Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 4: Thị Thần mét hai tám




Thời Tiện Ngư buông tay để nó bơi đi, cả người hoàn toàn mơ hồ.

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

"Chẳng lẽ....... là cá ông cố nuôi?" Thời Tiện Ngư nói thầm, "Loại cá vàng gì mà biết nói cả tiếng người?"

"Cá này không phải cá vàng bình thường, là nguyện lực từ 3000 thế giới ngưng tụ thành cá kỳ nguyện, có thể truyền đạt kỳ nguyện."

**Kỳ nguyện: nguyện vọng, ước mong.

**Nguyện lực: sức mạnh cầu nguyện.

Một giọng nam nhân thanh lãnh trầm thấp bỗng nhiên vang lên.

Thời Tiện Ngư cả kinh, xoay người nhìn lại, phát hiện trên mặt đất không biết khi nào xuất hiện một người.

Một người đàn ông nhỏ bé khá đặc biệt!

Chỉ có bàn tay lớn hơn một chút, mặc trường bào cổ, tay dài, ngọc quan như tuyết, tóc dài vấn cao, khuôn mặt thanh uyển tuấn mỹ, ít cười lãnh đạm, quanh người bao phủ ánh sáng trắng mông lung, huyền ảo.

Thật sự phong thái thanh tao, trầm tĩnh như thần!

Hắn chậm rãi bay tới trước mặt Thời Tiện Ngư, càng đến gần, càng thấy mặt hắn đẹp như quan ngọc, mắt như sao sáng!

Thời Tiện Ngư bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ, liền phát ngốc, lại thấy hắn từ không trung đáp xuống thong thả ung dung hành lễ ——

"Tiểu thần tham kiến nguyên quân."

Thời Tiện Ngư: "???"

Tình huống gì đây?

Cô không nói lời nào, đối phương cũng không nói chuyện, vẫn luôn duy trì hành lễ tư thế không nhúc nhích.

Thời Tiện Ngư mím môi, lại mở miệng, buột miệng thốt ra lời trong đầu, "Ngươi nhỏ thật đó......"

Cô ý thức được bản thân không lễ phép, nhanh chóng sửa miệng, "A không, không phải! Ý ta không phải nói ngươi nhỏ......"

"Tiểu thần hiện tại xác thật nhỏ." Đối phương ngồi dậy, mặt không biểu tình trả lời, "Tiểu thần là Thị Thần của tiên cung, tiên cung linh khí không đủ, linh thể của tiểu thần vì vậy cũng mỏng manh, hiện giờ có thể lấy hình dạng này đi gặp nguyên quân, đã là dùng cạn sức lực."

Thời Tiện Ngư: "............"

Lần đầu tiên gặp được một người con trai tự nhận chính mình nhỏ, mặc dù hắn xác thật...... Ách, không lớn.

Đối phương không biết suy nghĩ của Thời Tiện Ngư, tiếp tục nề nếp nói: " Nguyên quân có thể đi vào nơi này, vậy là đã nghe thấy kỳ nguyện, hiện giờ linh khí nhỏ bé, có thể nghe được tiếng kỳ nguyện thật sự rất ít, hy vọng nguyên quân mau chóng hoàn thành kỳ nguyện, thu thập nguyện lực của các thế giới, khôi phục tiên cung sáng chói ngày xưa."

Lượng tin tức trong lời nói này thật lớn, Thời Tiện Ngư nghe được mơ mơ màng màng, chẳng qua nghe được hắn lặp lại nhiều lần từ "Tiên cung", tò mò hỏi: "Ngươi nói nơi này là tiên cung?"

Cái tầng hầm ngầm đen sì này? Cái này á?

Nói nó là hầm, địa lao, hầm ngầm cô đều tin, còn nếu nói là tiên cung...... Với cảnh tượng này cũng quá khó tin rồi đấy!

Thị Thần thanh tuấn cao lãnh hơi nâng mí mắt, nhìn Thời Tiện Ngư: "Tiên cung không thể một sớm một chiều mà suy tàn được, một trăm năm gần đây linh khí hao tổn đặc biệt nghiêm trọng, hơn nữa tiên quân trước không nguyện ý xử lý việc kỳ nguyện, dần dà, tiên cung chỉ còn lại có......"

Hắn không nhanh không chậm xoay người, chậm rãi dừng trước một khối gạch màu trắng, chỉ nói tiếp nửa câu: "...... Chỉ còn lại cái này."

Thời Tiện Ngư nghẹn họng nhìn trân trối, "Ngươi là nói...... Tiên cung chỉ còn lại một khối gạch?"

Thị Thần ngữ khí lãnh đạm: "Tiên quân đời trước mắc bệnh nan y, để kéo dài tuổi thọ của mình, hắn tiêu xài vô độ linh khí tiên cung, đem tuổi thọ kéo dài một phát đến 129 tuổi, tiên cung chỉ còn một viên gạch ngói cuối cùng không có linh khí là hắn không lấy."

Thời Tiện Ngư cảm thấy người hắn đang nói chính là ông cố của cô?

Thật hoang đường......

"Nếu đã nói là thần tiên, vậy sao lại mắc bệnh nan y?" Cô cảm thấy khó hiểu.

Thị Thần nghe thấy, hơi giật mình hạ mi, như cũ bảo trì dáng vẻ trang trọng cao quý, "Tiên quân chỉ là một danh xưng, không phải để chỉ thần tiên chân chính, tiên quân đời trước, là một bán tiên, một khi hao hết linh khí, thì sẽ không khác gì phàm nhân, sinh lão bệnh tử cũng là chuyện thường tình."

Thời Tiện Ngư: "Vậy ngươi kêu ta nguyên quân......"

Thị Thần lại chắp tay hành lễ, đạm nhiên nói: "Tiên quân đời trước qua đời, nguyên quân là hậu duệ của tiên quân, nguyên quân tất nhiên sẽ kế thừa tòa tiên cung này."

Thời Tiện Ngư: "Chuyện là ta cũng có bệnh nan y."

Thị Thần: "............"

Thời Tiện Ngư có thể nhìn thấy rõ ràng trên gương mặt tuấn mỹ kia hiện ra một tia cứng đờ.

Trong lòng cô có chút băn khoăn, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nhé, tiên cung trở thành như thế này, ta cũng thấy thật đáng tiếc, nhưng...... xác thật ta không thể giúp gì....."

Thị Thần trầm mặc, một lát sau nói: "Nguyên quân không cần xin lỗi tiểu thần, tiểu thần là Thị Thần tiên cung, bất luận nguyên quân quyết định làm gì, tiểu thần tự nhiên nghe theo."

Lời này của hắn thực hèn mọn, nhưng, ngữ khí lại thật lạnh, thật cứng, Thời Tiện Ngư không khỏi hoài nghi có phải hắn đã ghi hận cô hay không, là cô không đủ tranh đua hại hắn biến nhỏ như vậy sao?

Cô khó xử giải thích: "Ta...... Ta, ông nội của ta, còn có ông cố nội của ta, chúng ta xác thật hữu tâm vô lực, rốt cuộc không phải thần tiên chân chính, những cái kỳ nguyện đó đối với chúng ta quá khó thực hiện, thật sự không giúp được gì."

Thị Thần thần sắc bất động, "Không sao, nguyên quân nếu cảm thấy khó xử, có thể bắt đầu từ những kỳ nguyện đơn giản, chỉ cần hoàn thành kỳ nguyện liền có thể đem tín đồ nguyện lực hấp thu chuyển hóa thành linh khí, đến lúc đó, tuổi thọ của nguyên quân cũng có thể tăng."

"Nhưng cái nào cũng rất khó đó!" Thời Tiện Ngư nhịn không được nói, "Không phải muốn sinh nhi tử, thì là muốn tìm ra thủ phạm, lại còn cầu mưa, quá khó!"

Thị Thần trầm ngâm một lát, nói: "Nguyên quân nói đúng, nhưng mà, bởi vì người thường không thể làm được nên bọn họ mới cầu thần linh. Kỳ nguyện cầu mưa, chắc là yêu cầu nước, nếu nguyên quân có thể cho đủ nước, vậy là có thể hoàn thành kỳ nguyện."

Thời Tiện Ngư ngẩn người, "...... Nước máy có được không?"

Thị Thần hơi gật đầu: "Có thể thử một lần"

Thời Tiện Ngư lộ vẻ kinh ngạc, cô chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi, vậy mà thật sự được?....... Xong rồi, xong rồi! Nếu đúng như hắn nói, bệnh ung thư của cô nói không chừng được cứu rồi!

"Ngươi chờ ta một chút!"

Cô đột nhiên nói một tiếng, hưng phấn chạy ra tầng hầm ngầm, không bao lâu, xách theo một xô nước trở về, gian nan đi xuống thềm đá, đi đến trước mặt Thị Thần——

"Cái kia...... Ta không tìm được ống dẫn nước, chỉ có thể dùng thùng nước." Cô buông thùng, sờ sờ khuôn mặt phiếm hồng hỏi, "Có thể thử xem không?"

Thị Thần bay trên không trung, lẳng lặng nhìn cô một lát, khom mình hành lễ: "Tiểu thần tuân mệnh."

Thị Thần vừa dứt lời, con cá vàng nhắc mãi "Long Vương cho mưa xuống" chậm rì rì bơi tới, bắt đầu xoay vòng quanh hai người họ——

Mỗi một vòng không trung sẽ hiện ra dòng nước dạng sóng gợn, mà theo từng vòng nước gợn, cảnh tượng chung quanh cũng biến ảo theo, cô thấy một con sông khô cạn, vài cái cây khô vàng, mảng lớn đồng ruộng khô nứt.

Thời Tiện Ngư xấu hổ, nơi này hạn hán đến mức này, cô vậy mà chỉ xách theo một xô nước, còn không biết xấu hổ bảo Thị Thần thử xem?

Cá vàng tiếp tục bơi lội, xoay vòng vòng càng ngày càng lớn, cảnh tượng cũng chuyển tới nơi xa hơn——

Thời Tiện Ngư thấy trong tầm mắt xuất hiện một cái giếng, bên cạnh giếng vây quanh mười mấy thôn dân mặc quần áo cổ đại, có mấy đứa trẻ bốn năm tuổi, cũng có nhiều ông lão 60 tuổi, bọn họ lấy ra từ giếng một thùng nước vẩn đục, còn có cả bùn lầy, mấy cái miệng cẩn thận uống từng giọt, mỗi một giọt đều vô cùng quý trọng.

- ---------------------------------------------------------------

Hết chương 4.