" Ăn lương của tôi bao nhiêu năm, nhưng báo cáo dự án tiếng Anh của cô vẫn sai từ vựng lẫn ngữ pháp chuyên môn như lúc mới vào làm, không biết lĩnh hội, không có chí cầu tiến, cô có tư cách để chỉ trích người khác sao? "
Tố Trân cúi gằm, gương mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt to tròn đáng yêu rưng rưng chớp chớp dường như sắp đổ lệ, dáng vẻ vô cùng mong manh yếu ớt. Đối diện với nam nhâm sắt đá chắc chắn cũng sẽ bị nung chảy mà mềm lòng.
Trương Tuệ Mần thầm bĩu môi, cô dùng móng ngón cái khẩy khẩy mặt trong của mấy ngón tay còn lại. Chiếc móng hồng hào nhỏ dài được sơn một lớp sơn bóng vừa sạch sẽ lại kiêu sa diễm lệ như lớp vỏ bọc của ngọc trai.
Ở vị trí tuyển dụng, Đăng Mạnh nhìn Giám đốc Tiêu, lắc đầu thở dài.
Chợt, Điềm Y Hoàng quay sang Trương Tuệ Mẫn:
"Trương Tuệ Mẫn, cô chính thức trở thành thực tập sinh bên JEX, mời cô đến phòng Hội đồng! Còn cô, thư ký Tố ...
"
Nghe vậy, Tố Trân tức cả kinh. Không phải anh đến đây để gọi cô cùng tham dự hội nghị sao?
"Thư ký Tố, mời cô ở lại tiếp tục tuyển dụng!"
Hai người, một nam một nữ, một cao lớn, một nhỏ bé bước trên hành lang tráng lệ. Trương Tuệ Mẫn nối gót bước chân anh, ngẩng đến mỏi cổ mới có thể nhìn đến mái đầu đen mượt được vuốt chải gọn gàng.
Nam nhân này từng cho cô leo cây, cũng từng cho cô 'ăn giấm', mới vừa rồi lại đứng ra làm chủ cho cô.
Trương Tuệ Mẫn híp mắt hoài nghi, nhưng cũng không nói gì. Bây giờ anh ta là cấp trên của cô, Trương Tuệ Mẫn càng không dám lên mặt làm ầm ĩ như ở Điềm gia trước đó.
Cô thầm thở hắt một hơi. Đúng lúc có hai nhân viên nữ đi qua, kính cẩn cúi chào Điềm Y Hoàng. Anh gật đầu đáp lại, cứ vậy mà hờ hững bước qua.
Trương Tuệ Mẫn đi sau bắt gặp ánh mắt ái mộ lấp lánh của hai nữ nhân viên dành cho Điềm Y Hoàng, thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống anh ta. Bất chợt, họ chuyển sang nhìn cô, sắc mặt thay đổi hoàn toàn. Trương Tuệ Mẫn có thể nhìn ra đó là sự tò mò xen lẫn ghen ty.
Nói ghen tị thì cô cũng ghen ty lắm. Khi mà cô hiện mới chỉ vừa trúng tuyển thực tập sinh thì họ đã nhân viên chính thức của Tập đoàn lẫy lừng này, thỏa sức sáng tạo, tự do cống hiến, lương thì...
Trương Tuệ Mẫn hít một hơi sâu. Đối với JEX mà nói thì việc đãi ngộ cho nhân tài đều rất hào phóng. Một nhân viên quèn nhất công ty cũng phải hưởng ứng mức lương 30 triệu chưa tính thưởng khác. Trương Tuệ Mẫn thực chất cũng chỉ khao khát có như vậy. Cô vốn có chí cầu tiến nửa vời, không tham vọng, không hư vinh. Giống như ca sĩ Tóc Tiên đã từng nói: " Giữa nhiều và đủ, ai tìm đúng điểm dừng cho mình người đó là an nhiên. " Phương châm sống của Trương Tuệ Mẫn cũng chính là như thế.
Vào thang máy đi lên thêm mấy tầng, cho đến khi bóng lưng cao ngất của anh dừng trước một cánh cửa. Lúc này,
Trương Tuệ Mẫn mới thấy hồi hộp cực độ, hai bàn chân vô thức dậm dậm xuống sàn nhà. Cho đến khi Điềm Y Hoàng mở cửa, Trương Tuệ Mẫn mới ngó người sửng sốt. Cô ngửa cổ nhìn lên đỉnh cửa cao ngất, trên đó có bảng đề chữ 'Phòng Chủ tịch'.
" Chú Điềm, không phải chú bảo tôi đến phòng hội nghị sao? "
Điềm Y Hoàng hơi nghiêng đầu, nửa khuôn mặt góc cạnh toát lên một sự không vui:
"Chú Điềm?" Anh xoay người, đối diện với cô: " Trương Tuệ Mẫn, tôi nói cho em biết, ở đây, tôi là ông chủ! "
Trương Tuệ Mẫn nuốt nước bọt:
"Dạ Boss!"
"Vào trong! "
Trương Tuệ Mẫn lập tức bật chế độ cảnh giác, cô mím môi, đột nhiên muốn bỏ chạy.
Thế rồi cô vẫn tự trấn an mình, bình tĩnh đi vào trong. Cô giả bộ quên đóng cửa, thực chất là không muốn đóng cửa. Rốt cuộc lại bị Điềm Y Hoàng nhìn ra, anh nói:
" Mở nốt cửa sổ đi! Để nhỡ tôi có ăn thịt em, nhảy ra ngoài sẽ trốn thoát nhanh hơn! "
Trương Tuệ Mẫn bụm miệng cười khúc khích:
"Dạ Boss! "
Nhìn xem, kẻ mặt lành này cũng biết đùa đấy chứ!
Điềm Y Hoàng đứng hình mất vài giây, nhìn biểu hiện thả lỏng của cô, anh cũng vui vẻ hơn mấy phần, khóe môi bất giác nhếch lên.
Anh đi đến bàn làm việc, yên vị trên chiếc ghế mình vẫn thường ngồi làm việc. Chờ cho Trương Tuệ Mẫn ngồi xuống đối diện mới bắt đầu lên tiếng:
" Trương Giác, em từng nghe qua chưa?"
Trương Tuệ Mẫn ngẫm nghĩ một lúc thì lắc đầu:
" Chưa từng nghe qua! "
"Có ấn tượng gì không? "
"Cùng họ với tôi!" Cô lập tức đáp: " Sao vậy, Boss muốn điều tra người này hả? Tôi không quen, đừng nói nữa, vô ích thôi! "
Điềm Y Hoàng không nói thêm gì, anh mở máy tính, bắt đầu vùi mình vào công việc.
Hôm ấy không có tiết học, Trương Tuệ Mẫn bị bắt ở lại văn phòng cùng anh đến tối muộn. Sau đó, lại bất hạnh được anh chở về tận Điềm gia.
Trương Tuệ Mẫn không nhịn được nữa, quát ầm lên:
" Chú khó hiểu thật đấy! Làm mất bao nhiêu thời gian của tôi, bây giờ còn tự ý đưa tôi về đây. Chú muốn gì? "
Điềm Y Hoàng kéo cô ra khỏi xe đóng sầm cửa lại:
"Em là người của tôi! Tôi chỉ cho phép em ngoan ngoãn nghe theo! Không cho em cái quyền chống đối! "
Cô buồn cười, miệng hé ra thành một nụ cười cứng nhắc trông cực kỳ khó coi. Mà sắc mặt Điềm Y Hoàng lúc này còn khó coi hơn.
"Vâng! Tôi là người của chú! Tôi thực chất đang là thực tập sinh bên chú! Cả ngày ở với chú bên phòng làm việc xem hồ sơ sổ sách là đã quá giới hạn rồi. Việc đến nhà chú, càng không thuộc phạm trù của tôi! Chú đừng có ép người quá đáng!"
Điềm Y Hoàng bỗng quay phắt chủ đề:
"Người đàn ông kia với em là mối quan hệ gì? "
Cảnh tượng trong nhà hàng Nhật khi ấy hiện về trong đầu anh, người con gái trước mặt lại chu đôi môi anh đào bóng bẩy hôn lên gò má nam nhân kia càng khiến anh thêm phẫn nộ. Bàn tay to lớn siết chặt cánh tay cô hơn.
Trương Tuệ Mẫn nhíu mày đau đớn, cô cũng nhớ lại cái bữa tối ở nhà hàng, Điềm Y Hoàng cũng có mặt ở đó và đi cùng với người phụ nữ kia. Trong bức hình chụp của phóng viên, bọn họ gần gũi với nhau, anh từng dùng cánh tay này khoác bên eo cô ta, bây giờ lại đang kiềm chặt cánh tay cô.
Kể ra cũng thật trớ trêu. Anh vốn có Tố Trân ở bên cạnh, lại vẫn khư khư muốn buộc cô bên lưng quần, giữ làm của riêng mình.
Đàn ông rốt cuộc có thể tham lam tới mức nào?
"Bạn trai của tôi đấy! Thì sao nào? " Trương Tuệ Mẫn hất cằm, đôi mắt đỏ ngầu bén lên một tia lửa giận.
Cô từng nghĩ mình có nghiệt duyên và Điềm Y Hoàng chính là nòng cốt của thứ nghiệt duyên ấy. Bây giờ rốt cuộc cũng chấm dứt được rồi!
Trương Tuệ Mẫn lại không biết được rằng đó mới chỉ là khởi đầu của chuỗi ngày đau khổ sắp tới của cô.
Trước cửa sổ phòng ký túc, cơn gió đông lạnh lẽo vẫn rít qua từng kẽ lá của hàng cây cao vót bên ngoài. Những chiếc lá úa vàng cứ vậy mà từng ngày rụng rơi.
Hạ Vy đứng ngồi không yên, bởi vì đã hai ngày trôi qua, Trương Tuệ Mẫn vẫn tăm hơi biền biệt. Một lúc sau, cô bỗng bật dậy, không để ý trên đầu là thành giường tầng, thành ra cụng vào một cái đau điếng.
Mễ Mỹ Nhiên ngồi ở đối diện, thở dài:
"Đã bảo rồi! "
Hạ Vy tức tối đá chiếc giường mấy phát, chỉ bõ đau chân.
"Đáng ghét mà!"
Từ lúc Mễ Mỹ Nhiên tới ở ký túc xá, Trương Tuệ Mẫn và Hạ Vy định mua thêm một chiếc giường, ngặt nỗi phòng ký túc khá chật, không chứa nổi. Họ đành bán chiếc giường cũ đi, vác về chiếc giường đơn hai tầng. Vì thế mà Hạ Vy ngày nào cũng chơi cụng đầu với nó.
"Trương Tuệ Mẫn bỏ nhà theo trai rồi không ở đây nữa! Tao sẽ tiễn mày!" Cô chỉ vào chiếc giường, cay cú gằn giọng.
Mễ Mỹ Nhiên cũng sốt ruột:
" Đã quá 24 giờ mất tích, chúng ta có thể báo cảnh sát rồi! "
" Không cần đâu! " Hạ Vy lắc đầu: " Trương Tuệ Mẫn chỉ có thể là ở chỗ đó! Nhưng đi mà không nói lời nào thì lại bất thường quá! "
"Ở đâu cơ?" Mễ Mỹ Nhiên nhíu mày.
"Điềm gia! "
Lập tức, khóe môi Mễ Mỹ Nhiên giật giật, cô mấp máy:
" Điềm... Điềm gia? "
Hạ Vy lè lưỡi cười trừ:
"Ngại quá! Trước giờ đã không nói chị biết! Thực ra Mẫn Mẫn nhà ta đã nhặt được một khối vàng lớn! A! Chính là
Điềm Y Hoàng lừng danh, người đứng đầu Tập đoàn JEX khét tiếng! "
Từng câu từng chữ Hạ Vy thốt ra như sét đánh ngang tai Mễ Mỹ Nhiên. Cả cơ thể cô nghe đến tên người đàn ông kia liền bất giác run lên bần bật, đôi mắt trợn trừng kinh hồn.
"Chị, hết hồn rồi hả? " Hạ Vy cười cười.
Mễ Mỹ Nhiên lắc đầu, chụp lấy hai cánh tay cô hốt hoảng:
"Hạ Vy, mau đi cứu Trương Tuệ Mẫn! Đừng dây vào người đàn ông đó! Hắn ta không hào nhoáng như vẻ bề ngoài đâu! "