Vào hôm họp báo khai máy, Thời Dẫn chạy tới hiện trường từ sớm chiếm vị trí.
Ở đây ngoài các phóng viên còn có rất nhiều người hâm mộ. Phần lớn là fans của Lương Tử Hưng. Thời Dẫn đổi kiểu tóc mới, một đầu vàng óng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Lúc Nguyên Dập tới nơi suýt chút không nhận ra.
“Đảo ngói à Thời Tử?” Nguyên Dập ôm vai Thời Dẫn lắc lắc, “Ngầu đấy, bao chất.”
Thời Dẫn đeo khẩu trang, nghe vậy hai mắt cong cong. Khi nói chuyện, khẩu trang bị nhíu lại khiến giọng cậu hơi nghẹt: “Sao? Được không?”
“Được quá ấy chứ, vừa liếc sang một cái là anh thấy cậu luôn.”
Đáy mắt Thời Dẫn ngập ý cười, lại thêm phần lưu manh, đùa: “Bằng nhan sắc này của em, chẳng lẽ Dụ Duy Giang không nhìn một lần là nhớ mãi.”
Nguyên Dập vui vẻ bảo: “Mưu mô gớm.” Y nhìn xung quanh, “Nhiều người thế này chắc đều là fans của Lương Tử Hưng.”
“Tám phần mười là thế.”
Dứt lời, fans xung quanh cũng rất hợp tác nháo nhào lên. Ra là diễn viên chuẩn bị xuất hiện. Có thể thấy bóng mờ mờ của các diễn viên sau sân khấu.
MC bước lên, tiếng vỗ tay hoan hô bên dưới vang vọng nhưng dường như chẳng có tiếng nào là vì Dụ Duy Giang. Nguyên Dập khẽ thở dài: “Bao giờ Giang nhà cậu mới hot nhỉ?”
Thời Dẫn không đáp nhưng y nghe cậu chậc khẽ một tiếng.
“Sao đấy?” Nguyên Dập quay sang nhìn cậu.
Thời Dẫn kéo khẩu trang lên, đáp: “Không có gì.”
Hai người chen chúc ở hàng đầu. Các diễn viên lần lượt bước lên sân khấu. Có lẽ do mái tóc vàng của Thời Dẫn quá bắt mắt nên cậu có thể cảm giác được ánh mắt của một số diễn viên lướt qua cậu.
Bao gồm cả thần tượng của cậu – Dụ Duy Giang.
Hôm nay Dụ Duy Giang mặc một chiếc sơ mi cổ đứng màu đen. Phong cách đơn giản nhưng chững chạc. Anh không phấn son trang điểm nhưng trạng thái bây giờ tốt hơn nhiều so với hôm gặp ở sân bay. Tầm mắt của Dụ Duy Giang dừng trên Thời Dẫn chỉ một lát ngắn ngủi là đi.
Đôi mắt của Thời Dẫn quá dễ nhận dạng, người nhận ra cậu không chỉ có một mình Dụ Duy Giang.
Một cô diễn viên nữa cũng nhìn cậu kĩ hơn mấy giây, ánh mắt không chắc chắn. Nguyên Dập tinh mắt, liếc qua đã thấy. Y huých tay Thời Dẫn: “Chuyện gì thế? Sao anh cứ có cảm giác cô diễn viên kia nhìn cậu nhỉ?”
Thời Dẫn giả ngu: “Anh nhìn nhầm rồi.”
Buổi họp báo chính thức bắt đầu, Nguyên Dập không hỏi thêm nữa.
Nhân lúc MC dông dài, Thời Dẫn lập tức mở điện thoại tìm kiếm danh sách diễn viên “Anh tôi”. Quả nhiên, trong đó có người quen cũ của cậu.
Thời Dẫn lơ đãng lắng nghe một hồi. Ngoại trừ sự ồn ào ầm ĩ bên dưới khi MC giới thiệu Lương Tử Hưng thì những lúc khác buổi họp báo diễn ra rất bình thường.
“Anh tôi” là một bộ phim về đời sống, tập trung vào tình cảm gia đình. Chủ đề không nổi, cũng không có fans nguyên tác. Thể loại phim này nếu không được tuyên truyền quảng bá đủ trước khi phát sóng thì không cách nào thu hút thật nhiều người xem. Vậy nên hiện trường buổi họp báo không có bao nhiêu sức hút cũng là lẽ dĩ nhiên.
“Được rồi, tiếp theo chúng ta cùng chào đón Chu Đình do Dụ Duy Giang thủ vai!”
Hai mắt Thời Dẫn sáng ngời, vỗ tay “bốp bốp bốp”.
Dụ Duy Giang nhận micro, đứng bên cạnh Lương Tử Hưng. Chiều cao của Lương Tử Hưng đã rất nổi bật rồi nhưng Dụ Duy Giang vừa đứng cạnh, cậu đã thấp hơn nửa cái đầu.
Thời Dẫn nghe phía sau có bạn fan xì xào: “ Đậu má, anh này cao thế.”
“Chào mọi người, tôi là Dụ Duy Giang, đóng vai anh hai Chu Đình trong “Anh tôi”. Rất vinh hạnh khi được đảm nhận vai diễn này, cảm ơn mọi người.”
Hiển nhiên MC không ngờ màn tự giới thiệu này lại kết thúc nhanh như vậy. Bầu không khí nhất thời bị hẫng một cái. Nữ MC mỉm cười, chủ động mở lời: “Duy Giang đóng vai anh trai của Tử Hưng trong phim phải không nhỉ?”
Dụ Duy Giang đáp ngắn gọn: “Không phải anh ruột.”
Người bên dưới phì cười.
So sánh với anh, Lương Tử Hưng có vẻ hoạt bát hơn nhiều, nụ cười cũng rất đáng yêu: “Em được ba Chu nhận nuôi trong cô nhi viện, không có quan hệ ruột thịt với nhân vật Chu Đình của anh Duy Giang.”
MC hiểu ra, cuộc trò chuyện bỗng chuyển sang Lương Tử Hưng một cách rất tự nhiên: “Bộ phim này chắc là phim đầu tiên của Tử Hưng đúng không?”
“Vâng, lần đầu đóng phim nên em cũng hơi lo lắng.” Lương Tử Hưng cười.
MC lại tiếp: “Nhà họ Chu có bốn anh em, anh hai và em út đều đã có mặt, còn thiếu anh cả và em ba, mọi người cũng chào đón nào!”
Hai diễn viên nam khác đi từ cánh gà ra giữa sân khấu. Tuy Dụ Duy Giang là nam phụ nhưng vị trí trong showbiz của anh quá thấp. Dạo này người trong đó đều là kiểu trông người mà đối đãi. Chính anh không nói nhiều thì MC tự nhiên cũng sẽ không bận tâm kéo cảm giác tồn tại lên giúp anh.
Thời Dẫn âm thầm không vui khi thấy Dụ Duy Giang bị đẩy từ vị trí trung tâm ra rìa.
Bỗng, người đàn ông ấy nhìn xuống, ánh mắt dừng nơi cậu.
Thời Dẫn thầm nghĩ đảo quả ngói vàng có khác, có thể khiến idol nhìn mình thêm mấy lần.
Vai nam trong “Anh tôi” có nhiều, còn vai nữ chỉ có hai nhân vật chủ yếu, một người trong đó là vợ cũ của Chu Đình, do người mới Phó Lâm thủ vai.
“Chào mọi người, trong phim, em là vợ cũ của anh hai Chu Đình – Tần Tiểu Mạn.”
Giọng nữ quen thuộc trên sân khấu truyền tới, Thời Dẫn ngước lên nhìn về phía Phó Lâm.
Buổi họp báo kết thúc lúc nào không hay, Thời Dẫn và Nguyên Dập chen ra khỏi vòng vây của fans Lương Tử Hưng. Nguyên Dập nhét máy ảnh* vào tay Thời Dẫn, gấp gáp bảo: “Anh đi vệ sinh, nhịn hết nổi rồi, cậu đợi anh tí.”
*Gốc là “đơn phản (单反)” chỉ dòng máy ảnh phản xạ ống kính đơn (Single-lens reflex camera, SLR). Sau này mỗi khi tớ dùng từ “máy ảnh” thì mọi người cứ hiểu là dòng máy ảnh SLR nhé, nếu có loại khác tớ sẽ chú thích riêng sau.
Hai người lượn một vòng quanh tòa nhà, cuối cùng cũng thấy nhà vệ sinh. Thời Dẫn dựa vào tường, đầu áp vào vách tường, hơi ngẩng lên.
Cậu ngáp một cái, nhắm hai mắt lại.
Bên tai vọng tới tiếng bước chân khe khẽ nhưng cậu không để ý lắm, mãi cho tới khi tiếng Phó Lâm truyền vào tai.
“Thật sự là em.”
Thời Dẫn mở mắt. Phó Lâm đang đứng trước mặt cậu, cách cậu chừng nửa mét, có vẻ hơi gần nên Thời Dẫn vô thức quay đầu đi.
Người này tên Phó Lâm – một nữ diễn viên mới, cũng là bạn gái cũ của Thời Dẫn.
Phó Lâm lui về sau một bước, nghe điện thoại, “Chị Tinh? À vâng, lát em qua.”
Cô ngắt máy, nhìn sang Thời Dẫn: “Vừa nãy còn tưởng chị nhìn nhầm, sao lại đổi kiểu tóc rồi?” Phó Lâm nhìn Thời Dẫn một lượt từ trên xuống dưới, bảo: “Đẹp trai.”
Thời Dẫn đeo khẩu trang đen trên mặt, hơn nửa gương mặt đẹp trai bị che mất nhưng mặt mũi cậu ra sao, đương nhiên Phó Lâm phải biết rõ chứ.
Phó Lâm biết Thời Dẫn thích Dụ Duy Giang, bất kể là thích kiểu gì thì trước đây cô cũng đã ghen với người đàn ông đó kha khá lần. Vậy nên hôm nay thấy Thời Dẫn ở buổi họp báo, cô cũng không ngạc nhiên lắm.
Nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu.
Phó Lâm mặc một chiếc váy màu lam nhạt dài qua gối, vẫn là dáng vẻ xinh đẹp duyên dáng đó. Cô hơn Thời Dẫn hai tuổi, dù là khí chất hay ngoại hình cô cũng đều trưởng thành hơn Thời Dẫn một chút, phong thái cũng ngả ngớn hơn một chút.
Cô vẫn luôn chủ động, thấy Thời Dẫn quay đầu, sắc mặt hờ hững bèn nảy ra ý trêu cậu.
Bốn phía chẳng có ai, Phó Lâm nghiêng người, ngón tay mảnh mai kéo quai khẩu trang của cậu ra: “Ây, đeo khẩu trang mãi thế không khó thở sao…”
Thời Dẫn ngây ra, còn chưa kịp phản ứng, Phó Lâm đã từ tốn tháo khẩu trang cậu ra rồi.
Phó Lâm nhìn Thời Dẫn cười: “Đã lâu không gặp.”
Đang khi nói chuyện, tầm mắt Thời Dẫn thoáng thấy một bóng người. Cậu ngẩng lên, thấy Dụ Duy Giang cách đó không xa.
Dụ Duy Giang quay lại lấy túi.
Ánh mắt hai người chạm nhau, không đeo khẩu trang cứ có cảm giác là lạ sao đó. Thời Dẫn nhất thời cảm thấy mất tự nhiên. Hai tai đỏ lên.
Phó Lâm nhìn theo ánh mắt Thời Dẫn, thấy người tới thì lộ vẻ hoảng hốt.
Dù sao bây giờ cô đã là người của công chúng, để người ngoài thấy mình trong dáng vẻ như vậy rất dễ thành chủ đề bị mọi người bàn tán. Huống chi người trước mặt lại là Dụ Duy Giang, bạn diễn tương lai của cô.
Thời Dẫn luôn tốt tính với phái nữ. Cậu và Phó Lâm không có chuyện ghét nhau đến nỗi cả đời không qua lại với nhau. Nên lúc này cậu nhắc nhở khéo: “Là người của công chúng rồi, để ý ảnh hưởng một chút.”
Thời Dẫn lại đeo khẩu trang lên, vòng qua Phó Lâm đi về phía Dụ Duy Giang.
Nguyên Dập đã ra khỏi nhà vệ sinh được một lúc nhưng cứ trốn trong góc xem kịch, thấy Dụ Duy Giang tới, cuối cùng y cũng không nhịn được nữa.
“Hi.” Thời Dẫn bước tới trước mặt Dụ Duy Giang, híp mắt cười chào hỏi.
Idol không nổi có lợi ở chỗ không phải cạnh tranh với nhiều fans khác. Lúc nào cũng có thể nói chuyện dăm câu, chỉ cần idol bạn chịu phản ứng với bạn.
Dụ Duy Giang khẽ gật đầu một cái: “Nhuộm tóc rồi à?”
“Đẹp không? Có khiến anh nhìn một cái là nhớ em luôn không?”
Dù đây chỉ là một câu bông đùa nhưng Thời Dẫn nói xong bỗng thấy ngài ngại. Cậu cúi đầu gãi mũi.
Dụ Duy Giang nhìn cậu giây lát, im lặng gật đầu, chốc lát sau lại tiếp: “Mặt nạ mắt dùng tốt, cảm ơn cậu.”
Thời Dẫn ngẩng lên: “Không cần khách sáo!”
Phó Lâm bị bỏ một bên, đi không được, ở không xong, rối rắm hồi lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định qua chào hỏi Dụ Duy Giang, đồng thời coi chuyện vừa nãy như không có gì.
Phó Lâm nở nụ cười: “Anh Duy Giang chưa về ạ?”
Dụ Duy Giang bảo: “Tôi quay lại lấy đồ.”
“Quản lý tìm em, em đi trước nhé.”
Dụ Duy Giang ừ: “Tạm biệt.”
Phó Lâm nhìn Thời Dẫn một cái, mím môi, cuối cùng vẫn không nói câu nào, quay người rời đi, chỉ bỏ lại một cái bóng xinh đẹp.
Thời Dẫn nhìn Dụ Duy Giang rời đi. Trong lúc đó, Nguyên Dập tới muốn chụp chung một tấm với Dụ Duy Giang nhưng bị anh từ chối khéo.
Thật ra Dụ Duy Giang có phần hơi lạnh lùng. Tuy không nổi tiếng nhưng anh không hành động thận trọng như bao diễn viên ít tên tuổi khác. Đôi lúc còn có thể thấy nét ngông trong ánh mắt lạnh nhạt của anh.
Đó là một loại cảm giác ngạo nghễ bẩm sinh mà thành.
Nguyên Dập bỗng huých vai Thời Dẫn một cái: “Được đấy Thời Tử, cậu giao du với người trong showbiz từ khi nào thế?”
Thời Dẫn không hiểu ra sao: “Gì?”
“Nãy anh thấy hết rồi, cô kia tên là… Phó Lâm đúng không? Hai người vừa làm gì đó? Khai mau, chuyện gì xảy ra?”
Thời Dẫn không muốn đề cập tới vấn đề này, dù sao cũng là chuyện cũ đã qua.
Cậu nhíu mày, không muốn nói lắm.
Nguyên Dập chọc chọc cậu.
“… Chị ấy là bạn gái cũ của em.”
“Ôi vãi!” Nguyên Dập kinh ngạc, “Thật hay đùa đấy? Cậu còn từng yêu đương với người nổi tiếng á?”
Thời Dẫn nhét trả máy ảnh vào tay y, hờ hững bảo: “Lúc em và chị ấy yêu nhau, chị ấy chưa phải người nổi tiếng. Chị ấy là chị khoá trên của em, chia tay cũng được nửa năm rồi, không có gì đáng nói hết.”
“Không nhìn ra nha, anh còn tưởng cậu là chó con ngây thơ cơ đấy.” Nguyên Dập cười bảo, “Ai ngờ cậu còn tán tỉnh cả người nổi tiếng, lại còn làm phi công.”
Thời Dẫn cười: “Em không ngây thơ bao giờ? Không phải chó con bao giờ?”
“Ây chà, chê cậu cậu còn tát nước theo mưa đấy à.”
Lúc Thời Dẫn gặp gỡ Phó Lâm, cậu đúng là cậu thanh niên mới lớn chưa trải sự đời thật, vừa mới thành niên chưa được bao lâu.
Khi ấy cậu vừa vào đại học, Phó Lâm hơn cậu hai tuổi, là chị khóa trên năm ba, đồng thời cũng là hoa khôi của trường được người người chào đón. Sau cô lại được người săn tìm tài năng phát hiện và gia nhập showbiz. Trước đây là Phó Lâm theo đuổi Thời Dẫn, ranh con mới lớn vừa đặt chân lên đại học thì biết được cái gì, chị gái xinh đẹp lừa mấy câu, thấy chuyện mới mẻ thế là cùng người ta bên nhau.
Phó Lâm cũng như Thời Dẫn, bản thân cô là một cô nàng xinh đẹp hấp dẫn, rất nhiều chàng trai có ý với cô, cô đều không thích nhưng lại theo đuổi thanh niên kém mình hai tuổi Thời Dẫn rất mạnh mẽ.
“Thế sao lại chia tay?” Nguyên Dập hỏi.
Thời Dẫn liếc y một cái, cười như không: “Còn sao nữa, bởi đầu em mọc sừng.”
Nguyên Dập sững sờ hai giây, sau đó phản ứng lại: “Há há há há, không phải chứ, sừng dài hai mét mà vẫn bình tĩnh thế được hả?”
“Vốn cũng không thích chị ấy lắm. Hồi đó vì tò mò, chưa từng yêu đương nên muốn thử xem sao.”
“Biết chọn gớm, đúng chuẩn mỹ nữ luôn đấy, trông ngũ quan cứ như con lai ấy.”
Thời Dẫn trầm ngâm bảo: “Thật ra nếu nói về ngũ quan… Em thấy ngũ quan Dụ Duy Giang vẫn đẹp nhất.”
Một anh đẹp trai đủ tiêu chuẩn, ngũ quan lập thể, mắt mày có chiều sâu.
Quan trọng là có khí chất.
Nguyên Dập sâu sắc gật đầu một cái: “Đồng ý.”