Từng giọt máu trên ngón tay của cô,nhỏ xuống sàn. Dùng giấy lau sơ đi vết máu,cô không khóc cũng không biểu lộ chút cảm xúc,cứ hiển nhiên giống như đã quá quen rồi tiếp tục lau dọn vệt máu trên sàn.
" Thật là...mình hậu đậu quá đi…"
Sau khi lau dọn, Tư Niên mới ngó lên trên tủ,nó khá cao nên cô cũng nhấc thêm ghế để đứng xem.
" Đinh to thật, nếu để vậy, Cậu chủ có biết không nhỉ? " Tư Niên nghĩ thầm.
Sau một hồi suy nghĩ, cô lục tìm trong nhà kho dưới tầng hầm một cây cưa nhỏ và tờ giấy nhám rồi tự tay mình làm.
Sau một lúc, cô lau đi mồ hôi trên trán chân cũng có hơi mỏi . Nhưng bên tai đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu khiến Tư Niên mất đà.
- Aa!
Hai mắt cô nhắm chặt, chuẩn bị tinh thần ngã xuống đất nhưng mà khá lâu vẫn không cảm thấy đau, vội vàng mở mắt ra cảm nhận đôi bàn tay lạnh lẽo chạm vào đùi mình.
- Có sao không? Leo lên đấy chi vậy cô gái?
- Cậu chủ? Cậu về rồi ạ?
Tư Niên hỏi lại.
- Hửm, còn chưa trả lời tôi đấy?
Vừa nói, anh vừa bế cô ra ngoài ghế Sofa rồi để cô ngồi xuống, xong lại ghế ngồi nhìn Tư Niên
- Hm...tôi leo lên che cái đinh to vừa phát hiện lại. Nếu không lại có người bị thương thì không tốt.
- Sau này cứ để đấy. Tôi sẽ gọi người làm, đừng có tự ý làm thế. Dù sao cô cũng vừa xuất viện.
Vũ Lăng thản nhiên nói rồi châm một điếu thuốc. Cho giải tỏa tâm trạng như thói quen nhưng Tư Niên lại không quen với mùi thuốc lá và khi nhìn thấy cũng vội vã ngăn anh lại.
- Vâng…mà Cậu Chủ, đừng hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu ạ.
Vũ Lăng nghe hết câu, quay sang nhìn Tư Niên có chút không vui . Bởi vì từ trước đến giờ, mỗi hành động của anh đều không có ai dám ngăn cản vậy mà bây giờ cô với anh chỉ vừa gặp mà đã chỉ điểm anh.
- Nếu...nếu Cậu căng thẳng, có thể ngậm một viên kẹo này.
Vừa nói cô vừa gói túi kẹo trong túi ra.
Vũ Lăng miễn cưỡng cầm lấy, cũng không hiểu sao cô lại biết anh đang căng thẳng rồi nhìn lên sắc mặt của Tư Niên có chút vẻ sợ sệt hơn nữa là sự khó chịu.
- Ừ, sau này mỗi ngày chuẩn bị cho tôi một gói kẹo.
- Vâng. Vậy giờ tôi vào trong làm bữa tối cho Cậu chủ.
- Khoan đã, tôi có cái này cho cô.
Vừa định đi vào nhưng khi nghe là có quà cho mình thì cô quay lại nhìn vào Vũ Lăng. Không nói gì nhưng ánh mắt lại khá mong đợi món quà.
Chỉ thấy Anh kêu vài tiếng, một chú mèo con với bộ lông trắng buốt đi đến ngồi bên chân Vũ Lăng.
- Oa,đây là?
- Nó tên là Dina, mèo của tôi, thời gian trước từng gửi nó đi chăm sóc. Bây giờ có cô rồi, tặng cô đấy, bế xem nó có thích cô không.
- Thật ạ?
Tư Niên tiến bước nhẹ nhàng đến chỗ Dina đang nằm đấy, nó không cự quậy hay bất ngờ hơn cả là tự động bước đến quấn lấy cô nàng.
- Cậu chủ? Nó tên là Dina, là giống cái phải không?
- Đúng.
" Có nên nói cho cô gái này biết, Dina không dễ quấn ai không nhỉ? Ngoài mình ra, đến cả mẹ còn không được thế." - Vũ Lăng nghĩ thầm, thêm chút ngạc nhiên.
- Có thích không?
- Có ạ.!Cảm ơn Cậu chủ.
" Kệ đi, không biết càng tốt. "
- Lúc nãy là tôi làm cô ngã, lát tôi đưa cô đi ăn, không cần nấu.
Trên tay cô là mèo Dina, bộ lông ấm áp lại xinh đẹp, yêu kiều thu hút Tư Niên ngây thơ.Tuy nhiên vẫn là nhận biết mình nên trả lời.
- Cậu chủ, tôi không đói, lúc nãy Anh Minh Thành đã dẫn tôi đi ăn rồi, còn no lắm.
Vừa nói Cô vừa vuốt ve Dina trên tay mà cũng không quan tâm lắm đến cảm nhận của Vũ Lăng. Nhưng anh cũng chẳng trách cô được với cả anh cũng không hà cớ gì phải lo lắng hay không vui cả, khá bình thường.
- Vậy tôi ra ngoài ăn, cô nghỉ ngơi đi.
- Ể? Cậu chủ, nhiệm vụ của tôi là giúp việc nhà cho Cậu,bao gồm cả nấu ăn, nếu cậu có không thích món gì thì có thể bảo với tôi, hay là...tôi nấu không ngon?
- Hửm? Này cô gái, tôi đi ra ngoài ăn cho cô nghỉ ngơi còn lo lắng nữa là sao?
Vũ Lăng bất lực hỏi lại.
- Nhưng mà…
Tư Niên cúi nhẹ đầu xuống, tỏ vẻ không được vui.
- Thôi được rồi. Cô làm gì làm đi, nhanh lên, tôi đói rồi.
- Vâng!Cậu đợi tôi một lát.
Nói dứt lời, cô đi thẳng vào bếp chuẩn bị bữa ăn.Để lại Anh trong phòng khách còn đang khá ngờ vực về người 'Vợ' mình lừa về được.
" Cô gái này, đang ngốc thật hay giả vờ vậy…
Nghĩ rồi anh lại bỏ một viên kẹo vào miệng.
Không cần nói, ai cũng biết Dục Vũ Lăng là kẻ kiệm lời với đời thường. Trong công việc có thể nói nhiều nhưng kiệm lời với việc không liên quan.
Tư Niên, tất nhiên là không biết.
-------------------
Bữa ăn cuối cùng cũng được bưng ra. Cô đã lưu ý mọi thứ mà Vũ Lăng chọn và bỏ ra nhưng cũng không bớt thơm ngon cùng một ly cà phê.
Anh bắt đầu ăn, Tư Niên vẫn tiếp tục vuốt ve mèo. Mặc dù đang ăn nhưng anh vẫn chú ý đến cô Vợ ngốc của mình, dáng vẻ cô lúc này có chút nghịch ngợm cũng có chút dịu dàng khi gần Dina cũng chứng tỏ,Tư Niên thích Con mèo này đồng nghĩa với món quà của anh tặng.
- Cậu Chủ, Dina có ăn được cá khô không? Thức ăn cho mèo thì loại nào?
- Hm...tôi không rõ. Cô cứ cho nó ăn thử, sẽ có hơi khó tính.
Vừa nói anh vừa bỏ đũa xuống.
- Ồ…
- Tôi nghe bảo, cô được chọn làm người mẫu rồi. Đã học hỏi gì chưa?
Cô đột ngột ngồi bật dậy, nhìn về chiếc đồng hồ treo trên tường tiếp theo sau đó là biểu cảm kinh ngạc khó tả, buôn Dina trên tay xuống ghế sofa.
- Xin lỗi Cậu chủ, tôi quên mất là chút nữa phải đi tập luyện. Còn 1 tiếng nữa à,thôi xin phép Cậu, tôi đi tắm.
- À...ừm.
Nghe trả lời chưa dứt thì Tư Niên cô đã phóng mất. Vũ Lăng vội nhìn lên đồng hồ đã 8 giờ tối,tập luyện giờ này, thật không tin được.
- Vậy mà còn phải tốn công nấu. - Nghĩ rồi, anh lắc đầu.
Vuốt ve mèo con chờ Tư Niên xuống. Cô tắm xong thì chạy nhanh xuống lầu, cũng không để anh nói nhiều đi xuống mang giày vào.
- À Cậu chủ, tối nay chắc tôi không về đâu. Cậu chủ ngủ ngon nhé. Cà phê trong tủ ấm còn vài ly,đá bi trong tủ còn ấy.
- Hm...À có bánh ngọt nữa. Nếu buồn miệng Cậu có thể lấy ăn, tôi để trong tủ kính luôn í.
Cô nói tiếp
Mặt của Vũ Lăng hơi nhăn lại, cô nói quá nhiều khiến anh thấy giống mẹ mình,một người nói nhiều và còn những lúc không hữu ích nhưng cũng không muốn bắt nạt Cô nên đành im bặt.
Chỉ có điều là thấy không yên tâm về việc Tư Niên ở bên ngoài cả đêm nhưng sao chứ? Anh với cô liên quan gì với nhau ngoài cái 'Công việc' ấy chứ. Cuối cùng anh gật đầu, còn Tư Niên thì như tên lửa phóng ra khỏi nhà.
" Hấp tấp cái gì chứ?"
Không hề quan tâm gì tới việc Vợ mình đi bằng gì luôn? Ủa?