Ái Lệ Đường Kính

Chương 17




Cảm ơn anh, thì ra tới bây giờ em mới hiểu cảm giác tô son mà người ta nói.

Tư Niên ngồi xuống cạnh Minh Thành.

- Cảm giác thế nào?

- Thì...cũng tốt lắm, họ còn muốn bôi gì lên cho em nữa ấy nhưng em từ chối. Khuôn mặt này nhất định em phải giữ gìn.

- Em như vậy được rồi, không cần qua mấy công đoạn trang điểm nhưng sau này ra ngoài nhiều nhất định phải dùng thời gian dưỡng da đấy .

Anh nói thêm.

- Vâng. Em biết rồi ạ.

Hồi tưởng về lúc trong phòng chuẩn bị.

- Cô gái là người hôm nay trình diễn phải không? Cơ mà không lẽ chị Châu Liên lại không dặn đừng trang điểm trước sao?

- Tôi...tôi không có trang điểm.

Tư Niên ngơ ngác nhìn đám người bận rộn trong phòng.

- Hả, cô gái à, cô chưa trang điểm thật sao, không đùa đấy chứ?

Một người nghe xong vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tư Niên.

- Đ-Đâu có. Tôi không biết trang điểm, tôi thực sự không đùa với mọi người đâu.

- Cho tôi thử nhé?

Nói rồi người đó lấy miếng bông chấm nước tẩy trang thử lên khuôn mặt của Tư Niên. Và quả thực là chẳng có một chút phấn nào bám vào,trước sau như một. Cô cứ đứng ngơ ra chẳng hiểu họ đang làm gì, riêng bọn người bên trong thì bị kinh ngạc. Khuôn mặt không tì vết không son phấn mà đã đẹp như vậy cũng chính là không cần trang điểm đã quá xinh đẹp.

- Ghen tị quá à. Cô gái, có thể chỉ bọn tui cách có làn da được như cô không?."

-Tôi....Tôi…

- Ài thôi được rồi. Tô thêm son cho cô ấy đi, cũng sắp đến giờ rồi. - Một người lên tiếng.

Hồi tưởng kết thúc cùng kết quả mà cô nhận được. Sau một lúc tất cả ban giám khảo cũng hài lòng rời đi, Châu Liên lại đi đến phía của Tư Niên nhìn cặp đôi đang dính lấy nhau.

- È hem, em làm tốt lắm, nếu đã được bọn họ công nhận thì em đã có thể tự tin lên sân khấu tỏa sáng rồi.

- Thật ạ! Em cảm ơn chị!

Dứt lời cô cúi đầu cảm ơn người đã chỉ dạy mình.



- Không cần khách sáo, bây giờ em nghỉ ngơi đi, đi đâu đấy chơi cho khuây khỏa , à còn bộ này...cho em luôn đấy.

- Em cảm ơn chị.

Cuối cùng cả hai tạm biệt Châu Liên lên xe của Minh Thành rời đi. Trên xe Tư Niên vẫn rất vui vì kết quả hôm nay của bản thân tuy nhiên cô cũng thầm nghĩ như vậy vẫn chưa đủ vui mừng.

-Em có quyết định đi đâu chơi không?

- Em muốn quay về nhà. Công việc ở nhà của em vẫn chưa hoàn thành.

Tư Niên đáp.

- Được thôi, để lần sau anh đưa em đi ăn chúc mừng nhé.

- Vâng

Nghe Tư Niên muốn về nhà trong lòng Minh Thành có hơi thất vọng nhưng cũng không biết làm gì hơn. Xe cứ băng băng trên đường, cô cũng nhìn ra cửa kính xe ra bên ngoài. Khi đi ngang một khu chợ nhỏ Tư Niên đột nhiên lên tiếng.

- Anh Minh Thành, dừng ở đây. Em muốn mua ít đồ.

- À được.

Nói rồi Minh Thành dừng xe lại. Tư Niên bước xuống đi vào trong chợ như đã quen thuộc từ lâu,từng ngóc ngách trong chợ, vị trí người bán cũng được cô nhớ rõ.

- Cô ơi, bán cho cháu bắp cải đó đi ạ.

- Cái này à? 7 đồng nhé cháu .

Người phụ nữ bỏ bắp cải cô đã chọn vào bịch

Tư Niên đưa tiền cho Cô bán rau cùng một nụ cười dịu dàng. Mỗi lần như vậy,Tư Niên lại trở nên vui vẻ lạ thường, cuối cùng cũng mua xong cả hai lên xe trở về nhà Vũ Lăng.

- Sao, em quen họ à?

- Có thể ạ.

Tính cách Tư Niên đột nhiên trầm lặng lại. Cuối cùng cũng đến, cô tạm biệt Minh Thành rồi đi vào nhà bật đèn lên bắt gặp bóng hình của Vũ Lăng trên ghế trong phòng khách.

- Aaaa! C-cậu chủ?!

Tư Niên giật mình hét lên khiến Vũ Lăng phải bịt tai lại.

- Hét gì chứ? Tôi có phải là ma đâu.



- Xin lỗi cậu chủ, tại bình thường tôi về chỉ có một mình nên mới thấy không quen. Với cả giờ này thường không có cậu ở nhà.

Vừa nói cô vừa tháo giày xếp vào tủ còn Vũ Lăng đang làm tài liệu trên bàn nhìn Tư Niên. Cô từng bước đi vào trong phòng bếp sau khi không nhận được hồi đáp từ anh, đặt hết đồ đã mua được lên bàn.

- Nhưng cậu chủ làm việc sao lại không bật đèn ạ. Làm việc trong tối không tốt cho mắt đâu

- Tôi biết rồi. Cô không đi chơi à?- Tiếp tục làm việc.

- Công việc nhà vẫn chưa xong, tôi không thể đi chơi được. Dù sao tôi cũng thích công việc này lắm.

- Mà hôm nay cậu làm việc ở nhà ạ? Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị thêm phần cho cậu.

Cả hai nói chuyện cách nhau một căn phòng. Nhìn cô thì anh cũng biết là một ngày thành công nên mới trở nên hoạt bát và nói nhiều như vậy.

- Chuyện đi hôm nay của cô tốt không?

- Có ạ, Châu Liên nói ban giám khảo đánh giá tôi rất cao ,và tôi rất có chuyển vọng trong tương lai.

-Vậy là đúng ý cô rồi phải không?

Thứ Vũ Lăng nhận lại ngay sau đó chỉ là im lặng. Anh không hiểu, đi vội đến phía cửa phòng bếp thì ra Tư Niên đã cắt trúng tay của mình mà không biết cách xử lý .

- Cô cứ đứng đơ ra đấy làm gì?.

Anh nói vọng vào trong rồi lấy băng cá nhân cẩn thận băng bó cho cô.

- Tôi không hiểu, cô làm cách nào mà tồn tại khi chỉ nhìn vết thương của mình mà không băng lại đấy.

- Cái đó...tôi cứ nghĩ nó sẽ tự lành…

Vũ Lăng cũng bị lời này làm cho im lặng. Anh không hiểu rốt cuộc thì một Tư Niên lấy động lực đâu ra mà lại vô tư như vậy. Anh quay sang nhìn miếng thịt còn đang cắt dang dở rồi lại nhìn thẳng vào cô.

- Đừng nấu nữa, cô ra ngoài kia ngồi đi.Tôi nấu cho cô.

- Nhưng cậu chủ…

- Không được cãi,đi ra phòng khách chơi với Dina đi.

Vũ Lăng lên tiếng xua đuổi.

Cuối cùng Tư Niên không thể trái lệnh mà buồn bã từ từ đi ra ngoài khi bị giành việc nấu ăn mà đáng lẽ mình phải làm.

" Chắc là cậu chủ ghét mình lắm nhỉ? Mình thật hậu đậu quá. "