Ái Loạn Tình Điên

Chương 18: Duyên âm | Bạn trai tốt




Điềm Y Hoàng muốn bồi thường cho cô, nhưng Tố Trân nhất quyết không chịu. Cô bộc lộ tình cảm bấy lâu của mình dành cho anh, nhưng nó đã không được Điềm Y Hoàng cảm thấu và đáp lại. Chính xác hơn, anh vốn không có ý với cô, chuyện xảy ra là ngoài kiểm soát. Tố Trân lại không hiểu điều đó, cô vì muốn có ràng buộc với người đàn ông này mà can tâm tình nguyện ở bên anh cho dù đó chỉ là quan hệ bạn giường. Điềm Y Hoàng đã không phản đối điều đó.

Ngoại trừ những lúc rất hợp nhau trong chuyện chăn gối thì bình thường, anh không lạnh cũng chẳng ngọt với cô. Đối với Tố Trân mà nói giống như một chú cún, thích sẽ yêu chiều vuốt ve, khi mất hứng sẽ chẳng buồn đoái hoài tới.

Tố Trân cảm thấy sống mũi cay cay, cô không dám cãi lại, càng không dám chống đối.

Người đàn ông này, lời thốt ra tốt nhất, đừng để phải nhắc lại lần hai nếu còn muốn chút sinh khí để tồn tại. Cô nếu muốn tiếp tục bên cạnh Điềm Y Hoàng, lấy được trái tim anh, trước hết hẵng cứ ngoan ngoãn, chấp nhận tuyệt kế lùi một bước tiến hai bước.

__________________________________

Đại học Hoa Vương, phòng riêng của giáo viên.

Trương Tuệ Mẫn cầm giấy giới thiệu thực tập trên tay, lại ngước mắt lên nhìn giảng viên Tùng.

" Thầy Tùng, đưa cho em cái này có sớm quá không ạ? Dù gì em cũng chỉ mới năm nhất mà thôi! Cơ hội tốt không nhiều, vẫn là nên dành cho các anh chị khóa trên! "

Diệp Tùng nở nụ cười, hai má để lộ lúm đồng tiền, anh vỗ vỗ vai cô:

" Học viên xuất sắc như em cũng không nhiều! Hãy trân trọng và tận dụng khả năng! "

Tim Trương Tuệ Mẫn khẽ rung lên một điệu. Cô cúi đầu ngượng ngùng:

" Thật là… em chịu thầy đó! "

" Tập đoàn JEX không phải ai muốn cũng có thể vào được, cho dù đó chỉ là vị trí thực tập! Trước đó còn phải qua một buổi phỏng vấn vào ngày kia! Em chuẩn bị sẵn sàng nhé! "

Nói đến Tập đoàn JEX, Trương Tuệ Mẫn không thể không nhớ đến người đàn ông kia. Kỳ thật, anh ta chính là người đứng đầu Tập đoàn. Còn cô thì đã chẳng may đụng độ với anh ta, phát hiện ra nghề tay trái của anh ta, sống trong nhà anh ta một thời gian, còn có… Lên giường với anh ta!

Nghĩ đến đây, Trương Tuệ Mẫn bỗng ôm mặt ngồi thụp xuống. Trời ạ! Cho đến bây giờ cô vẫn không thể nào tin được, mình vậy mà lại cùng người đàn ông đó… Nói chính xác hơn, Điềm Y Hoàng đã cưỡng ép cô, hắn xứng đáng bị đưa ra tòa án.

Diệp Tùng thấy cô hành động kỳ lạ, vừa lo lắng vừa khó hiểu, anh đỡ cô đứng dậy:

" Nếu em áp lực, tôi có thể giúp em chuẩn bị trước một số tình huống! "

Trương Tuệ Mẫn lắc đầu, cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá gần, cô ngại ngùng nói:

" Thầy, em không sao! Bây giờ em phải trở lại lớp học rồi! "

" Ừ! " Diệp Tùng tiếc nuối gật đầu. Lúc Trương Tuệ Mẫn ra đến cửa, anh lại gọi:

" Trương Tuệ Mẫn! "

" Vâng? " Cô quay đầu.

" Tan học, tôi mời em ăn cơm! "

Trương Tuệ Mẫn nhìn vị giảng viên trẻ tuổi trước mặt, dung mạo tuấn tú, sảng sủa, ánh mắt sạch biểu lộ một ý tứ gì đó cực kỳ nghiêm túc.

Không phải cô ngu ngốc, nhưng là cô vờ như không thấy! Không thấy và không biết rằng Diệp Tùng có tình cảm với mình.

Dù vậy, vẫn chẳng thể phủ nhận một điều rằng Trương Tuệ Mẫn cũng rất thích và mến mộ anh. Nhiều lần, cô đã muốn đáp lại tình cảm này nhưng không hiểu là vì sao lại luôn có một thanh chắn vô hình ngăn cô lại. Dường như có một điều gì đó mà cô đã lỡ quên. Tuy nhiên, trái tim cô thì vẫn luôn khắc ghi điều đó.

Trương Tuệ Mẫn lắm lần tự đặt ra câu hỏi: " Tại sao mình lại không thể mở lòng cho dù đã phát sinh tình cảm với người ta? "

Nếu bạn là người chơi hệ tâm linh, chắc hẳn sẽ nghĩ đến duyên âm.

Duyên âm là mối nhân duyên giữa người còn sống tại dương thế với một người đã mất ở thế giới bên kia. Vì một lý do nào đó, có thể là chết oan, chết bất đắc kỳ tử mà người đã mất không dứt bỏ được tình cảm, còn lưu luyến với người còn sống, không chấp nhận việc mình đã chết.

Trương Tuệ Mẫn cũng đã nghĩ như vậy.

Cô bất giác rùng mình, cảm thấy nguyên do này rất hợp lý. Đã vậy, cô phải cắt đứt bằng được cái duyên âm đáng sợ này!

Trương Tuệ Mẫn mỉm cười:



" Nhà hàng Nhật ở đường Trung Thạnh thầy nhé! "

Cô nói, đồng nghĩa với việc đã sẵn tiếp nhận một mối quan hệ mới, cho phép người đàn ông đối diện cùng mình tiến thêm một cấp quan hệ.

_______________________________

Chiều tan tầm hôm ấy, Trương Tuệ Mẫn tạt qua tiệm Phú Bà rồi nhanh chóng trở về ký túc. Mễ Mỹ Nhiên vẫn ở trong phòng, thất thần nhìn ra cửa sổ cho đến khi có tiếng mở cửa vang lên. Cô xoay người, cười nhạt.

" Em về rồi ạ! " Trương Tuệ Mẫn nói đoạn đi đến bên cạnh Mễ Mỹ Nhiên, đặt gói bánh lên bàn: " Đồ ăn xế nè, chị ăn đi cho đỡ buồn miệng! "

" Cảm ơn! " Mễ Mỹ Nhiên đáp, nói xong lại nhìn ra cửa sổ.

Trương Tuệ Mẫn biết mình tạm thời chưa thể nói với chị gái này quá nhiều đành đi đến tủ quần áo lấy đồ:

" Tối nay em ra ngoài ăn tối với bạn, chị ở nhà với Hạ Vy nhé! "

Mễ Mỹ Nhiên hơi khựng người.

'Nhà' ư?

Một xúc cảm bỗng trực trào trong lòng, Mễ Mỹ Nhiên xoay người nhìn Trương Tuệ Mẫn, cô nàng vẫn đang loay hoay lựa độ ở tủ quần áo.

" Với bạn trai sao? "

Trương Tuệ Mẫn quay phắt nhìn chị, xấu hổ gượng cười:

" Haha, em cũng không biết nữa! "

Mễ Mỹ Nhiên bỗng đi đến bên cạnh cô, nhìn một lượt trang phục treo trong tủ, qua một lúc thì lấy ra một bộ đưa cho Trương Tuệ Mẫn:

" Mặc cái này đi! "

***

Vừa ra đến trước cổng ký túc sinh viên, Trương Tuệ Mẫn đã thấy người đang chờ sẵn.

Diệp Tùng đứng dựa vào mô tô, là loại xe phân khối lớn, màu đen rất chất. Dáng người cao lớn, ánh mắt đăm chiêu hướng về phía xa xăm.

Thấy có bóng người từ ký túc bước ra, Diệp Tùng thu hồi tầm mắt, môi nở nụ cười.

Trương Tuệ Mẫn cũng cười, cô bẽn lẽn đi đến.

Hôm nay, Trương Tuệ Mẫn diện một bộ váy phong cách tiểu thư rất nhã nhặn, mái tóc đen dài được tết đuôi tôm thả sau lưng, điểm thêm một chiếc nơ màu đỏ xinh xắn tại nút thắt, bộ dáng cùng biểu hiện vô cùng đáng yêu.

Thấy Diệp Tùng cứ chăm chăm nhìn mình, Trương Tuệ Mẫn xấu hổ nhón người đưa tay che mắt anh lại.

" Thầy, đừng nhìn nữa! Ngại chết em mất! "

Diệp Tùng bật cười, đem thắt lưng cô ôm vào lòng. Toàn thân Trương Tuệ Mẫn bỗng trở nên cứng nhắc, cô muốn đẩy Diệp Tùng ra, nhưng tay đặt lên ngực anh lại không dám dùng sức.

" Không phải em diện đồ như vậy là để tôi ngắm sao? "

Trương Tuệ Mẫn gượng cười:

" Là… là có người chọn cho em! "

" Em không muốn, họ ép được em sao? "

Không để Trương Tuệ Mẫn cãi lại, Diệp Tùng buông cô ra, lấy mũ bảo hiểm đội cho cô:

" Đi thôi! Nhà hàng Nhật đường Trung Thạnh! "



Cô khịt mũi, bĩu môi. Giờ mới chợt nhận ra thầy giáo này cũng thật bá đạo.

Diệp Tùng ngồi lên xe, cũng lấy mũ đội vào, sau đó cúi người gạt thanh để chân ở hông xe xuống. Nhìn đến Trương Tuệ Mẫn, người thì nhỏ chân thì ngắn, môi anh khẽ nhếch:

" Có cần tôi bế lên không? "

Trương Tuệ Mẫn nhìn yên xe cao kềnh, lại chuyển sang lườm Diệp Tùng, hung hăng giẫm lên bàn đẹp trèo lên:

" Thầy coi thường em quá! "

Vì mặc váy nên Trương Tuệ Mẫn ngồi nghiêng về một bên, hai chân kẹp chặt tà váy, còn tay lại hoang mang không biết đặt ở đâu.

Diệp Tùng thấy vậy quay đầu nói:

" Không ôm cho chắc tí nữa đừng thắc mắc tại sao lại bị văng khỏi xe! "

Cô cười hì hì, ngại ngùng đưa tay vòng qua thắt lưng anh, cảm giác thật mới mẻ.

Diệp Tùng hài lòng, nổ máy phóng xe.

***

Chiếc phân khối lớn dừng lại ở bãi đỗ tầng hầm của nhà hàng. Lúc từ dưới tầng hầm đi lên, Trương Tuệ Mẫn có vô tình lướt qua một chiếc xe hơi màu đen, cảm thấy kiểu dáng có chút quen mắt, dường như cô đã từng được thấy ở đâu.

Nhà hàng Nhật ở đường Trung Thạnh còn có tên chính thức là Tanaka Tomi, được xây dựng theo kiến trúc cổ truyền thống của Nhật Bản. Trước nhà hàng, treo những bảng in chữ tượng hình được làm bằng vải, kết hợp ánh đèn màu đỏ mập mờ, mê hoặc.

Trương Tuệ Mẫn theo chân Diệp Tùng bước vào bên trong, đến quầy tiếp tân đăng ký phòng. Ở đây, các bàn ăn hoặc là được đặt ở mỗi phòng riêng biệt, hoặc là khoảng không gian rộng có vách ngăn, không gồm cửa và có thể trông ra hành lang. Chỉ có một điểm chung là ở mỗi bàn ăn đều có ít nhất một nữ phục vụ trong trang phục Kimono truyền thống.

Diệp Tùng muốn có không gian riêng tư nên định đặt một phòng riêng, thấy lệ phí quá đắt, Trương Tuệ Mẫn nuốt nước bọt giật giật gấu áo anh:

" Đừng! Em không thích ngồi phòng riêng, còn muốn nhìn người qua lại cơ! "

Diệp Tùng lại nghĩ rằng Trương Tuệ Mẫn ngại việc hai người ngại ở riêng, cũng không miễn cưỡng cô.

Hai người được sắp xếp ở một không gian gần cuối nhà hàng. Trên chiếc bàn ăn vuông vắn, Diệp Tùng và Trương Tuệ Mẫn ngồi đối diện nhau, ở giữa là một nữ phục vụ.

Trương Tuệ Mẫn học nữ phục vụ ngồi gối chân kiểu Nhật trên tấm đệm, được một lúc thì chân tê cứng mỏi nhừ. Cô bỏ cuộc, lại ngồi khoanh chân theo thói, quên cả việc phải làm thục nữ tiểu thư cho hợp với chiếc đầm đang mặc.

Nữ phục vụ rót rượu cho Diệp Tùng, toan rót cho Trương Tuệ Mẫn thì bị anh ngăn lại:

" Lấy nước ngọt cho cô ấy! "

Trương Tuệ Mẫn khóc không ra tiếng nhìn chị phục vụ rời đi lấy nước ngọt. Cô bĩu môi:

" Rượu Sake thượng hạng, em cũng muốn nếm thử một lần trong đời. Sao thầy được uống còn em thì lại không chứ? "

Diệp Tùng gắp thịt nướng vào đĩa của cô:

" Con gái uống rượu không tốt! "

Trương Tuệ Mẫn không phục, đi đến ngồi bên cạnh Diệp Tùng muốn chộp lấy chén rượu:

" Có thầy thấy vậy thôi! Cho em thử miếng đi! "

Diệp Tùng lại nhanh tay hơn, anh nhấc chén rượu ra xa, nhếch môi:

" Nếu ở ngoài trường học em đổi cách xưng hô, tôi có thể suy nghĩ lại! "

" Được rồi bạn trai tốt! Anh hãy rộng lượng em cho uống thử đi! Chỉ một lần này thôi! "

Trương Tuệ Mẫn lay lay người anh, dáng người Diệp Tùng cao lớn vô tình che đi khuất đi hình ảnh người đàn ông đang đứng ở trước gian phòng, ánh mắt sắc bén kinh giận hằn lên tia máu trừng trừng nhìn đôi nam nữ bên trong.

Anh ta tức tối bỏ đi.