trúc thư cục khiến học tử và quan viên trong triều kết bè, không nên lập ra..."

"Hầy, nếu lão mà biết nhận sai đúng thì cũng chẳng tới mức diệt môn, thế mà cứ quyết ý phải dỡ bỏ Tùng Trúc thư cục làm nặng thêm lỗi lầm, khiến cho long nhan nổi nhận, cuối cùng gây hoạ liên luỵ cửu tộc."

Cạch, chén rượu khẽ đặt xuống chiếc bàn vuông.

Lục Ngu kể chuyện xong, thấy sương mù trong mắt Liên Hoa, bấy giờ mới thấy coi như đã hoà.

"Vãn sinh từng nghe đến Tùng Trúc thư cục, chỗ tư học của phái Thái Dương." Liên Hoa hơi hé miệng, "Từ đó về sau, Vu Châu và Lăng Bình đều lập tư học riêng, Quốc tử giám mới có thể..."

Điều y muốn nói cuối cùng vẫn chưa thành lời.

Từ đó về sau, thịnh cảnh trăm hoa đua nở trong Quốc Tử Giám dần biến thành cục diện dưới bóng cây chẳng còn lấy một ngọn cỏ như bây giờ.

Phụ thân y cũng chẳng hề "phải lúc hồ đồ", "thiên vị học tử Hà Đông" hay "cố chấp ý mình" như Lục Ngu nói, mà chỉ là muốn bảo vệ mảnh đất trong sạch cho kẻ đi học, lại bị chính khách hãm hại.

Điều khiến lòng người rét lạnh hơn là kẻ hại chết phụ thân y, Tể phụ đương triều Bùi Kiếm, lại từng nhận được sự giúp đỡ của phụ thân y.

"Liên Ngọc công tử." Lục Ngu nói, "Lão phu chỉ tiện hứng kể chuyện thôi, không phải để bụng quá đâu."

Liên Hoa lặng lẽ buông tay, tha cho lòng bàn tay đã bị ghim chảy máu, bình tĩnh nói: "Chuyện mà Lục đại nhân nói là để thức tỉnh vãn sinh, đến từ đâu thì ở yên đó, chớ có làm chuyện phá hoại quy củ."

Lục Ngu nhìn trái phải, cười một tiếng, sắc mặt hoà hoãn hẳn: "Xem ra Liên Ngọc công tử là người thông minh đấy."

Không khí đầy áp lực lại nóng lên, bốn phía hoà thuận như ban đầu.

Rượu vẩy lên con cá gỗ.

Cá chép đỏ vẫy đuôi trong nước đục, cánh giương ra, thân hình phiêu dật.

Chúc Viễn khảng khái mời rượu: "Đến nào, chúng ta uống cạn ly này, qua ngày hôm nay hồng vận lại tới."

Liên Hoa giơ chén, giấu nước mắt cười uống.

*

Năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi tư, tiệm hương liệu An Kí đã bỏ không lại khai trương.

Liên Hoa đặc biệt làm ra một loại huân hương có vật liệu giá thấp nhưng lại khiến người ta an lòng, đặt tên là Hồng Vận.

Hồng Vận có giá rất cao, chỉ một hai phần đã đáng ba xe hoàng kim, cũng không thể bán nhiều, có số lượng giới hạn.

Hàng ngàn hàng vạn học tử muốn được làm cá vượt Long môn, hoặc xuất phát từ mê tín mà đến đây hỏi thăm, hoặc được sư môn chỉ điểm đến để hỏi giá, sau khi để lại tiền mới có thể nhận được một vài chỉ dẫn.

Liên Hoa đưa tiền vào phòng sổ sách, thông qua Châu Tử Hiếu mà đánh tiếng với các học phái của Quốc Tử Giám, các ti nha môn trong triều.

Y vẫn cứ đọc sách mỗi ngày.

Không chỉ đọc văn tự, mà còn là ý tứ đằng sau văn tự.

Y không làm việc thiện cũng chưa từng đến chùa miếu dâng hương bái Phật, nếu gặp được người có tài thật sự, y sẽ giữ lại bên mình làm tiên thủ và cho bọn họ biết lợi ích của việc xác định giá cả rõ ràng.

Đông Kinh phồn hoa hôm nay từ lớp lớp nhân tài mà phụ thân y bồi dưỡng ra hai mươi năm trước, đã vì không ai để tâm mà đầu nguồn cạn kiệt, chỉ biết dùng mà không biết bồi đắp thêm. Cơ cấu vốn tinh giản đã vì nhiều lần mở rộng mà trở nên phức tạp, quan liêu trùng điệp, chính lệnh thì sáng ra chiều sửa, bầu không khí thối rữa dần dần bao phủ lên diện mạo phồn hoa.

Khoa cử năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi bảy, vì đã có quá nhiều người nhận ra Liên Hoa nên y không vào trường thi nữa, nhưng số lượng tiến sĩ cập đệ sử dụng "nhất điều tiên" do y chỉ đạo đã đạt đến bốn mươi người, chiếm một phần ba tổng sổ danh ngạch trúng tuyển.

Cũng vào năm ấy, lần đầu tiên Liên Hoa nếm trải được cảm giác dùng sức lực nhỏ bé như con kiến của mình để lay chuyển cây đại thu cao che trời kia.

—— "Tước quyền chủ trì khoa khảo của bộ Lễ, lập quan sở khác thi hành chính lệnh?"

Gió mát thổi qua bách điểu viên của Tuyên vương phủ.

Lý Duệ ngồi dưới giàn hoa, một bên chơi đùa với con chim bách linh, một bên nghe Liên Hoa nói về cải cách khoa cử.

"Đúng thế." Liên Hoa đối đáp trôi chảy, "Thần nhớ Ân lang từng nói điện hạ có ý muốn diệt đảng Thái Dương, muốn khoa cử dựa trên công bằng, thế nên dựa vào việc hợp tác với bọn họ mấy năm nay, thần đã lấy được một lượng lớn bằng chứng, thần nguyện giúp điện hạ làm việc."

"Xây dựng quan sở mới thì dễ thôi, khó là ở việc tìm người, ngươi đã nghe đến việc Tấn vương sắp được triệu về Đông kinh nhậm chức ở Viện Xu mật chưa? Cô đối phó với Ninh vương đã đủ phiền rồi, giờ lại thêm một kẻ đến góp vui nữa."

Ngón tay Lý Duệ giật giật, con bách linh bay lên giàn hoa.

Hắn lại huýt sáo một tiếng, con chim bay về bàn tay hắn.

Liên Hoa ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn cảnh tượng ấy.

Ý vậy là đã rõ —— Lý Duệ muốn loại bỏ đảng Thái Dương là thật, nhưng khoa cử công bằng thì là giả, thực ra điều Lý Duệ muốn chỉ là khoa cử do một đảng phái duy nhất sử dụng.

Nhưng giờ khắc ấy, dục vọng báo thù của Liên Hoa thật sự quá mãnh liệt.

Liên Hoa rũ mắt, không kiêu không siểm mà nói: "Điện hạ, trước tiên cứ diệt một đám người đã, còn lại đương nhiên sẽ dễ chọn."

Lý Duệ nghe xong, mở lời: "Được thôi, cứ làm như vậy, phiền ngươi mở đường giúp cô."

Mùa hạ năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi bảy, cuộc tranh đấu giữa Tuyên vương Lý Duệ và Tể tướng Bùi Kiếm bước vào giai đoạn hiển lộ.

Bằng chứng một loạt quan viên xuất thân từ học phái Thái Dương gian lận khoa cử mà Liên Hoa cung cấp đã giúp Lý Duệ liên tiếp chiến thắng, ép cho Bùi Kiếm không thể không vứt bỏ những vị trí mấu chốt để tự bảo vệ mình.

Để lôi kéo triều thần, lúc tu sửa quan thự trong nội thành, Lý Duệ đã âm thầm đưa ra rất nhiều lợi ích, cũng bởi vậy mà rất được lòng người, thanh danh trên triều cũng vượt qua Bùi Kiếm.

Điều mà Liên Hoa không ngờ được chính là, vào lúc bách quan trong triều đều cho rằng Bùi Kiếm đã mất thế nên lần lượt phản chiến, một bàn tay từ phía sau lại vươn lên cướp đi đao của y.

Ngày ấy hoa đào nở khắp vườn, một cành hoa vươn ra ngoài mái hiên đón gió lạnh run rẩy, khiến mọi người phải chăm chú nhìn.

Liên Hoa còn đang nghiên cứu trình tự công văn liên quan đến khoa cử, bất giác đã thấy Hạ Ân đứng sau lưng y.

"Liên Ngọc, ngươi nhìn xem cành hoa kia đẹp biết bao." Hạ Ân thở dài, "Tiếc ra vươn ra khỏi tường, chỉ có thể bị cắt bỏ."