Cảnh quay ngoài trời có nhân viên quản lý trật tự nhằm tránh cho việc người ngoài quấy rầy các diễn viên ghi hình. Thời Dẫn ăn xong, giờ đang đứng bên ngoài nhìn từ xa, thấy Dụ Duy Giang khoác áo da, cưỡi mô tô, xem như không uổng công đi một chuyến.
Hình tượng nhân vật Chu Đình khác xa so với bản thân Dụ Duy Giang, Thời Dẫn rất mong chờ diễn xuất của anh trong bộ phim này.
Thời tiết tháng chín, cái nóng cuối hè còn chưa vơi đi. Dụ Duy Giang mặc áo khoác da cả ngày, bên trong là một chiếc áo thun bó màu đen ướt đẫm mồ hôi, cổ áo và sau lưng lấm tấm những vệt muối trắng.
Mười giờ mới xong việc, đêm đã khuya, Dụ Duy Giang và Hình Kiêu quay lại khách sạn.
Dụ Duy Giang tắm xong thì nhận được cuộc gọi đường dài của ông nội anh. Ông cụ gọi video tới.
Bên Anh đang là ban ngày, Dụ Duy Giang gác điện thoại lên bàn, vừa lau tóc vừa trò chuyện với ông cụ.
“Bên con gần mười hai giờ rồi phải không, trễ thế này mới xong việc.” Bên chân ông là chú chó Ngao Ý anh mới nhận nuôi cho ông. Mới hơn một tháng thôi mà cún con đã to vổng lên rồi.
Chó Ngao Ý
“Đoàn phim đang gấp rút tiến độ, thời gian quay phim chỉ có hai tháng.”
Ông cụ xoa đầu Ngao Ý, giọng nói ôn tồn: “Ra vậy.”
“Ông…”
“Ông không nhiều lời với con không con lại chê ông lải nhải.” Ánh mắt ông cụ đảo qua cổ tay trống trơn của Dụ Duy Giang, “Đồng hồ ông tặng đâu?”
“Nãy con tắm nên tháo ra.” Dụ Duy Giang bỏ khăn sang một bên, “Ông, con có chuyện cần thương lượng.”
“Sao vậy?”
“Cái đồng hồ này con nhận nhưng bình thường sẽ không đeo.”
Ông cụ nhíu mày: “Con không thích à?”
“Thích chứ.” Chiếc đồng hồ Celestial Moon Age kia là quà sinh nhật ông cụ tặng Dụ Duy Giang cách đây không lâu, “Ba con bảo hành động kín tiếng một chút.”
Sắc mặt ông cụ thay đổi, không hài lòng bảo: “Cần con kín tiếng làm gì? Sa vào đống bùn kia con chịu khổ chứ được cái gì tốt, rặt một đám người xấu xí hiểm độc, ban đầu con không nên đi đóng phim mới đúng!”
Suốt hai năm trời, không phải ông cụ không biết tình hình sau khi Dụ Duy Giang vào showbiz thế nào.
Sau đó ông cụ không nói thêm gì nữa, chốc lát, ông nhấc chén trà lên nhấp một hớp, trầm giọng bảo: “Đồng hồ ông tặng cứ đeo, không cần nghe mấy lời vớ vẩn của ba con, đường đường một đại gia, bắt con giả nghèo giả khổ làm gì. Ông tắt đây, con nghỉ ngơi đi.”
Nói tắt là tắt, màn hình lập tức đen sì, Dụ Duy Giang còn chưa kịp nói câu “ngủ ngon”.
Chủ nhật, một ngày nắng đẹp, mới sáng sớm nhóm chung khoa ngoại ngữ lại bùng nổ.
[Có đoàn phim tới trường chúng ta quay!]
[Thật đó, tui thấy rồi, toà 8 bị rào lại, còn đỗ mấy cái xe to lắm.]
[[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]]
[Ô vãi, đây là Lương Tử Hưng???]
[Mẹ ơi, con xỉu]
[😭😭😭 Không ở trường, tui khóc cạn nước mắt trên tàu điện ngầm]
[Đậu má, đỉnh, tui phải báo cho chị em tui]
[Lương Tử Hưng tới thật à?]
[Thật đó!!! Thừa Nam cũng tới cơ, hai tin vui một lúc, tui chớt tại chỗ rồi 👋👋]
…
Thời Dẫn cuộn mình trong chăn, nheo mắt nhìn ảnh trong nhóm, đôi mắt ngái ngủ lập tức mở bừng ra.
Bạn cùng phòng cũng thấy tin tức trong nhóm chung. Bức ảnh trong nhóm có nửa người Dụ Duy Giang lọt vào. Cả kí túc xá biết idol Thời Dẫn thích trông như thế nào nên thấy xíu người trong ảnh cậu ta đã gào lên: “Ê chủ tịch Thời, đây có phải idol cậu không? Cậu xem trong nhóm chung ấy.”
“Thấy rồi, là anh ấy.” Thời Dẫn xoay người xuống giường, mặc quần áo rửa mặt, chuẩn bị chạy tới xem náo nhiệt.
Trước khi đi, Thời Dẫn còn không quên khoe Nguyên Dập. Cậu gửi tin nhắn thoại cho Nguyên Dập: “Chú Nguyên, Giang nhà anh tới trường bọn em quay phim này.”
Nguyên Dập phản hồi lại: “Ghen tị nhé, dân làm thuê không đi được, nhớ nhìn thêm mấy lần giúp chú đấy Thời Tử.”
Khuôn viên trường vào ngày cuối tuần vốn nên vắng vẻ hơn bình thường nhưng hôm nay lại náo nhiệt vô cùng. Đoàn phim tới trường lấy cảnh quay, chuyện này đương nhiên rất mới lạ với các sinh viên, huống chi Lương Tử Hưng lại đang nổi như cồn, đi tới đâu chẳng là một miếng bánh thơm ngon.
Đoàn người vây quanh quá đông không phải việc đáng mừng với đoàn phim. Sự ầm ĩ của quần chúng sẽ khiến các diễn viên mất tập trung, làm chậm tiến độ quay phim.
Đạo diễn cau mày, cầm bộ đàm lên ra lệnh: “Trợ lý sản xuất, trợ lý sản xuất, đi dọn dẹp hiện trường, để các sinh viên đứng xem tản ra một chút, đừng để ảnh hưởng quay phim.”
Dụ Duy Giang và Lương Tử Hưng đang phối diễn.
Lương Tử Hưng chạy show xong, trễ mất một tuần với vào đoàn. Vai diễn của Lương Tử Hưng trong phim là em tư Lạc Tân, con trai người vợ thứ ba của ba Chu, đồng thời cũng là một học sinh với phẩm chất và học lực xuất sắc. Cảnh quay hôm nay là cảnh đám cưới của ba Chu và người vợ thứ ba. Lạc Tân không muốn tới tham dự đám cưới, Chu Đình theo lệnh ba mình tới đón Lạc Tân.
Lạc Tân là một học sinh giỏi đầy kiêu ngạo, cậy tài mà kiêu, khác xa hoàn toàn với một Chu Đình thất học. Chu Đình muốn đón Lạc Tân tới đám cưới buộc phải dùng biện pháp côn đồ cứng rắn.
“Vào vị trí, cảnh 48 lần 1, action!”
Giờ tan học, các học sinh nhốn nháo ùa ra khỏi trường. Lạc Tân đeo ba lô chen chúc trong dòng người, ngẩng lên thấy một người đàn ông cao to với mái đầu trọc lóc, áo da giày da, trên người đầy vẻ ngang tàng. Cậu biết người này, anh ta là con trai của dượng, người anh kế tương lai của cậu.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên của Chu Đình và Lạc Tân. Chu Đình đối chiếu với ảnh ba hắn đưa, liếc mắt đã nhận ra cậu em mới nhà mình.
Lần đầu gặp mặt, dù sao cũng phải ra gì một chút. Chu Đình nhanh chóng lên chào, cười bảo: “Lạc Tân đúng không? Anh là Chu Đình. Cậu biết Chu Kiến Vĩ không? Ba dượng cậu, ba ruột anh, hôm nay mẹ cậu với ba anh lấy nhau, ba anh bảo tới đón cậu tham dự đám cưới.”
Chu Đình nói một tràng như súng liên thanh. Lạc Tân không phản ứng hắn, cứ đi thẳng về phía trước: “Bọn họ lấy nhau thì có gì liên quan gì đến tôi?”
Chu Đình đi theo, “Ây, cậu nói câu này buồn cười lắm nhé, mẹ cậu lấy chồng thì cậu thành trẻ mồ côi chắc mà không liên quan đến cậu?”
Tính cách Chu Đình khiến người ta ghét, đã thẳng tính còn độc mồm. Sắc mặt Lạc Tân u ám, trông ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Ban đầu Chu Đình chẳng ưa gì đứa em tư này. Ba hắn lấy vợ thì cứ lấy, sao phải gọi cả thằng ranh mắt mọc trên đầu này về, nhìn đã chướng mắt.
Chu Đình nhịn, đi theo Lạc Tân cả một đoạn đường, nói chuyện hết lời, đáng tiếc người ta còn chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần.
“Tao đúng là thừa hơi rỗi việc, mẹ kiếp.” Chu Đình hết kiên nhẫn, thẳng tay túm ba lô Lạc Tân đi về phía trước như xách một con gà nhép, “Không phải anh cả bận thì mày nghĩ tao chịu đi đón mày? Đừng mẹ nó cho mặt mũi còn ra vẻ, tên cũng viết vào sổ hộ khẩu nhà tao rồi còn nhăn nhó cho ai xem? Mày tưởng ai cũng giống mẹ mày à?”
“Anh buông tôi ra! Buông ra! Anh với ba anh chẳng khác gì nhau, đều là côn đồ! Côn đồ! Mẹ tôi mù rồi mới đi lấy loại người như ba anh…”
“Anh!”
Lực tay của Dụ Duy Giang không hề yếu, kéo đến nỗi cổ áo Lương Tử Hưng xộc xệch cả ra. Trợ lý thấy vậy lập tức tới sửa lại cổ áo cho cậu.
“Dùng sức mạnh, ngại quá.” Dụ Duy Giang bảo.
Lương Tử Hưng cười: “Không sao.”
“Cần phải dùng sức mạnh như vậy mới được.” Đạo diễn đi tới, “Trạng thái vừa rồi của Duy Giang rất tốt, mấy câu chửi tục là cậu tự thêm vào đúng không? Được lắm, chính là kiểu mạnh bạo này.”
Đạo diễn nhìn sang Lương Tử Hưng: “Tử Hưng, lúc cậu giãy giụa có thể bớt dùng sức một chút. Lạc Tân không giống Chu Đình. Cậu ta là một người có lòng tự trọng rất cao. Trong trường hợp nhiều người vây xem thế này, cậu ta cực kì để ý tới hình tượng bản thân và ánh mắt của người khác. Cậu phải có cảm giác thẹn quá hóa giận, biết không? Nào, chúng ta làm lại.”
Lúc này, Thời Dẫn đang dựa vào ban công một tòa nhà giảng dạy khác và đang quan sát hiện trường quay phim bằng ống nhòm.
Dù sao đây cũng là lần đóng phim đầu tiên của Lương Tử Hưng, cảm xúc thể hiện ra thua xa Dụ Duy Giang. Chỉ là nhìn hai người đó thế này… Chẳng hiểu sao Thời Dẫn lại có cảm giác CP.
Nhất định là cậu điên rồi.
“Thời Dẫn?”
Thời Dẫn nghe tiếng quay đầu lại.
“Cậu ở đây làm gì thế?” Người nói chuyện là một bạn nữ, cũng là bạn cùng lớp của cậu.
Thời Dẫn giơ ống nhòm trong tay lên: “Xem diễn viên đóng phim.”
Bạn nữ cười đi ra ban công, rướn người nhòm xuống dưới: “Cậu lấy ống nhòm ở đâu đấy? Nhìn rõ không?”
“Rõ chứ.”
“Có thể cho tớ mượn xem một chút không?”
Thời Dẫn đưa ống nhòm cho cô.
Bạn nữ cầm ống nhòm lên nhìn, tò mò hỏi: “Đang quay phim gì đấy? Phim đam mỹ hả?”
“Phim… Đam mỹ?” Thời gian phản ứng của Thời Dẫn chậm nửa nhịp.
“Là phim BL ấy.”
Thời Dẫn suýt cắn phải đầu lưỡi mình: “Hở? Đương nhiên không phải.”
“Thế mà không phải á? Diễn viên đẹp trai, có cảm giác CP lắm ấy.” Bạn nữ rất tò mò, bỏ ống nhòm xuống, háo hức hỏi thăm: “Đó là phim gì đấy?”
“Phim “Anh tôi”, phim về đời sống.”
Thời Dẫn nhìn xuống bên dưới, bỗng suy tư, bạn nữ đã khơi ra một dòng suy nghĩ trong cậu.
Dạo gần đây, xào CP mấy người đang nổi đã không còn là chuyện hiếm lạ thì phải?
Hôm nay ánh dương chiếu rọi, mặt trời tháng chín còn rất chói chang, Dụ Duy Giang đứng dưới bóng cây đọc kịch bản, trán thấm mồ hôi.
“Anh Dụ.”
Dụ Duy Giang ngẩng lên, thấy nhân viên đưa một cốc nước cho mình.”
“Fan anh đưa.” Nhân viên cười.
“Fan?”
“Ừa, một đầu tóc vàng! Em còn tưởng là người nổi tiếng nào cơ.”
Dụ Duy Giang hiểu ra, nhận cốc nước nói câu “Cảm ơn.”
Chiếc cốc nhựa trong suốt bám một lớp hơi nước, cầm vào tay có cảm giác lạnh lẽo.
Tiramisu Frappuccino Starbucks – Vừa nghe tên đã thấy ngọt.
Tiramisu Frappuccino Starbucks, thơm ngon mời bạn dùng
Dụ Duy Giang cắm ống hút vào hút một ngụm, ngấy đến nỗi nheo cả mắt lại.
Ngọt thật.
__________