Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 15




Lúc Trần Vũ ra ngoài không tắt đèn, chùm đèn pha lê hình vuông ở phòng khách vẫn đang sáng rực rỡ.

Hứa Tố vẫn chưa về, nghĩ cũng phải, anh đưa người ta về nhà, có lẽ còn muốn dìu người ta lên lầu, đưa hẳn vào trong nhà.

Trần Vũ đi vào phòng rửa mặt, thay áo len với váy, mở vòi hoa sen, cô cần tắm nước nóng ngay để rửa sạch cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt bám trên người.

Cô đã gội đầu xong, đợi đến khi tắm xong đi ra, Hứa Tố vẫn chưa về.

Cô liếc nhìn đồng hồ một cái, đi vào phòng ngủ lấy máy sấy tóc, âm thanh của máy sấy rất lớn, nhưng tiếng đóng mở cửa bên ngoài vẫn nghe thấy được.

Mật mã khóa tít tít một tiếng, cửa mở.

Trước khi mở cửa Hứa Tố đã đứng ngoài cửa một lúc, vì anh sợ phải nhìn thấy căn phòng tối tăm không có ánh đèn, mà Trần Vũ lại không có ở trong.

Hứa Tố chuẩn bị sẵn tâm lý, mở điện thoại di động lên rồi lại tắt.

Anh đã gọi cho Trần Vũ hơn chục cuộc điện thoại nhưng Trần Vũ không nghe máy, anh cũng gửi tin nhắn Wechat cho cô nhưng cô cũng không trả lời.

Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ như vậy.

Ngay cả khi bọn họ cãi nhau vì anh không tốt —

Lúc anh mới bắt đầu vào làm việc trong công ty, có một cô trợ lý ngày nào cũng mang bữa sáng đến cho anh, anh cũng không suy nghĩ nhiều mà nhận lấy.

Thật ra thì sau này anh cũng cảm thấy quá mập mờ, nhất là khi thấy ánh mắt đầy mong đợi của cô gái.

Trần Vũ cũng đã nói cho anh cảm giác trong lòng cô với chuyện này, nhưng lúc đó anh không tốt, cảm thấy cô chuyện bé xé ra to.

Trần Vũ hỏi lại anh nếu như ngày nào đàn anh khóa trên cũng đưa bữa sáng cho cô thì sao?

Hứa Tô suy nghĩ một chút, lập tức xanh mặt.

Nhưng lúc đó anh không buông bỏ được kiêu ngạo, Trần Vũ cũng không ép buộc anh, hai người cũng ít nhiều đối xử với nhau có phần lạnh nhạt hơn.

Ngay cả vào lúc đó, Trần Vũ cũng sẽ không từ chối điện thoại của anh.

Hơn nữa lúc anh lái xe đến đón Trần Vũ, Trần Vũ còn nói: Lái xe cẩn thận, có việc gì để sau rồi nói.

Hứa Tố chỉ có duy nhất một người bạn gái cũ là Lâm Thiên, so với Lâm Thiên hay luôn cáu gắt, thì Trần Vũ lại luôn bình tĩnh nhã nhặn, có lẽ cũng sẽ có những cảm xúc nhỏ khác, nhưng dù cho là có những cảm xúc nhỏ đấy thì cô cũng vẫn sẽ luôn vì anh mà suy xét.

Hứa Tố ngừng suy nghĩ, nắm chặt tay nắm cửa, mở cửa ra.

Trong nhà, phòng khách vẫn sáng đèn, trong phòng ngủ tiếng máy sấy tóc ù ù truyền ra, lúc này Hứa Tố mới thả lỏng, thở dài một hơi.

Bất luận là Hứa Tố ở ngoài cửa hay là Trần Vũ ở trong phòng ngủ, cách nhau một bức tường như vậy đều là khiến cho chính mình có thể bình tĩnh lại.

Tóc của Trần Vũ vẫn chưa được sấy khô, cô đã chỉnh mức gió xuống thấp nhất, sấy từ chân tóc đến từng lọn tóc, máy sấy cứ chậm rãi, chậm rãi thổi.

Hứa Tố lau tay, muốn thay áo sơ mi, lúc này mới phát hiện áo vest của anh đã đưa cho Lâm Thiên rồi.

Hứa Tố dừng chân lại.

Lúc ngồi trong xe Lâm Thiên kêu lạnh, anh đã tăng nhiệt độ trong xe nhưng Lâm Thiên ngồi phía sau vẫn không ngừng lẩm bẩm, toàn thân rét run, lúc đó Hứa Tố đang phiền muộn gọi điện cho Trần Vũ, bị cô ta quậy một trận, cũng không nghĩ gì nhiều mà vứt áo cho cô ta.

Đến lúc lái xe đến dưới tầng nhà Lâm Thiên, cô ta muốn anh đưa lên tầng, nhà Lâm Thiên có thang máy nên Hứa Tố từ chối, có lẽ chính là lúc đó Lâm Thiên đã không cẩn thận mà cầm cả áo vest của anh lên.

Hứa Tố lại phiền muộn, nếu như Trần Vũ hỏi áo vest đâu, anh phải trả lời như thế nào?

Tiếng máy sấy tóc cuối cùng cũng im bặt.

Trần Vũ từ phòng ngủ đi ra, Hứa Tố đang ngồi ở phòng khách đợi cô.

Trần Vũ liếc nhìn đồng hồ một cái, đã ba rưỡi sáng.

Vốn dĩ cô cũng hơi buồn ngủ, sau khi tắm gội xong thì lại càng mệt mỏi, thế nhưng là dù cô đã buồn ngủ quá rồi, hiện tại mí mắt cô có thể rũ xuống bất cứ lúc nào, nhưng đầu cô lại vô cùng căng thẳng.

Đặc biệt là đối mặt với những lời bộc bạch sắp tới, từ tận đáy lòng Trần Vũ thực sự không muốn nói chuyện.

“Anh có buồn ngủ không?”

Hứa Tố đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa để nghênh đón quân định, không ngờ lại nghe thấy Trần Vũ hỏi câu này bỗng ngơ ngẩn.

Anh không né tránh mà nhìn Trần Vũ, cô xõa mái tóc dài, rồi thay đồ thành váy ngủ, một cái áo khoác mỏng hờ hững phủ bên ngoài bờ vai tròn trịa.

Hứa Tố ngồi, cô đứng cách anh không xa, rũ đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, xung quanh có một loại cảm giác mê man, cũng có một chút hương vị lười biếng.

Có chút mệt mỏi, lại cũng có chút mê người.

Trong mắt Hứa Tố chỉ có dáng vẻ hiện tại của Trần Vũ, yết hầu không tự chủ mà trượt lên xuống.

Trần Vũ không thấy anh trả lời, hơi nhíu mày.

“Anh ngủ ở phòng cho khách đi, ngày mai em còn phải đi làm.” Ý tứ là nếu anh đã không muốn nói chuyện vậy thì cô muốn đi ngủ.

Hứa Tổ tỉnh lại, anh đứng dậy, bước chân của người đàn ông rất lớn, hai ba bước đã tóm được Trần Vũ đang về phòng ngủ, nhỏ giọng cầu xin cô: “Vợ à, cho anh năm phút, anh sẽ không làm phiền em đi ngủ có được không?”

Trần Vũ rút tay về, cô dựa người trên cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm về phía anh: “Vậy thì năm phút, anh nói đi.”

Hứa Tố hít một hơi dài, giải thích: “Mẹ của Lâm Thiên bị bệnh, bố của cô ấy lại mất cách đây không lâu. Mẹ của cô ấy nhớ quê nên đã về đây khám bệnh. Em biết đấy, bố của cô ấy vì công ty của bố anh mà giúp đỡ rất nhiều, ngoài ra bọn anh còn có là bạn học cũ —”

Nghe thấy câu này, Trần Vũ ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, đôi mắt trắng đen rõ ràng, lông mày hơi nhướng lên, tựa hồ như đối với câu nói này có ý kiến khác.

Hứa Tố thấy vậy, vẻ mặt phức tạp, nhưng anh vẫn phải ăn ngay nói thật: “Bất luận là vì ân tình hay vì tình nghĩa bạn học, anh đều phải giúp cô ta.”

Ánh mắt Trần Vũ bình tĩnh: “Tại sao anh phải giấu em?”

“Anh lo lắng em đi theo anh sẽ bị mệt mỏi.” Hứa Tố nhanh chóng nói: “Giúp cô ta chăm sóc bệnh nhân, còn phải đi tìm bác sĩ, việc này không thể nhanh chóng hoàn thành ngay được, cần phải chạy qua lại bệnh viện liên tục, anh không muốn để em mệt mỏi như vậy.”

Giọng nói của anh thành khẩn: “Anh cũng sợ em hiểu lầm, Lâm Thiên là bạn gái cũ của anh, anh không muốn em cho rằng bởi vì anh còn nhớ mãi không quên tình cũ nên mới đi giúp cô ta.”

“Cho nên anh để cho em nhìn thấy, nửa đêm anh rời khỏi nhà, trong đêm mưa bế Lâm Thiên kiểu công chúa từ trong quán bar đi ra?”

“Anh không muốn –“

“Không muốn để em phát hiện?” Trần Vũ cười: “Anh cho rằng mình có thể một mình làm hết mọi chuyện, cho nên em nên tin tưởng anh hay sao?”

Trần Vũ chưa từng lớn tiếng, dù là lúc này cũng vẫn nhẹ nhàng, cô buông hai tay đang ở tư thế phòng thủ trước ngực, yên lặng nhìn chằm chằm Hứa Tố: “Kết quả của sự tin tưởng là, những chuyện anh gọi là rắc rối, những chuyến đi công tác, tất cả đều là vì mối tình đầu của anh, bạn gái cũ đối với anh vẫn còn chưa hết hy vọng phải không?”

Cả người Hứa Tố sững sờ, mọi lý do thoái thác anh đã chuẩn bị cho trận chiến hôm nay, lại hoàn toàn không ngờ được Trần Vũ sẽ đem ra nói trước.

“Kết quả của sự tin tưởng là, anh chẳng khác nào một người chồng ngoại tình, vì lo lắng cho tiểu tam nên nửa đêm nửa hôm lén lút trốn ra ngoài, đưa đón tình nhân vì sợ cô ta sẽ gặp nguy hiểm phải không?”

“Không phải!” Hứa Tố không nghe nổi nữa, việc cấp bách bây giờ là phủi sạch quan hệ với Lâm Thiên, Hứa Tố cuống lên, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Vũ thề thốt: “Anh đối với Lâm Thiên không có bất kỳ suy nghĩ nào, Trần Vũ, anh có thể bảo đảm với em.”

Bầu không khí yên tĩnh.

“Nếu như không phải do em vô tình phát hiện ra chuyện này, anh sẽ giấu em đến khi chuyện này kết thúc phải không?”

Hứa Tố nuốt nước bọt một cái: “Ừ.”

“Mùi nước hoa ngọt ngào kia là của Lâm Thiên phải không?”

“…Đúng vậy.”

“Cô ấy có hay gửi cho anh những tin nhắn mập mờ không? Kiểu như em nhớ anh, anh tới giúp em các thứ.”

Hứa Tố nắm chặt lòng bàn tay: “… Vợ à, không có.”

Trần Vũ nhìn thẳng vào mắt Hứa Tố, không nói gì.

“Anh kết hôn với em là bởi vì trong lòng anh chỉ có một mình em, anh sẽ không chấp nhận Lâm Thiên, trong mắt anh bây giờ cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, anh tuyệt đối sẽ không ở bên cô ấy.”

Đôi mắt của Hứa Tố đầy sự chân thành, trước nay vẫn luôn như vậy.

Anh có một đôi mắt mà khi ánh mắt ấy nhìn thẳng vào bạn, bạn sẽ không chút do dự mà tin tưởng hoàn toàn vào ánh mắt ấy.

Trần Vũ tin tưởng lời bảo đảm của Hứa Tố là thật, nhưng mà —

“Lúc đầu anh đón Lâm Thiên về nước, anh có đoán được rằng sẽ có một ngày, trong đêm mưa gió anh lại lái xe đến tiếp rượu cô ấy sau đó còn đưa cô ấy về nhà?”

“Anh có đoán được mình sẽ bế cô ấy kiểu công chúa như vậy không?”

“Hay là anh có đoán được, cô ấy vẫn như lúc trước, vẫn coi anh là người của cô ấy?”

Trần Vũ không muốn trở thành một người phụ nữ ghen tuông bốc đồng, nhưng mà: “Em không biết vì sao anh lại không gọi cảnh sát giúp cô ấy, cũng không biết vì sao anh lại không gọi bảo vệ quán bar ôm lấy người không thể đứng dậy nổi đấy, tại sao bắt buộc phải là anh làm, anh là người duy nhất mà Lâm Thiên có thể dựa vào phải không?”

Trần Vũ không muốn khóc, nhưng mà sau từng câu nói, đáy mắt cô đã ngập nước, cô lấy điện thoại di động mở ins lên, đưa cho Hứa Tố vẫn còn đang sững sờ đứng nhìn: “Vì cái gì mà em phải thông qua người khác nói em mới biết được anh đi cùng cô ấy đến Bắc Kinh; vì cái gì em cần phải qua ins của Lâm Thiên mới biết anh là người mà cô ấy dựa dẫm?”

Hứa Tố còn chưa kịp suy nghĩ vì sao Trần Vũ lại biết được chuyện anh đang giúp Lâm Thiên, bây giờ cuối cùng cũng đã tìm được manh mối —

Trong ảnh là bóng lưng của anh, góc nghiêng của anh, tất cả đều giống như do chính tay người yêu chụp.

Caption của mỗi bức ảnh cũng đều rất mập mờ.

Hứa Tố không ngờ rằng Lâm Thiên lại chụp nhiều ảnh của anh như vậy, nói những lời này thật không phải, nhưng anh cảm thấy như bị cao su dính lên người mà không có cách nào gỡ ra được, thật khó chịu, anh không tưởng tượng nổi Lâm Thiên sẽ làm như vậy.

Anh mấp máy môi, không biết giải thích từ đâu.

Anh nhìn về phía đôi mắt đẫm lệ của Trần Vũ, muốn vươn tay giúp cô lau nước mắt, nhưng vừa mới chạm vào gương mặt Trần Vũ, cô đã nghiêng đầu né tránh.

Hứa Tố không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.

Trần Vũ nhẹ giọng hỏi: “Em có thể hiểu được anh muốn giúp đỡ cô ấy, nhưng tại sao anh lại phải ở cùng với cô ấy nhiều như vậy, vì sao mà mỗi ngày đều phải làm như vậy?”

Hứa Tố không giấu Trần Vũ nữa, anh biết mình càng nói thì mọi chuyện càng hỏng bét, nhưng sau này anh nhất định sẽ không làm như vậy nữa, cho nên vẫn thẳng thắn đáp lại: “Vợ à, lúc ấy anh chỉ lo lắng cho cô ấy, cô ấy luôn được bảo vệ rất tốt, cho nên rất dễ bị tổn thương hơn –“

“Hứa Tố, anh tự nghe xem, lo lắng cho cô ấy, cô ấy dễ bị tổn thương…”

Lúc này mọi suy nghĩ của Trần Vũ đều trở nên mông lung, có lẽ là đối với loại Hoa Thổ Ti* này đàn ông đều sẽ có ý muốn che chở.

[*Hoa Thổ Ti (菟絲花): Là loài thực vật ký sinh, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thổ Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ. Hoa Thổ Ti gợi đến hình ảnh một nữ nhân yếu đuối cần được chở che. Nam nhân kiên cường vì nữ nhân che gió che mưa, nữ nhân ôn nhu nằm trong ngực.]“Anh có biết không, anh không nỡ với cô ấy cũng chính là đang tàn nhẫn đối với em đấy?”